Những lời này của Diệp Lãng không phải thừa nhận mình là ai, nhưng vào lúc này, rất nhiều người đều ngây người, bọn họ không nghĩ tới người chiến đấu với mình lâu như vậy, nhưng lại không biết thân phận của người ta.
- Ngươi... Ngươi rất quen mặt, ta nhớ hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi.
Diệp Lãng nhìn về phía đại công tử, hắn nhìn thấy đại công tử trước mặt nhìn có chút quen mắt, hình như hắn đã gặp qua ở nơi nào đó, mà điều này cũng giải thích một chuyện, đại công tử nhận ra hắn.
Nguyên lai là có quen biết!
Nhưng mà, tên đại công tử này là ai?
- Thập Tam thiếu gia đúng là quý nhân nên hay quên, chẳng lẽ ngươi quên, lần trước ngươi hại ta mất hai nữ nhân rồi sao?
Đại công tử nói rất lạnh lùng.
- Ai?
Diệp Lãng hỏi thăm.
- Là ngươi! Nếu không phải là ngươi, ta và Sa Lan, Chân Tiểu yên đã ở cùng một chỗ rồi!
Đại công tử lớn tiếng hét lên giận dữ.
- Tiểu Yên?
Diệp Lãng ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới tên đại công tử trước mắt lại có quan hệ Chân Tiểu Yên, tuy hắn mơ hồ, nhưng hắn không ngờ hắn lại là bằng hữu của Chân Tiểu Yên.
- Ngươi là Mạc Á?
Mạc Á công tử, lúc trước Diệp Lãng ở học viên, hắn lại quen biết đại công tử của Tham Lang quân đoàn, thế giới này đúng là quá nhỏ.
- Đúng! Ta là Mạc Á, ngươi đã hại ta mất đi người yêu, hiện tại lại mất đi đệ đệ! Diệp Lãng, ta đã đắc tội ngươi sao, tại sao ngươi lại hại ta như vậy!
Mạc Á nhìn Diệp Lãng, mỗi câu mỗi chữ, kết hợp với bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Lãng.
- Chuyện này thì có liên quan gì đến ta.
Diệp Lãng chột dạ, chuyện của Chân Tiểu Yên hắn không biết thế nào, mà mình cũng không làm sai, mà về Sa Lan, hắn có điểm quá ác, phá hư hạnh phúc của người ta.
- Như thế nào, chột dạ sao!
Âm thanh của Mạc Á lạnh lùng nói.
- Chỉ với Sa Lan thôi, dù sao ta làm có chút quá phận, nếu có cơ hội ta sẽ tìm nàng nói rõ ràng. Nhưng mà, nếu như ngươi tin tưởng nàng, chuyện này cũng không có gì.
Diệp Lãng nói lời xin lỗi, nói rất trực tiếp.
Mà Diệp Lãng cũng nói thật, nếu như Mạc Á tin tưởng lời của đối phương, dù là Chân Tiểu Yên, hay là Sa Lan, đều không có khả năng mất đi, có lẽ hiện tại đã sống với nhau rất hạnh phúc.
Tín nhiệm, đây là hai chữ trọng yếu nhất, nếu như điểm này cũng không làm được, vậy thì sớm muộn cũng sẽ có vấn đề, vấn đề này Diệp Lãng đã nói từ trước đến giờ đã biểu hiện ra ngoài.
Đương nhiên, muốn làm được hai chữ tín nhiệm này cũng không dễ dàng như vậy, cho nên Mạc Á không thể nói gì, nhưng nếu đổi lại là Diệp Lãng, hắn sẽ tin tưởng trăm phần trăm, bởi vì, đầu óc của hắn rất đơn giản.
- Ta tin tưởng? Ngươi đang nói chuyện gì?
Sau khi nghe Diệp Lãng nói, Mạc Á có chút nghi hoặc, hắn không rõ tín nhiệm mà Diệp Lãng nói là chuyện gì.
- Không phải chuyện ngươi nói Sa Lan có hài tử sao? Ngươi nọ lúc ấy là ta, ta giả dạng người khác chạy tới nói lời bịa đặt thôi. A...
Diệp Lãng nói trong mơ hồ, thời điểm hắn nói đến khúc sau, hắn bị Lý Nguyệt đánh một cái thật mạnh.
Diệp Lãng quay đầu lại, nhìn về phía Lý Nguyệt, hắn muốn biết tại sao Lý Nguyệt lại đánh hắn.
- Ngươi là đồ hỗn đản, ngươi có biết danh tiết của nữ hài tử trọng yếu cỡ nào không, loại chuyện này ngươi cũng có thể đem ra nói giỡn sao, trách không được vì sao Sa Lan lại hận ngươi như vậy, không, phải nói là muốn giết ngươi, thật đáng đời ngươi! Nhưng nếu nàng biết chuyện này do ngươi làm, ta đoán nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết ngươi!
Lý Nguyệt tức giận nhìn Diệp Lãng.
Từ lời nói của Lý Nguyệt, nếu biết Lý Nguyệt có quen biết với Sa Lan, nếu Diệp Lãng ý tứ một chút, sẽ không xảy ra chuyện này, đáng tiếc là hắn không có ý tứ.
- Ah! Ah! Sa Lan, ta đã trách oan ngươi! Diệp Lãng, ta nhất định phải giết ngươi!
Mạc Á ngửa mặt lên trời hét to, hắn dùng đôi mắt đỏ thẫm gào thét nhìn Diệp Lãng.
Nguồn: http://truyen360.com
- Ồ, hình như hắn đang hối hận, đúng là đáng đời, ai bảo ngươi không tin nàng.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời, lời nói của hắn lúc này giống như đang châm chọc.
...
Lý Nguyệt trầm mặc, nàng nhìn thấy bộ dạng không biết sai của Diệp Lãng lúc này, nàng rất bất đắc dĩ lắc đầu, trong nội tâm thầm than, chỉ hi vọng đến lúc đó Sa Lan không tìm thấy hắn, bằng không thì việc này sẽ không đơn giản như vậy, hiện tại Sa Lan rất không đơn giản...
- Ta rất hối hận, ta không nên không tin nàng! Nhưng ta nhất định không buông tha cho ngươi, ta muốn giết ngươi, sau khi giết ngươi, ta sẽ đi tìm Sa Lan nói rõ ràng!
Mạc Á dữ hét.
- Ngươi đừng nên dây dưa với ta, đừng giết ta, nhanh chóng đi tìm Sa Lan quan trọng hơn, nhưng đã nhiều năm như vậy, có khả năng trong lòng của người ta đã không còn ngươi, ai, nữ nhân đều dễ đổi... Ah...
Thời điểm Diệp Lãng đang thở dài, lại bị Lý Nguyệt gõ một cái.
Lúc này không cần phải nói, những lời nữ nhân dễ thay đổi đã nói động đến Lý Nguyệt.
- Nữ nhân không chỉ dễ thay đổi, còn rất mang thù, ngươi nên cẩn thận một chút.
Lý Nguyệt liếc Diệp Lãng.
Diệp Lãng bỏ qua, đối với những chuyện này hắn không bao giờ để ý, đánh không lại cùng lắm là chạy thôi.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Hai người các ngươi giết nhiều người của chúng ta như vậy, nếu không giết các ngươi, ta làm thế nào phục chúng, Tham Lang quân đoàn chúng ta làm sao có thể đặt chân ở nơi này được nữa!
Mạc Á không muốn nói đến chuyện của Sa Lan, nhưng hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau khi chuyện này chấm dứt, sẽ đi đến Hoàng thành tìm Sa Lan nói rõ ràng.
- Dừng chân? Đừng dừng chân nữa, dù sao dân chúng nơi này đã bị các ngươi xem là thịt cá, sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt, ta chỉ giúp các ngươi mau chóng đi đầu thai mà thôi.
Diệp Lãng nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả.
- Tiến công!
Mạc Á gào thét, sau đó dùng một chiêu đấu khí kỹ phóng về phía Diệp Lãng đứng trên Minh Nguyệt Lâu, phòng ngự trận nhanh chóng bị phá hủy, Diệp Lãng cũng không cách nào duy trì được phòng ngự trận.
Trừ phi, hắn có đầy đủ thời gian để bố trí luyện kim trận, nếu như vậy thì không bị phá hủy.
Sau khi luyện kim trận bị phá, Mạc Á không cho người tiến lên, bởi vì hắn cảm thấy xông tấn công chẳng khác nào chịu chết, hắn rất thông minh lựa chọn tiếp tục trùng kích Minh Nguyệt Lâu.
Giống như vừa rồi, dưới sự công kích như bão táp của đấu khí kỹ, đánh về phía Minh Nguyệt Lâu, Minh Nguyệt Lâu bị đấu khí kỹ công kích lung lay sắp đổ, nhưng vẫn chưa ngã.
Đối với phòng ngự của Minh Nguyệt Lâu, Diệp Lãng đã tốn một chút thời gian để tăng cường, cho nên không dễ dàng bị phá hủy, cho nên, những người kia không phá hủy được cũng là bình thường.