"Ta cảm thấy có theo đuổi ngươi cũng vô dụng nên không nên a." Diệp Lãng không nghĩ gì nhiều, nói thẳng. Lúc này hắn cũng không phải rất để ý với đám người mai phục, tựa hồ những người này cũng chẳng là gì cả.
"Ngươi giỏi thì nói lại lần nữa xem, có tin ta một kiểm bổ ngươi không!" Lý Nguyệt tức giận nói, hơn nữa giơ kiếm lên như muốn đánh nhau vậy.
"Dừng dừng, ta chỉ nói thôi, chuyện này cũng đã phát sinh rồi, giờ có nói cũng chẳng được gì." Diệp Lãng cũng sợ Lý Nguyệt rút kiếm, cũng không phải hắn sợ Lý Nguyệt, chỉ không muốn có xung đột với nàng thôi.
"Hừ! Ngươi biết là tốt rồi, nếu ngươi không muốn chịu trách nhiệm thì dù ngươi có đi đến chân tròi góc biển ta cũng sẽ không tha ngươi!" Lý Nguyệt hừ nói.
"Ta chịu trách nhiệm cái gì, ta có làm gì ngươi đâu, chỉ lừa gạt một chút cảm tình mà thôi." Diệp Lãng ngơ ngác nói.
"..." Mọi người không nói gì, ngươi nói thật thoải mái, lừa gạt tình cảm một nữ nhân là một chuyện rất nghiêm trọng, mà thoạt nhìn, ngươi đã lừa gạt thành công rồi, nếu không Lý Nguyệt cũng sẽ không nói như vậy.
"Thối tiểu tử, rốt cuộc ngươi đã làm gì nữ nhi ta, làm sao phải chịu trách nhiệm!" Lý Thiên Quân nghe Lý Nguyệt và Diệp Lãng nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
"Ta không làm gì với nàng cả, ta có nguyên tắc của mình, chỉ lừa gạt tình cảm, không lừa gạt thân thể, đừng nói xấu cho ta." Diệp Lãng lắc đầu nói, cực lực phủ quyết.
"Cái gì mà không có, ngươi từng ôm qua ta, còn xem qua cơ thể ta nữa." Lý Nguyệt cười nói.
"Đấy là chuyện không thể kháng lại, lúc ấy ngươi thiếu chút nữa bị cường gian, ta cứu ngươi, không cẩn thận nhìn thấy, ngươi cho rằng ta muốn thấy lắm à. về phần ôm ngươi cũng chỉ vì ngươi trúng độc mà thôi." Diệp Lãng thuận miệng nói, mà lời của hắn làm Lý Thiên Quân ngây người.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com"Trúng độc thì sao ngươi không giải đi, lấy năng lực của Thập Tam thiếu gia ngươi, giải một cái độc rất dễ dàng, ngươi cố ý muốn ỏm ta, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta." Lý Nguyệt có chút phần nộ nói, nói đến chuyện này nàng sẽ tức giận, sau khi thân phận Diệp Lãng bị vạch trần nàng liền nghĩ đến chuyện này.
Lấy năng lực của Diệp Lãng thì rất dễ dàng giải trừ Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, ngay cả Triệu Nhã Nhu còn làm được thì luyện kim thiên tài như hắn sao có thể không chứ.
Mà hắn cứ để mình hư nhược lâu như vậy, rõ ràng là cố ý không giải độc cho mình, muốn thừa dịp mình bị suy yếu mà chiếm tiện nghi.
Bất quá, cảm giác được hắn chiếu cố cũng không phải sai...
Tuy rằng Lý Nguyệt giận nhưng cũng chỉ nhất thời mà thôi, kỳ thật chuyện này làm nàng cảm thấy vui vẻ nhiều hơn bởi lúc đó nàng được hường thụ đến sự chiếu cố của Diệp Lãng, rất ít người có phúc như nàng, có thể nói là tuyệt vô cận hữu.
Mà cũng vì vậy nên dù nàng rất giận Diệp Lãng gạt nàng, nhưng trên thực tế cũng không phải bắt Diệp lãng thế nào, chỉ cần Diệp Lãng có thể cho nàng hơi phát tiết một chút, hơi dụ dỗ một chút thì nàng cũng sẽ bỏ qua.
Có điều, lấy tính cách của Diệp Lãng tựa hồ chỉ có thể làm nàng tức giận, trên cơ bản sẽ không phát sinh chuyện hống nàng vui vẻ.
"Giải độc không phải là nói cho ngươi biết ta là ai sao, ta mới không đần độn như vậy." Diệp Lãng rất trực tiếp nói.
"…""Các ngươi vừa nói cái gì, cái gì mà sắp bị người cường gian?" Lúc này, Lý Thiên Quân lên tiếng, mang theo cơn tức thật lớn, lúc này hắn mới kịp phản ứng lại sau một hồi khiếp sợ.
Nữ nhi của mình lại thiếu chút nữa bị người cường gian, đổi thành bất cứ người cha nào nghe được chuyện này đều có phản ứng như hắn, khiếp sợ, sau đó giận dữ...
May mà hắn không bị lừa giận hôn đầu, có một số người sẽ không thèm suy nghĩ mà chỉ vào mặt Diệp Lãng hỏi hắn đã làm gì.
Cái này chỉ cần hơi nghĩ một chút liền biết chuyện này không quan hệ với Diệp Lãng, rõ ràng hắn là ân nhân cứu Lý Nguyệt khỏi ma chưởng.
"Nàng à! Lúc đó y phục của nàng đều bị Lý Hiền Đức kia..." Diệp Lãng nói, cũng không chú ý đến một số việc không nên nói ra.
"Diệp Lãng!" Lý Nguyệt muốn hét chặn Diệp Lãng, có điều dường như đã muộn, Diệp Lãng đã nói ra ba chữ Lý Hiền Đức kia.
"Gì vậy?" Diệp Lãng hỏi.
"Ngươi đúng là một đại ngu ngốc!" Hiện tại Lý Nguyệt rất muốn một cước đá bay Diệp Lãng.
"Lý Nguyệt, Lý Hiền Đức hắn làm gì ngươi? Có phải hắn muốn tìm chết không, đừng cho rằng mình là đứa con của Kiếm Thánh là có thể vô pháp vô thiên, cũng dám đụng vào nữ nhi của ta, ta nhất định không tha cho hắn." Lý Thiên Quân rất giận dữ, nếu bây giờ Lý Hiền Đức ở trước mặt hắn thì hắn sẽ không chút lo lắng trực tiếp bổ làm đôi.
"Đúng vậy, hắn đang tìm chết nên ta giết hắn rồi." Ngữ khí của Diệp Lãng vẫn dọa người như cũ.
Cái gì? Hắn giết đứa con của Kiếm Thánh? Đây đã là người thứ hai rồi, mà dường như Kiếm Thánh cũng chỉ có hai đứa con trai, như vậy tức là Kiếm Thánh đã vô hậu?
Thật sự là đáng thương a!
"Binh!" Không biết Lý Nguyệt từ bao giờ đã chạy đến bên cạnh Diệp Lãng, hung hăng gõ đầu hắn một cái, nàng thật muốn bồ đôi nó ra, nhìn xem ở trong có cái gì mà đôi khi lại mơ hồ đến vậy.
"Sao lại đánh ta!" Diệp Lãng rất là vô tội nói.
"Có phải ngươi ngại mình chưa dù nhiều phiền toái không, muốn đế quốc đệ nhất Kiếm Thánh qua đuối giết ngươi à? Chẳng những nói chuyện của Lý Hiền Đức ra, còn thừa nhận mình giết hắn, vốn cho dù ngươi nói ra cũng không có gì, nhiều nhất không thừa nhận, cứ cho rằng hắn mất tích đi, ai biết ngươi giết hắn đâu. Bây giờ thì hay rồi, tự mình thừa nhận!" Lý Nguyệt có điểm nổi giận, có điều nàng giận vì Diệp Lãng.
Đối với hành vi khác thường này của Lý Nguyệt, tất cả mọi người cảm thấy có điểm kỳ quái, bất quá bọn hắn cảm thấy càng kỳ quái là...
"Khụ khụ, hình như chúng ta muốn đến bắt Thập Tam công tử, sao hiện tại lại giống như chúng ta đến xem Thập Tam công tử cùng Lý Nguyệt tiểu thư ôn chuyện nhỉ."Tình huống này thật sự có điểm quái dị, làm sao có chút cảm giác giương cung bạt kiếm đây?
Trải qua lần nhắc nhở này, Lý Nguyệt tựa hồ cũng phát hiện ra vấn đề, muốn thối lui, muốn im lặng nhìn Diệp Lãng bị bắt, không ra tay giúp ai cả.
"Trước chờ một chút, chuyện của các ngươi từ từ rồi tính!" Lúc này Diệp Lãng không để Lý Nguyệt đi, duỗi tay ra bắt lấy tay Lý Nguyệt. Mà sau khi Lý Nguyệt bị nắm tay, cũng không cố ý giãy dụa, chỉ tò mò nhìn Diệp Lãng.
Diệp Lãng tiệp tục nói:
"Lý Nguyệt, ta muốn nói rõ một chút, ta sẽ không phủ nhận chuyện ta giết Lý Hiền Đức bởi hắn đáng chết. Ta cũng không ngại đế quốc đệ nhất Kiếm Thánh đến tìm phiền toái, trước kia chỉ sợ hắn phá hư kế hoạch của ta mới giấu diếm thôi, giờ không cần nữa!"Là không cần, chỉ cần rời khỏi Tường Không thì Diệp Lãng còn cần sợ Kiếm Thánh sao? Vốn cũng từng có một lần rồi, nhiều thân một lần nữa cũng vậy thôi!