Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 137: Thanh lâu cùng trà lâu (1)


Hán Việt:

Vị tằng khai ngôn ngã tâm nội thảm, quá vãng đích quân tử thính ngã ngôn.

Na nhất cá khứ vãng nam kinh chuyển, dữ ngã na tam lang bả tín truyện.

Ngôn thuyết tô tam bả mệnh đoạn, lai sinh biến khuyển mã ngã đương báo hoàn. Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.com

Nhân ngôn lạc dương hoa tự cẩm, thiên nô hành lai bất thị xuân.

Đê đầu ly liễu hồng động huyền cảnh.

Dịch nghĩa:

Chưa từng nói ra, lòng ta thê thảm

Quân tử tới lui xin thương xót dùm ta

Hỡi ai xuôi ngược hướng Nam Kinh đó

Nhờ chuyển giùm ta bức thư lòng.

Rằng là Tô Tam kiếp này mệnh đoản

Kiếp sau hóa trâu ngựa báo ân dày

Người nói Lạc Dương như hoa như gấm

Thiếp lạc vào đây mất tuổi xuân.

Quay đầu lại đã thấy xa quê hương rồi....

Diệp Lãng đang thanh xướng, lời xướng của hắn có chỗ làm người ta mê muội, cũng vì vậy mọi người gần đó đều mang vẻ mặt say mê, cũng thích cái cách xướng ca mà bọn họ chưa từng nghe qua này.

Mà nơi này là một cái quán trà của Diệp Lãng, cũng là một cái quán trà duy nhất của Diệp Lãng, cũng duy nhất trên toàn đại lục, thậm chí có thể nói là duy nhất trên thế giới này.

Ở cái thế giới này, có quán bar, có lữ điếm, có nơi để người ta tụm năm tụm bảy uống rượu, những chỗ này cơ hồ không cung cấp trà, bởi ngừoi ta cảm thấy uống rượu mới là nam nhân, mới có hào khí.

Không cần phải nói, quán trà này là Diệp Lãng lập nên, cũng không phải là vì hắn xem trọng thị trường mà vì hắn nhàm chán, vì muốn tìm thứ chơi cho vui vẻm dồng thời cũng vì để bại gia!

Nói đơn giản hơn, nơi này chính là một nơi hắn lập ra khi nhàm chán để bại gia!

Dựa theo hoàn cảnh của đại lục này, mở quán trà cơ hồ là lỗ chắc rồi, bởi vì người ta hay đi quán bar để uống rượu sẽ không sửa đổi thói quen đi uống trà nói chuyện phím, bọn họ vẫn thích rượu hơn.

Mà những quý tộc hay uống trà cũng sẽ không làm giảm đi thân phận của mình mà đến quán uống trà, cho nên cái sinh ý này rất khó làm, sẽ không được bất cứ ai xem trọng!

Đối với Diệp Lãng mà nói, cái này mới đúng là sở thích của hắn, có thể giúp mình tìm lạc thú, lại có thể bại gia, kinh doanh lỗ vốn là mục tiêu của hắn mà!

Ngay từ đầu Thất ca đã phả đối việc Diệp Lãng đập tiền vào đó, nhưng sao Diệp Lãng lại nghe đây? Sao có thể không đập tiền vào để bại gia đây?

"Phòng ở phải lớn một chút, ít ra cũng có phải bằng một cái sân khấu diễn kịch có thể chứa được ngàn người!"

"Phải giống như ca kịch viện, mỗi một phòng đều có thể nhìn thây sân khấu kịch ở giữa, những căn phòng, trang trí không cần vẻ ngoài xa hoa nhưng phải tin xảo thanh lịch, phải dùng loại gỗ tốt nhất!"

"Lá trà, phải dùng loại thượng đẳng nhất!"

...

Một đống yêu cầu này làm cho Thất ca chảy mồ hôi không thôi, vài lần ngăn cản Diệp Lãng nhưng cũng không nên cơm cháo gì. Đơn giản là Diệp Lãng dùng tiền của chính hắn, dùng mấy chục vạn kim tệ của hắn.

Ai, hối hận a, sao mình lại đi xem nhẹ nhiều kim tệ như vậy được chứ, còn bảo không cần...

Thất ca càng nghĩ càng hối hận!

Cứ như vậy, dưới thế công của tiền tài, một tòa trà lâu có giá trị chế tạo cực cao xuất hiện, nhưng cái trà lâu này lại không làm người khác cảm giác xa hoa trụy lạc, mà lại có cảm giác thanh nhã thoát tục, tự nhiên tươi mát.

Đây hẳn là cảm giác mà trà lâu phải mang đến!

Tuy Diệp Lãng thích bại gia, nhưng không thích cái loại xa hoa xanh vàng rực rỡ, kia thuần túy là cảm giác của đám nhà giàu mới nổi, hắn thich cảm giác bình thản, thanh nhã nội liễm như vậy.

Ta - là một bại gia tử thích điệu thấp!

Nói là trà lâu tự nhiên phải vận hành theo hình thức của trà lâu, bất quá cũng phải có một vài điểm cần thay đổi để hợp với dân chúng của Diệp Thành, có điều chủ đề uống trà nghe diễn này vẫn không thay đổi.

Bởi vì không ai biết hát hí khúc nên dùng ca kịch qua thay thế. Nhưng ý tưởng này không bao lâu đã bị Diệp Lãng triệt bỏ, cái này hoàn toàn không có cảm giác của trà lâu!

Vì để có cảm giác của trà lâu, Diệp Lãng không tiếc phí tổn, không tiếc đại giới, hắn không chỉ thay toàn bộ ấm trà miệng rộng, còn trực tiếp thông báo tuyển dụng nhân viên có âm thanh tốt, có tiềm lực, luyện cho bọn họ hát hí khúc, sau đó lại chính mình biên soạn kịch bản, tất nhiên đều là sao chép...

Lần này liền gợi lên cảm giác của trà lâu ngay, cũng hấp dẫn rất nhiều người lại đây, dù sao cái trà lâu này của Diệp Lãng cũng không có mục đích lợi nhuận, trà phí cũng không phải rất quý, đương nhiên trừ ghế lô ra (*), chỗ kia vẫn như thường lệ, thực đắt tiền.

Bất quá những nơi như trà lâu chỉ có ở đại sảnh mới có cảm giác nhất, ở ghế lô thì không còn loại cảm giác đặc thù này!

Mà sinh ý của trà lâu ngoài nước trà điểm tâm ra, còn có một thủ đoạn kiếm tiền rất quan trọng, đó là chọn kịch, mà cái này thì muôn hình muôn vẻ, tiện nghi có, đắt tiền cũng có, một khi có người cướp chọn thì càng khó mà nói.

Quan trọng nhất là sinh ý trà lâu như thế nào kỳ thật cũng dựa vào nhân khí, nếu trà lâu của ngươi vắng vẻ, nhất định sẽ lỗ vốn, mà nếu đông như trẩy hội thì dù ngươi có muốn lỗ cũng khó!

Dường như Diệp Lãng lại thực thần kỳ gặp tình huống này một lần nữa, trong một thời gian rất ngắn, trà lâu của hắn liền trở nên nhân khí mười phần, thường xuyên chật ních.

Lý do là ngoài sự mới mẻ ra còn có Diệp Lãng nữa, ở trong Diệp Thành, bây giờ có rất nhiều ngườ muốn kết thân với một thành chủ nho nhỏ như hắn, bây giờ cả tòa thành nơi nơi đều truyền lưu chuyện tình của Diệp Lãng thành chủ này thì hỏi sao người ta không cảm thấy tò mò.

Đương nhiên cái nhân khí này chỉ có thể nóng lên trong nhất thời mà thôi, chân chính giữ lại nhân khí vẫn phải dựa vào chính trà lâu!

Bất quá Diệp Lãng quả thật là trọng yếu, ít nhất trước mắt Diệp Lãng chính là chiêu bài của trà lâu, rất nhiều người đến là vì Diệp Lãng, dù mục đích có chút bất đồng.

Có một số người hướng về phía Diệp Lãng là vì hiếu kỳ, mà đa phần là vì hưởng thụ, là hướng về tiếng ca của Diệp Lãng!

Bởi khi chưa luyện ra một đám người hát hí khúc, Diệp Lãng lại chui lên đài hát hí khúc, hắn cũng chưa từng xướng diễn bao giờ nên muốn chơi chơi cho vui.

Nhưng mà, lần chơi này của hắn liền làm mọi người rung động!

Hí khúc, cái loại truyền xướng ngàn năm này tự nhiên sẽ có chỗ mị lực độc dáo của nó, mà khi Diệp Lãng dùng giả âm xướng một khúc, âm thanh kia chỉ có thể dùng từ quanh quẩn ba ngày để hình dung thôi.

Ngoài rung động ra cũng có khiếp sợ, bởi không ai nghĩ tới nam nhân có thể dùng một loại phương thức như thế để ca hát, mà bọn họ cũng không biết, kỳ thật cái này là một loại xướng pháp mà rơi vào đường cung phải sáng tạo cho nam nhân hát.

Thời cổ đại của Trung Quốc, con hát là một ngành gần như đê tiện, mà nữ tử lại không thể xuất đầu lộ diện cho nên ở một gánh hát tìm ra một nữ tử còn khó nữa là, còn có, có một vài vở diễn nử tử không được phép hát hí khúc.

Không có nữ nhân hát hí khúc mà lại có nhân vật nữ, vậy chỉ có thể là nam mặc nữ trang, dùng giả thanh để xướng!

Dần dần hình thành nên một loại xướng pháp đặc thù, hơn nữa lại có một loại hương vị khác lạ, đến cuối cùng còn có hí khúc gia thay diễn phục, dùng thân nam nhi mặc đồ nữ nhi vẫn khuynh quốc khuynh thành vậy.

Mà Diệp Lãng không mặc diễn phục, cũng không hóa trang, nếu không phỏng chừng sẽ càng oanh động, sẽ làm một đám người lâm vào điên cuồng.

Kỳ thật nếu Diệp Lãng mặc diễn phục lên đài, cũng hóa trang vào thì không có mấy ai biết hắn là ai, sẽ lưu lại một cái thần thoại rất đẹp, làm cho rất nhiều người lâm vào điên cuồng chỉ vì một cái nữ thần không tồn tại trên thế gian.

Cái này còn phải cảm tạ Diệp Lam Vũ, chỉ có nàng mới từng lừa mặc đồ nữ tử lên người Diệp Lãng mà thôi, mà cũng vì vậy Diệp Lãng bắt đầu lẩn trốn, không đi dạo phố cùng nàng nữa.

(*) ghế lô: ghế ngồi được thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian phòng chỉ có vài chỗ ngồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất