Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 690: Mua bán (1)


- Có!

Diệp Lãng trả lời, sau đó đưa một trương đàn cổ cho Liễu Phi Yên.

Kết quả sau khi Liễu Phi Yên cầm được đàn cổ, liền đặt lên bàn, nhẹ nhàng khảy đàn, một âm thanh thanh tịnh vang lên, làm cho tràng diện nóng bỏng lúc này trở nên khác thường.

Tiếng đàn của Liễu Phi Yên lúc này rất thanh tịnh, có thể gột rửa tâm linh của người nghe, mà tiếng đàn này không nên xuất hiện ở chỗ này, linh cảm cũng không nên xuất hiện trong tình cảnh hỗn loạn hiện giờ, chẳng lẽ nói, vật cực tất phản, đến tận cùng của hỗn loạn chính là thanh tịnh.

Thời điểm tiếng đàn của Liễu Phi Yên vang lên, tràng diện cũng bắt đầu có một ít biến hóa.

- Bọn chúng xem chúng ta là cái gì, thật sự nhàn nhã như vậy sao?

Sắc mặt của Tây Môn công tử trở nên rất khó coi, bởi vì bọn người Diệp Lãng không để bọn họ vào mắt.

- Lên! Tất cả xông lên cho ta, băm bọn chúng thành nhiều mảnh nhỏ cho ta!

Lại có một đám người lên.

- Tiểu Ngũ! Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cầm tặc tiên cầm vương, chúng ta bắt tên đầu sỏ trước đi.

Diệp Lãng không còn kiên nhẫn nói.

- Ân! Hiện tại cũng không sai biệt lắm.

Lãnh Huyết Ngũ gật đầu, khi trước là do nàng muốn kéo dài thời gian, ngăn chặn những người này, bằng không với năng lực của bọn họ, muốn giết đám người Tây Môn công tử trước mặt, đúng là chuyện dễ dàng!

Ngăn chặn những người này, chỉ vì một lý do duy nhất, một lý do để san bằng Vạn Hoa Lầu này, nhưng vấn đề này Lãnh Huyết Tổ không thể ra mặt, ra mặt sẽ là Long Cát công chúa.

Bây giờ Long Cát công chúa đang ở ngoài Vạn Hoa Lầu, nàng đã cho kỵ sĩ đoàn vây quanh nơi đây, nhưng mà, vào thời điểm này, nàng vẫn chưa tiến vào, đang ở cách Vạn Hoa Lầu không xa.

Nàng đang sợ, sợ Diệp Lãng sẽ ngộ thương người của nàng, ngộ thương người một nhà!

Tiếng đàn của Liễu Phi Yên làm cho Long Cát công chúa nghĩ rằng Diệp Lãng đang đánh đàn, tiếng đàn của hắn lúc trước diệt hơn mười vạn quân, hiện tại không biết sẽ là bao nhiêu, vì an toàn tính mạng, phải đợi đến lúc tiếng đàn chấm dứt mới xông vào.

Bởi vì hiểu lầm này, cho nên Diệp Lãng và Lãnh Huyết Ngũ mới không đi bắt những tên cầm đầu, nhưng bây giờ phải tiếp tục, đợi đến khi Long Cát công chúa xông vào, chỉ cần bắt người làm xong.

Đương nhiên, Diệp Lãng cũng phải bảo vệ Liễu Phi Yên và tiểu công chúa, cho nên hắn không thể đi được, người phải đi là Lãnh Huyết Ngũ, nàng đang đi về phía bọn người Tây Môn công tử, nơi nàng đi qua đều có máu tươi xuất hiện.

- Nàng muốn gì?

Nhìn thấy Lãnh Huyết Ngũ mở một con đường máu xông tới, bọn người Tây Môn công tử phát hoảng, giờ phút này, bọn họ không thể không thừa nhận, bọn họ sợ Lãnh Huyết Ngũ.

- Hình như nàng muốn đối phó chúng ta! Người đâu, ngăn cản nàng cho ta!

Sau khi xác định được mục tiêu của Lãnh Huyết Ngũ, những người kia liền bao quanh đám người Tây Môn công tử vào chính giữa, vào lúc đó, hình như bọn họ đã có một suy nghĩ mới.

Sau lúc trước, mình không rời khỏi nơi đầy thị phi này sớm, những chuyện này đáng lẽ phải giao cho cấp dưới đi làm là được, cần gì phải ở lại nơi đầy mạo hiểm như thế này chứ?

Vốn cho rằng khoảng cách này đã đủ an toàn, nhưng không nghĩ tới, cái gọi là an toàn lại không an toàn chút nào, đến lúc này muốn rời đi, khoảng cách này không thể tính là khoảng cách.

Đúng vậy, thời điểm bọn họ phát hiện ra vấn đề này, đã là lúc không thể ngăn cản được Lãnh Huyết Ngũ, dù bọn họ có nhiều người hơn nữa, cũng không cách nào ngăn cản bước tiến của Lãnh Huyết Ngũ lúc này, có lẽ phải nói, càng nhiều người, càng có lợi cho Lãnh Huyết Ngũ.

Mới vừa rồi, bọn họ cho người bao bọc xung quanh bọn người Tây Môn công tử, đồng thời cho người vây quanh Lãnh Huyết Ngũ, nhưng bọn họ phát hiện, sau khi người của mình vây quanh nàng, ngược lại bóng dáng của Lãnh Huyết Ngũ đã tiêu thức vào hư không, điều này làm cho bọn họ kinh ngạc vạn phần.

Thời điểm bọn họ đang thất kinh, lúc tìm ra được thân ảnh của Lãnh Huyết Ngũ, Lãnh Huyết Ngũ đã xuất hiện ở bên cạnh Tây Môn công tử và Tâm Ảnh, mỗi tay cầm một con dao găm, đã nằm ở trên cổ hai người.

Vào lúc đó, Tây Môn công tử và Tâm Ảnh vẫn không cảm giác được sự tồn tại của Lãnh Huyết Ngũ, cũng không biết Lãnh Huyết Ngũ xuất hiện bên cạnh mình, bọn họ chỉ cảm giác được chỗ cổ họng của mình mát lạnh, bên tai nghe được tiếng nói lạnh lùng của Lãnh Huyết Ngũ, mới phát hiện mình đã nằm trong tay của người ta.

- Không nên vọng động, cô nương có điều kiện gì cứ nói, ngàn vạn lần không nên làm tổn thương công tử nhà ta.

Vào lúc này, người trước kia nói chuyện với Tây Môn công tử, đã lên tiếng nhắc nhở, xem ra địa vị và thân phận của Tây Môn công tử trong Tây Môn thế gia không thấp.

- Điều kiện? Ta muốn các ngươi chết hết, có được không?

Lãnh Huyết Ngũ nói rất lạnh lùng.

...

Một câu nói, đã làm cho trành diện lúc này biến thành yên tĩnh, điều kiện này không ai dám đáp ứng, cũng không dám nói gì, bởi vì điều kiện của Lãnh Huyết Ngũ quá xảo trá.

Nếu Tây Môn công tử gặp chuyện không may, bọn họ nhất định sẽ gặp phiền toái, không thể bàn giao chuyện này với cao tầng, nhưng nếu vì Tây Môn công tử mà bảo bọn họ tự sát, bọn họ không muốn chút nào.

Cho nên, tình huống bây giờ, biện pháp tốt nhất đó là không nói lời nào.

- Tiểu Ngũ, không nên quá phận như vậy, đừng có cả ngày chỉ nghĩ tới giết người như thế, ngươi không phải là tử thần! Đến đây, đem bọn họ tới đây!

Vào lúc này Diệp Lãng lên tiếng. Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.com

Những người này vốn không muốn cho Lãnh Huyết Ngũ mang hai người này tới bên cạnh Diệp Lãng, nhưng mà, vấn đề hiện giờ, bọn họ sợ Lãnh Huyết Ngũ lại muốn bọn họ tự sát, cho nên dứt khoát câm miêng cam chịu, nhường một con đường cho nàng đi.

Vào lúc này, lời nói của Diệp Lãng, cũng đã giúp cho bọn họ hiểu được một chuyện!

- Tử thần...

Cái danh hiệu này rất chính xác.

Nhìn thủ đoạn của Lãnh Huyết Ngũ, lại nhìn thi thể trên mặt đất, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cái danh hiệu tử thần thần đặt cho nàng rất thích hợp, nàng lúc này chẳng khác nào tử thần.

Thiếu nữ tử thần này, dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, đã dẫn Tây Môn công tử và Tâm Ảnh đi tới bên cạnh Diệp Lãng.

- Các ngươi ngồi đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau!

Diệp Lãng vừa cười vừa nói, bảo hai người ngồi xuống.

- Nói chuyện? Có gì để nói sao?

Tây Môn công tử ngẩn ngơ, cảm thấy vấn đề này chẳng có gì để bàn cả, nhưng mà vào lúc này, ánh mắt của hắn đảo qua, gật đầu ngồi xuống.

Nói chuyện thì nói chuyện, ít nhất cũng có thể tìm được cơ hội xin bọn họ thả người, thậm chí có thể đánh lén bọn họ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất