-Các ngươi có biết gì hay không, vừa rồi ở đầu trấn xảy ra một chuyện, có một tiểu cô nương chém đứt tay chân của hơn mười thủ vệ.
Một người chạy vào, sau khi tìm được bằng hữu của mình, vừa ngồi xuống đã nói.
-Cái gì?
Nghe tin tức như thế mọi ngời liền ngẩn ngơ.
-Những tên lính đó gặp chuyện không may là đáng đời, nhìn thấy tiểu cô nương người ta xinh đẹp, liền đánh chủ ý lên nàng, không nghĩ tới đụng phải một tiểu ma nữ, không nói vài lời đã chém bọn họ, toàn bộ đều bị chém đứt tay chân.
Thời điểm bọn họ bàn luận, tuyệt đối không thể tưởng được nhân vật chính lại đang ở chỗ này, đang an vị ngay bên cạnh bọn họ.
-Tiểu ma nữ? Lý Nguyệt, cái tên này rất thích hợp với ngươi a.
Diệp Lãng vừa cười vừa nói.
-Hừ!
Lý Nguyệt bỏ qua.
-Thế tiểu ma nữ đó hiện giờ đang ở đâu?
Những người kia tiếp tục nói.
-Không biết, chắc đã cùng tiểu bạch kiểm kia bỏ chạy rồi, ở tại chỗ này chẳng lẽ chờ người ta tới trả thù sao? Tuy những tên binh lính càn quấy đó không có thực lực gì, nhưng dù sao người ta cũng là người của Tham Lang quân đoàn. Đây là địa bàn của Tham Lang quân đoàn, nếu chọc vào thì còn nghiêm trọng hơn chọc phải hoàng thượng.
-Tiểu bạch kiểm...
Lý Nguyệt xem nhẹ những lời khác, chỉ chọn danh xưng này gáng lên Diệp Lãng.
-Cái này không thích hợp với ngươi, ngươi không có trắng, cũng không anh tuấn!
...
Diệp Lãng có chút nộ,
-Ai nói ta không trắng, ngươi nhìn xem làn da của ta trắng nõn, còn khuôn mặt của ta, tuy không được như Phan An, nhưng cũng rất đẹp trai a.
-Đẹp trai? Chẳng lẽ ngươi không biết định nghĩa của từ này sao?
Lý Nguyệt cố ý đả kích nói, tuy nàng không biết Phan An là ai, nhưng cũng hiểu đó là nam nhân có tướng mạo rất tốt.
-Không có, ta thật sự rất đẹp trai, không tin ngươi đi hỏi người bên cạnh xem.
Diệp Lãng lắc đầu, sau đó chuẩn bị đến hỏi người bên cạnh, hỏi người ta có phải mình rất đẹp trai hay không.
Đương nhiên kết quả có thể chắc chắn, dù Diệp Lãng lớn lên không đẹp trai, người khác cũng sẽ nể tình mà ừ một tiếng, mà hắn lại cho rằng bản thân mình không kém, mặc dù sự đẹp trai của hắn chênh lệch với nhận xét của người khác rất nhiều, nhưng cũng có thể miễn cưỡng được tính là đẹp trai.
Hơn nữa, Diệp Lãng còn có tiềm chất ẩn giấu, nếu hắn thật sự ăn vận một chút, tuyệt đối sẽ biến thành một mỹ nam, hút hồn cả ngàn vạn thiếu nữ.
Chỉ là, gần đây hắn không thích ăn mặc cầu kỳ...
-Ngươi nói tiểu ma nữ kia gọi là Lý Nguyệt, còn tên tiểu bạch kiểm kia bên gọi là gì?
Trong hành lang, tiếp tục có người nghị luận, mà trước kia Lý Nguyệt đã báo ra tên của mình, mà Diệp Lãng cũng không che dấu tên thật của nàng, cho nên tên của nàng không phải là bí mật, rất nhanh đã bị truyền ra.
-Không biết, hắn chưa từng giới thiệu qua!
Nói đến chuyện này, Diệp Lãng giống như mới nhớ tới, đúng là mình còn chưa báo ra tên của mình.
-Lý Nguyệt, ngươi nói ta hiện tại có nên báo ra tên của mình hay không?
Diệp Lãng tựa hồ biết rõ mình chắc chắn sẽ gặp lại tình huống như vậy, ở lại chỗ này sẽ bị người ta hỏi danh tính.
-Được! Nhưng không được dùng tên thật!
Lý Nguyệt nói ra.
-Tại sao?
Diệp Lãng khó hiểu hỏi thăm.
-Nếu ngươi nói ra tên của ngươi, người khác nhất định sẽ đoán ra chúng ta là ai, nhưng nếu ngươi báo ra một cái tên giả, người khác nhất định sẽ không nhận ra ta.
Lý Nguyệt trả lời rất đơn giản.
-A...
Diệp Lãng gật đầu.
-Ngươi nghe hiểu sao?
Lý Nguyệt có chút kỳ quái, bình thường ngươi mơ mơ màng màng, cái gì cũng không hiểu, ta còn chưa giải thích, ngươi giống như đã hiểu.
-Chuyện này có gì khó hiểu, nếu như có người biết rõ Lý Nguyệt ở chỗ này, tự nhiên cũng biết ta ở chỗ này, đó là hội tụ điều kiện của chúng ta. Nếu ta nói ra tên giả, người khác ngay từ đầu sẽ không nghĩ tới ta, mà Lý Nguyệt ngươi cũng không bị người ta đoán ra, cũng không nghĩ đó là ngươi.
-Bọn họ sẽ nhớ tên giả của ta, nhưng ngươi dùng tên thật, vậy tại sao lúc đó cũng dùng tên giả, làm gì vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng nếu dùng tên giả, cảm thấy ta không phải ta, ngươi không phải ngươi!
Diệp Lãng giải thích, mà cách giải thích này cũng là cách nghĩ của Lý Nguyệt.
-Đúng vậy! Chính là như vậy, xem ra có đôi khi ngươi cũng rất khôn khéo.
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, cảm thấy cũng có thời điểm Diệp Lãng không mơ hồ, cũng có chút tiểu thông minh.
-Đương nhiên.
Diệp Lãng kiêu ngạo nói.
-Đúng là ngươi chẳng biết mắc cỡ là gì.
Lý Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lãng như vậy, cũng có chút tức giận.
-Mắc cỡ là vật gì? Ta không biết.
Diệp Lãng thuận miệng nói ra, sau đó hắn bắt đầu ăn, Lý Nguyệt cũng giống như vậy, hai người đều ăn cơm, sau đó uống trà trò chuyện.
-Diệp Lãng, chúng ta nên đi thôi.
Đã qua được một khoảng thời gian, Lý Nguyệt nói ra, thời điểm này, nàng cảm thấy những người kia có lẽ cũng sắp tìm tới đây, nếu không đi, sẽ bị những người kia dây dưa.
-Đi? Đi nơi nào, chẳng phải đêm nay chúng ta ở lại đây sao?
Diệp Lãng vẫn không hiểu, không để ý đến chuyện sắp xảy ra.
...
Lý Nguyệt có chút vô lực.
-Không thể lưu lại đây, những người kia sẽ đến báo thù, tuy chúng ta không sợ, nhưng sẽ rất phiền toái, sẽ ảnh hưởng đến lộ trình của chúng ta.
-Ah, như vậy à, vậy chúng ta đi thôi.
Diệp Lãng đáp.
-Ngoan!
Lý Nguyệt gật đầu nói.
Đột nhiên Lý Nguyệt cảm thấy kỳ quái, vốn mình bị Diệp Lãng bắt cóc tới đây, nhưng tình huống bây giờ giống như mình đang giúp hắn hoàn thành chuyện này.
-Muốn đi? Các ngươi cho rằng có thể đi được sao!
Thời điểm hai người đi tới cửa, đã có người chặn ở trước mặt, nhìn những người kia, không biết những người này là người nào.
-Có thể!
Diệp Lãng cũng trả lời.
...
Tuy đó là câu hỏi, nhưng hình như không cần ngươi trả lời.
-Vậy thì mời xuất ra bổn sự của các ngươi, ta xem thế nào mới thả các ngươi đi.
Một người lĩnh đội đứng ở trước mặt, nói rất lãnh khốc.
-Cưỡi tiểu sư tử rời khỏi! Tiểu nhị, dắt tiểu sư tử qua đây.
Diệp Lãng vẫn trả lời vấn đề của tên lĩnh đội.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Đáp án của Diệp Lãng làm cho sắc mặt của đối phương kịch biến, bọn họ cảm thấy Diệp Lãng đang giả ngu, đang đùa bỡn bọn họ, vì vậy, phía dưới có người tức giận:
-Lão đại, tiểu tử này đang đùa nghịch với chúng ta! Ngươi phải báo thù cho chúng ta!
-Ồ, tay ngươi tốt rồi sao, xem ra trong các ngươi cũng có y sư cao mình nhỉ.
Diệp Lãng nhận ra người đang nói chuyện chính là một trong những binh lính càn quấy bị chém đứt tay.
-Hừ!
Tên binh lính càn quấy hừ một tiếng, bộ dáng rất là khó chịu.
-Có phải ngươi cảm thấy không có chuyện gì đúng không? Sai! Tuy năng lực cánh tay của các ngươi có thể khôi phục đến trình độ nhất định, những việc hàng ngày có thể làm được, nhưng cả đời này lại không thể cầm đao giết người được.
Diệp Lãng nhìn tên binh lính càn quấy nói ra.
-Ngươi nói mò, ngươi thì biết cái gì, y quan trong quân của chúng ta, chỉ bảo ta dưỡng thương cho tốt, vẫn có thể giống như người bình thường.
Tên binh lính càn quấy kia sau khi nghe Diệp Lãng nói, lập tức nói ra, rất hiển nhiên y sư không có nói ra sự thật cho hắn biết.
Đây có lẽ là vì không muốn phá hư nguyện vọng của một người, không muốn người này biết vết thương của họ ra sao, vì làm thế sẽ làm cho họ mất đi tin tưởng.