Diệp Lãng không sợ phi thuyền nhỏ này không có động lực, mặc dù đang bay, nhưng tiêu hao năng lượng cũng rất ít, năng lượng có thể đủ dùng thời gian rất dài.
Đơn giản mà nói Diệp Lãng dùng luyện kim thuật làm ra một quả bóng hơi, một quả bóng hơi không thể nhìn thấy, mang theo con tàu di động trên không trung.
Về phần những vấn đề về Triệu Nhã Nhu, hắn đã sớm ném ra sau đầu, đến lúc đó rồi hãy tính!
Nên tới sẽ tới, không ai ngăn cản được…
…
Bên trong di tích của Thiên Công Việt Tộc, nếu như không biết bên trong có đồ vật, nhất định sẽ không phát hiện ra nơi này có gì đặc biệt, thật giống như là một sơn cốc nhỏ bình thường.
Cây cối tươi tốt, thảm thực vật xanh biếc, cảnh sắc tự nhiên không bóng người, làm sơn cốc nhỏ tuy nhìn thật bình thường, nhưng lại thật u tĩnh xinh đẹp.
Chẳng qua trong thời gian gần đây, nơi này xuất hiện một số nhân tộc, xây dựng lên một ít thành lũy, bảo vệ quanh một sơn động.
Sơn động này chính là lối vào của di tích, là một trong những địa phương trọng yếu của Tường Không, tự nhiên cần quân đội hùng hậu canh gác.
Triệu Nhã Nhu đã đem vùng núi này biến thành khu vực cấm, phỏng chừng ngày sau sẽ không còn hoạt động vây săn.
Lúc này ở ngay sơn động thượng cổ di tích, có một tiểu la lỵ đáng yêu xinh đẹp, điềm đạm nho nhã, phải nói là một nữ hài còn khá nhỏ tuổi đang đứng nhìn lên bầu trời đêm ngẩn người.
Bên cạnh nữ hài có không ít thị vệ, đều là hoàng gia thị vệ Tường Không, còn là những cao thủ đỉnh cấp nhất.
- Triệu Nhã Nhu, nữ nhân biến thái, ngươi mau thả ta!
Ở bên người nữ hài không xa, có một nữ tử thoạt nhìn có chút suy yếu hô to.
Nữ tử suy yếu kia là ai còn chưa biết, nhưng có thể khẳng định nữ hài kia là Triệu Nhã Nhu.
Ở bên cạnh nữ tử kia còn có một thanh niên suy yếu, đồng thời bên cạnh họ còn có hai nữ tử dáng người ngạo nhân, một nàng băng sương trầm mặc, một người còn đang cười lạnh.
Nữ tử băng sương cũng đang nhìn lên không trung, trong tay cầm kiếm, điều này nói rõ với người khác nàng không dễ gây vào.
Nữ tử đang cười lạnh cơ hồ rất khó chịu với hai người suy yếu kia, đang muốn tìm cơ hội giáo huấn, hiện tại đúng là cơ hội tốt.
- Lớn mật! Dám bất kính đối với hoàng thượng, không cho các ngươi chút giáo huấn, các ngươi không biết trời cao đất rộng.
Nữ tử lạnh lùng nói, xuất ra đồ vật nhấn xuống.
- …
Nhất thời hai người kia lộ ra vẻ mặt thống khổ, chiếc vòng trên tay họ phát ra cường quang, loại vòng này giống như hình cụ đáng sợ.
Đúng vậy, chỉ cần phát động luyện kim trận bên trong, sẽ kích thích thần kinh của người đeo nó, làm cho họ cảm thấy vô cùng thống khổ.
Tuy nó giống như vòng tay, nhưng nếu như bị đeo vào, còn hiệu quả hơn dây xích rất nhiều, không ai dám bỏ chạy, trừ phi họ chưa từng nếm quả mùi vị đau khổ kia.
Xem ra nguyên nhân hai người này suy yếu chính vì thường xuyên nếm khổ sở này.
Nhưng thoạt nhìn tinh thần hai người thật cứng cỏi, họ nhẫn nhịn không hề rên rỉ, thật làm người bội phục.
Nguồn: http://truyen360.com
- Đủ rồi! Đừng tiếp tục nữa, đã đủ lắm rồi!
Vào lúc này nữ tử băng sương không nhìn lên bầu trời đêm, cất tiếng ngăn cản nữ tử kia.
- Làm sao vậy? Có phải ngươi đang đau lòng, yêu ai yêu cả đường đi, họ là ca ca tỷ tỷ hắn, có phải ngươi sợ hắn không chịu nổi.
Nữ tử kia cười lạnh nói.
- Phải! Chúng ta bắt họ, nhưng không thể hành hạ họ, bằng không để hắn thấy được, nhất định sẽ không tha thứ chúng ta…
Nữ tử băng sương nói, thật thản nhiên thừa nhận.
- Tha thứ chúng ta? Ha ha, những lời này hẳn nên trái lại, là ta có nên tha thứ hắn hay không! Ngươi đã bị hắn bắt làm tù binh, ngươi không nên ở nơi này.
Nữ tử kia hừ lạnh nói.
Lúc này, Triệu Nhã Nhu mở miệng thản nhiên nói:
- Được rồi, Lý Nguyệt nói không sai, đủ rồi! Ta không thích hành hạ con tin, hoặc là trực tiếp giết họ đi…
- …
Nghe lời Triệu Nhã Nhu, nữ tử kia cũng không dám tiếp tục, nàng biết tính tình Triệu Nhã Nhu, nếu cãi lệnh không chừng chính nàng cũng bị đeo hình cụ.
Triệu Nhã Nhu nói Lý Nguyệt, chính là nữ tử băng sương, bây giờ nàng là thị vệ bên người Triệu Nhã Nhu, vẫn luôn mang theo nàng đi bên cạnh.