Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 272: A Nhĩ Văn (1)


Sau đó không chỉ ở thành nhỏ mà mỗi thành trấn hắn đi qua đều thu mua bốn phía, gặp những thành nhỏ đối xử không tốt với dân chạy nạn, hắn thậm chí thu mua tất cả những gì họ có, nhiễu loạn trật tự cuộc sống của họ.

Dùng kim tệ làm những kẻ tham tài mắc câu, không để lại trữ hàng nữa, chỉ nhìn thấy ích lợi trước mắt, do đó mất đi dự trù; khuyết thiếu vật tư, làm bọn họ cũng hiểu được hương vị gặp họa, đồng thời giá hàng tăng vọt, tiền tài cũng mất giá...

Cứ vậy vài lần, rốt cục tiền Diệp Lãng cũng hết, mà số vật tư hắn để trong không gian giới chỉ cũng đủ cho một mình hắn sống mấy ngàn năm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đương nhiên những thứ này phải đưa cho dân chạy nạn...

Lúc này rốt cục Diệp Lãng có thể tuyên cáo mình đã phá sản, bại gia thành công! Hóa ra cách bại gia hữu hiệu nhất là đi làm việc thiện, đã thế còn có thể trợ giúp nhiều người đến vậy...

"Gió thổi vỏ trứng gà, tài đi người yên vui a..." Khi Diệp Lãng xài hết đồng ngân tệ cuối cùng, trong lòng vui sướng biết dường nào.

Nhưng mà hành vi của hắn lại làm người đi theo hắn cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng không thể lý giải được.

"Công tử, vì sao người tiêu hết tiền lại cảm thấy thư thái như vậy? Ý tưởng này thật kỳ quái!"

"Kỳ quái sao? Cái này thực bình thường, lý tưởng từ nhỏ đến lớn của ta là bại gia, ta sinh ra vì bại gia, ta thiên sinh đã là bại gia tử rồi!" Diệp Lãng rất quang vinh, đồng thời cũng thực tự hào nói.

Cái này có gì đáng để hắn tự hào quang vinh như vậy? Lại đi lấy bại gia tử làm quang vinh, thật sự là thua hắn, cũng không biết người nhà của hắn nuôi hắn kiểu gì lại làm hắn bại gia như vậy.

Đối với việc này, Diệp Thành Thiên và Long An Kỳ sẽ nói: Kệ hắn đi thôi dù sao nhà của chúng ta cũng đủ cho hắn bại chỉ cần hắn thích là được, chỉ cần hắn không xảy ra chuyện gì là được.

Mà Diệp Lam Vũ sẽ nói: Ta duy trì đệ đệ, bại gia thì bại gia, có gì đâu,

Thất công chúa: Hắn bại sạch cũng không sao cả, ta sẽ chiếu cố hắn,

Hồ Nữ: Đây là sở thích của thiếu gia, ai mà chẳng có sở thích.

Long Cát công chúa: Bại nhanh lên coi, càng nhanh càng tốt, như vậy tỷ tỷ ta có thể lấy cớ để tiểu hỗn đản này ở bên cạnh ta...

Đám người Thất ca: Bại gia? Tiểu từ này có thể bại nổi hay không cũng là một vấn đề, đừng để ngày càng nhiều ra...

Chân Tiễn Yên: "..."

Một đường đến đây, đám người Diệp Lãng cũng không phải toàn bộ ở cùng một chỗ mà ngày nào cũng phân tán ra, tìm tòi những dân chạy nạn cần được giúp đỡ, tìm người cứu người là chuyện họ cần làm trong suốt quãng đường.

Làm một phẩn tử của dân chạy nạn, đầu tiên phải học tự cứu lấy mình, lấy những người như mình chứ không phải chờ người khác cấp trợ giúp, đây là bài học lớn nhất Diệp Lãng dạy cho bọn hắn.

Dân chạy nạn thì sao? Chẳng lẽ có thể không làm gì cả chỉ chờ cứu viện thôi sao? Đương nhiên không phải, cần đoàn kết lại để chiến đấu, chiến thắng, vượt qua hết thảy khó khăn.

Bởi hành vi tự cứu của đám người Diệp Lãng làm đội ngũ ngày càng lớn, khi đến bên cạnh Thánh Thành đã đạt đến hơn hai ngàn người.

Mà hơn hai ngàn người này tựa hồ không cần tiếp thụ cứu tế của người khác nữa, bây giờ họ chỉ cần một nơi có thể cư trú mà thôi.

Đương nhiên, vì có thể trợ giúp những dân chạy nạn khác, bọn họ vẫn phải đến Thánh Thành trước, nếu mình đến đó, bọn họ tin rằng mình có thể trợ giúp được người khác.

"Đó là Thánh Sơn, chúng ta sắp đến rồi." Người đen gầy chỉ vào ngọn núi ngay giữa bình nguyên trước mặt nói mà ngọn núi kỳ lạ này chính là Thánh Sơn.

Ngọn núi này rất kỳ lạ, chỗ kỳ lạ của hắn kỳ thật cũng không phải bề ngoài ngọn núi như vậy tùy tiện đặt trong vùng núi nào cũng không làm người ta chú ý, có điều đó là vùng núi, còn đây là bình nguyên.

Trên cái bình nguyên mênh mông vô bờ này lại có một ngọn núi, đây là chỗ kỳ lạ.

Nếu ngọn núi chỉ cao chút chút thôi thì cũng không tính là gì cả, nhưng hắn lại cao ngất tầng mây, thật sự không nên tồn tại ở nơi này. Mà cũng vì vậy nên được xưng là kỳ tích, thần tích linh tinh.

"Thánh Sơn này quả nhiên có ý tứ, đứng lẻ loi một mình ở kia, A Nhĩ Văn, ngươi đừng thấy ngọn núi này có vẻ không xa mà sắp tới nhé," Diệp Lãng nhìn ngọn núi kia, cũng cảm giác rất gần nhưng đây chỉ là ảo giác mà thôi, Bất cứ ai tự mình trải qua đều hiểu được điều này.

A Nhĩ Văn chính là người đen gầy, hắn gật gật đầu nói: "Đúng vậy, muốn đi đến đó còn rất xa, bất quá, ít nhất đã có thể nhìn thấy Thánh Sơn."

"Điều này cũng đúng. Mà ta nói A Nhĩ Văn, ngươi xác định không cần ta hỗ trợ cho lỗ tai ngươi trở về bình thường sao?" Diệp Lãng nhìn A Nhĩ Văn thuận miệng hỏi.

"Công tử, ta nói với người rất nhiều lần rồi, lỗ tai ta rất bình thường," A Nhĩ Văn có điểm vô lực nói bây giờ hắn có điểm hối hận khi để Diệp Lãng nhìn thấy lỗ tai của mình.

Nhớ đến lúc đó, khi Diệp Lãng rời đi thành nhỏ kia, buổi tối tìm một con sông, đóng quân dã ngoại ở đó, thuận tiện để mọi người tắm rửa thay quần áo một cái.

Lúc ấy trong đám thương phẩm thu mua có không ít thợ may, mọi người có thể tìm quần áo thích hợp để mặc. Bất quá, vì người hơi nhiều nên không phải ai cũng có quần áo, có điều thứ Diệp Lãng có là vải vóc nên để cho một số người biết may vá tự làm lấy.

Cái gì? Không công cụ? Mê sảng gì đấy, công cụ chỗ thiếu gia ta thì thiếu gì, thương nhân thành nhỏ của người ta tự nhiên sẽ bán cả công cụ, cũng bị thu mua không còn một mảnh.

Thấy chưa, đây là lúc đó, cái lúc hữu đụng đó!

Trở lại chính đề, lúc đó A Nhĩ Văn cũng đi tắm rửa, thay đổi quần áo, tuy rằng không biết hắn tắm rửa thay quẩn áo lúc nào.

Có điều A Nhĩ Văn vẫn đội cái mũ rách kia, đối với điểm này, một số người cũng cảm thấy thật kỳ quái bất quá cũng không quan trọng lắm, chỉ có thể xem như sở thích của người ta thôi không ai quản.

Nhưng vấn đề là Diệp Lãng cảm thấy cái mũ này rất khó nhìn, vì vậy lấy một cái mũ ra cho A Nhĩ Văn, cũng đợi lúc A Nhĩ Văn không chú ý mà lột cái mũ kia xuống, nói là mũ chứ kỳ thực chỉ là một tấm vải trùm đầu.

Tóc A Nhĩ Văn rất đẹp, màu bạc, hơn nữa trơn mượt như tơ, hấp dẫn như ánh mắt của hắn vậy. Bất quá Diệp Lãng lại không cảm thấy gì, không để ý tới. Lúc đó Diệp Lãng chỉ để ý đến lỗ tai A Nhĩ Văn, rất dài.

Cái này thực rõ ràng là lỗ tai của Tinh Linh.

"Ngươi là Tinh Linh? Chẳng trách ánh mắt của ngươi trong suốt như vậy, làn da cũng non mịn như vậy, bất quá, hơi đen một chút!" Ngay lúc đó Diệp Lãng thực trực tiếp nói ra những lời này.

Đúng như lời Diệp Lãng nói làn da A Nhĩ Văn cũng không phải vì bẩn mà đen, đó là vì chính hắn đen sẵn rồi. Đương nhiên, sau khi tắm rửa cũng trắng ra một chút, nhưng vẫn đen hơn so với người thường, bất quá cũng may là không phải đen thui như Ái Đức Hoa, chỉ có thể nói là đen rất khỏe mạnh!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất