Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 677: Trọc phú (3)


- Ô, không phải Vệ công tử, Lãnh công tử và cả Tây Môn công tử đây sao, ngọn gió nào đưa các vị khách quý đến đây?

Mụ tú bà lật đật chạy đến, lần lượt chào hỏi từng người, từ khẩu khí của mụ, Diệp Lãng có thể nghe ra, nhân vật thứ ba - người nãy giờ chưa nói câu nào, chỉ im lặng đứng nhìn chính là Tây Môn gia.

- Ngọn gió nào không cần mụ quản, mụ bảo hai vị cô nương này đi với ta là được, còn tên tiểu tử này, hắn muốn ăn thì cứ tiếp tục ăn, ta không nhỏ mọn đến mức đuổi hắn đi!

Vệ Tinh giả bộ rộng rãi nói, hung hăng liếc nhìn Diệp Lãng.

- Cái này...

Mụ tú bà toát mồ hôi, mụ là người đón tiếp bọn Diệp Lãng, đương nhiên biết hai người Lãnh Huyết Ngũ là Diệp Lãng dẫn đến, ngồi đây chỉ để ăn bữa sáng.

Ừm, trước mắt, họ đung là chỉ ăn bữa sáng!

Tình huống này, mụ sao có thể bảo họ đi theo Vệ Tinh, mụ không có quyền lợi đó!

- Sao, làm khó ngươi à? Có phải là hắn đưa tiền không, chẳng sao hết, ta cũng trả tiền, trả gấp mười lần đủ chưa.

Vệ Tinh huênh hoang nói, hắn cảm thấy, nếu là trọc phú, dù có trả bao nhiêu tiền cũng không thể nào bằng được Vệ gia nhà hắn.

Mụ tú bà nghe Vệ gia nói, hai mắt sáng trưng, mười lần, vậy là một ngàn kim tệ, chỉ là, tia sáng đó lập tức tắt ngấm, Vệ gia không dễ đối phó, muốn ăn cướp cũng chẳng được.

- Ngươi muốn thứ gì của chúng ta sao?

Diệp Lãng đứng dậy, hỏi Vệ Tinh.

Câu nói này, không phải Diệp Lãng muốn hỏi, hắn chỉ là truyền đạt giúp Lãnh Huyết Ngũ, lúc nãy Lãnh Huyết Ngũ phát tín hiệu bảo hắn hỏi.

Lúc này Diệp Lãng còn cảm thấy kì lạ, tại sao người hỏi phải là mình, đang định bỏ qua Lãnh Huyết Ngũ thì bị Lãnh Huyết Ngũ đã cho một cái vào chân khiến hắn không thể không đứng lên hỏi hộ nàng.

- Phải, muốn lấy một thứ từ ngươi!!

Vệ Tinh lạnh lùng nhìn Diệp Lãng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Lúc này, thứ mà Vệ Tinh nói không chỉ đồ ăn của Diệp Lãng, mà là chỉ hai cô nương bên cạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vậy ngươi cứ lấy! Mụ tú bà, thu hắn gấp mười lần tiền, mang cho hắn đồ ăn giống như của ta!

Diệp Lãng một lần nữa nhận công việc chuyển lời, xem ra Lãnh Huyết Ngũ định âm thầm dạy cho Vệ Tinh một bài học.

- Cái này... không được...

Mụ tú bà có chút do dự, đồ ăn, chẳng món nào vượt qua hai mươi kim tệ, thu một trăm kim tệ đã là quá cao, bây giờ thu một ngàn kim tệ những món tương tự như vậy khiến mụ có chút không dám tưởng tượng hậu quả.

- Có gì không được, hắn trả bao nhiêu tiền, ta trả gấp mười lần, có phải ngươi nghĩ ta trả không nổi không?

Không đợi Diệp Lãng chuyển xong lời, Vệ Tinh đã tự mình lên tiếng, đào hố chôn mình.

- Đúng vậy, mụ tú bà, mụ đang coi thường Vệ Tinh công tử của chúng ta đấy à, cứ làm theo ý hắn đi! Mọi người nói có đúng hay không?

Lúc này, Liễu Phi Yên cười nói, lôi kéo mọi người vào làm chứng.

-??

Tây Môn công tử lúc này nhãn thần có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy chuyện này ắt phải có ẩn tình, chứ không giống như mình tưởng tượng.

Chỉ có điều, mặc dù hoài nghi nhưng hắn không hề liên tiếng, cũng không định nhắc nhở Vệ Tinh.

- Vị tiểu thư này yên tâm, chút tiền ấy ta trả được, rồi nàng sẽ được nằm trong lòng ta nhanh thôi!

Vệ Tinh nhìn Liễu Phi Yên, nước miếng chảy ròng ròng.

Trước đó mọi người đều thấy Liễu Phi Yên đẹp, chỉ là cảm giác đại khái, nhưng bây giờ Liễu Phi Yên lên tiếng, mọi người lại được nhìn thấy nàng cười nàng nhăn mặt, mị lực đó lập tức thu hút tất cả mọi ánh nhìn.

Lần này thì không xong rồi, không chỉ Vệ Tinh bị thu hút, mà Liễu công tử bên cạnh hắn cũng động dung, đương nhiên còn có những người khác!

Khoảng khắc này, Diệp Lãng càng cảm thấy ấm ức, ừm, tự nhiên bị người tư đố kị, họ đều cảm thấy một cô gái đẹp như thế này không nên đi cùng một kẻ trọc phú như Diệp Lãng.

Cái này, gọi là phí của trời!

- Ta thế nào sau này hãy nói, công tử cứ đi trả tiền trước.

Liễu Phi Yên thản nhiên nói.

- Cái này đương nhiên, để ta xem, ở đây có một trăm kim tệ kim phiếu!! Mụ tú bà, thế này đã đủ chưa.

Vệ Tinh lấy ra một tờ kim phiếu giơ giơ trong tay, bộ dạng có vẻ rất huênh hoang.

Nhìn tờ kim phiếu trong tay Vệ Tinh, Liễu công tử và Tây Môn công tử đều biết, Vệ Tinh mặc dù móc tiền dễ dàng như vậy, nhưng kì thực không dễ dàng chút nào, một tháng hắn tiêu hết bao nhiêu, mọi người trong lòng đều biết rất rõ.

Sau khi đưa ra một trăm kim tệ này, tin rằng mấy tháng nữa, hắn sẽ bắt đầu túng thiếu, nếu không, mọi người cũng làm như vậy, chẳng có lý do gì để ngăn cản hắn.

Lúc này, những người không biết tình hình đều nghĩ một trăm kim tệ là đủ, đủ gấp mười lần Diệp Lãng, nhưng thực tế không như họ nghĩ, chẳng ai ngờ Diệp Lãng vừa xuất thủ đã đưa ra một trăm kim tệ.

Nếu như Vệ Tinh biết chuyện này, nhất định đã không đồng ý, mà sẽ tìm cách khác, bây giờ hắn chỉ có thể hối hận, hối hận vì đã tự đào hố chôn mình.

- Cái này, nếu như nói mười lần thì vẫn chưa đủ, nhưng đủ để chúng ta chiêu đãi Vệ công tử, thế được chứ!

Mụ tú bà nói, mụ muốn đứng ra giảng hoà, mở cửa kinh doanh không phải chỉ cần có tiền là được, có những lúc phải nghĩ đến mối quan hệ, không được làm căng quá.

Kì thực, nếu Vệ Tinh quyết định bỏ qua thì chuyện này coi như xong, nhưng bản thân hắn lại không chịu buông, còn muốn tiếp tục...

- Thế nào gọi là được, còn thiếu bao nhiêu, nói cho ta biết, ta trả là được chứ gì!

Vệ Tinh không vui nói, rất hào khí bắt mụ tú bà nói ra, tự mình thêm tiền.

- Cái này, có lẽ không nên, mọi người vui vẻ là được, chút tiền đó có là gì!

Mụ tú bà vẫn muốn làm người giảng hoà, chuyện này mụ không muốn can thiệp nhiều, cầm của Vệ Tinh một trăm kim tệ là đủ.

- Hừ! Bảo mụ nói thì nói, không phải chút kim tệ thôi sao? Bổn thiếu gia trả được, cho mụ thêm một trăm nữa, để chúng biết, bổn thiếu gia chẳng quan tâm chút tiền lẻ ấy!! Đủ rồi chứ!!!

Vệ Tinh lớn tiếng nói, tư thế hào tình vạn trượng, khiến không ít người ái mộ.

Vung tay một cái hết hai trăm kim tệ, Vệ Tinh thiếu gia không hổ là Vệ Tinh thiếu gia, không hổ là một trong những hậu sinh có tiền đồ nhất của Vệ gia!!

- Cái này...

Mụ tứ bà chỉ muốn khóc, biết làm thế nào bây giờ.

Một bên là khách quen, một bên là khách quý, đổi thành người khác cũng thấy khó khắn, một nhân vật nhỏ như mụ càng không có quyền lên tiếng, đành phải đứng nhìn sự tình tiếp tục phát triển.

- Ha ha, Vệ Tinh công tử quả nhiên hào tình vạn trượng, tiền tiêu như nước...

Diệp Lãng cười lớn nói, đây là phản ứng sau khi bị Lãnh Huyết Ngũ đá, nếu không, hắn vẫn còn muốn tiếp tục ngồi xem trò biểu diễn, dùng từ cũng không tệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất