Có thể hai người không biết, tuy rằng Thiên Công Việt Tộc nhốt người tại nơi này, thế nhưng sẽ cho ngươi hoàn cảnh tu hành tốt nhất, có thể ở chỗ này chuyên tâm tu hành, không đến mức quá sức buồn chán.
Lãng phí thời gian là một hành vi đáng hổ thẹn, làm thuật sĩ luyện kim, đối với điểm này đều có nhận thức giống nhau, mà đại bộ phận Thiên Công Việt Tộc chính là thuật sĩ luyện kim càng thêm coi trọng vấn đề này.
Vì vậy bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ hoàn thiện nhất, đặc biệt là đầy đủ thư tịch, hầu như thư tịch trên khắp đại lục đều thu thập tới đây, đương nhiên, chỉ là sao chép.
Toàn bộ đều là thư tịch phương diện kỹ thuật, về phần các loại về phương diện lịch sử văn học, không hề có, có thể là thuật sĩ luyện kim đều không thích những thứ này, nghĩ những thứ này đều lãng phí thời gian.
Cũng chính bởi vì như vậy, Diệp Lãng hiện tại cũng chỉ có thể thấy các loại sách về luyện kim thuật, đối với những chuyện phát sinh tại thời kỳ thượng cổ, hắn hoàn toàn không biết.
Chỉ là những thứ này cũng đủ để Diệp Lãng hưng phấn, những quyển sách ở đây đều từ thời thượng cổ lưu lại, ghi chép về luyện kim thuật thượng cổ đã sớm thất truyền.
Nếu nói như di tích thượng cổ lưu lại một ít thực vật, là một ít trang bị luyện kim cho người khác nghiên cứu, như vậy hiện tại Diệp Lãng nắm giữ chính là sáng tạo luyện kim thuật này.
Từ mặt giá trị tính toán, hiển nhiên hơn xa bình thường.
Đây có thể là sự tình Triệu Nhã Nhu thực sự không ngờ tới, chỉ là cho dù như vậy cũng không sao, bởi vì vốn ban đầu Triệu Nhã Nhu chỉ muốn để Diệp Lãng nhìn thấy mình thất thống thiên hạ, cũng không có nghĩa là nàng muốn tiếp tục thống trị.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nếu như nàng không tiến vào nơi này, mà sau mười năm Diệp Lãng bước ra ngoài, trực tiếp phủ định chính quyền mà nói, nàng tuyệt đối không chú ý, bởi vì mục đích của nàng đã đạt được, những cái khác không cần phải nói.
- Cho dù có phòng thí nghiệm cũng vô dụng, lại không thể sử dụng nguyên tố ma pháp, đây chỉ là bày biện mà thôi.
Triệu Nhã Nhu nói.
- Luyện kim thuật không đơn giản là muốn sử dụng nguyên tố ma pháp, còn có rất nhiều thứ, mỗi một thứ đều đủ cho ngươi học tập cả đời.
Diệp Lãng lắc đầu, vừa cười vừa nói.
- Tốt nhất là như vậy, nếu không mười năm qua như thế nào, ta cũng không nghĩ mỗi ngày đều quay quay ngươi.
Triệu Nhã Nhu vừa cười vừa nói.
- Không muốn quay ta a, nhưng kia có thể, sau này ngươi ở phòng ở kia, ta ở phòng bên này, như vậy sẽ không gặp nhau.
Diệp Lãng chỉ vào đình viện hay bên, nếu như dựa theo cách nói của hắn, thực đúng là không hề gặp phải.
- Khong nên, ta một mình sợ hãi, tỷ phu, ta muốn theo ngươi!
Triệu Nhã Nhu ôm cánh tay Diệp Lãng, tựa hồ lại phát mao bệnh.
- Uy uy, ngươi đừng có như vậy, ngươi như vậy ta rất không quen.
- Không có việc gì, làm quen là được rồi! Thời gian không quan trọng, dù sao đi nữa có tận mười năm.
Diệp Lãng trầm mặc một hồi, sau đó rất không nghiêm túc nói:
- Không, ta nhất định sẽ tìm được lối ra, không ở chỗ này ngốc mười năm lâu như vậy, nếu như một người còn tốt, cùng ngươi…
- Cùng ta thì sao? Ta không gây trở ngại cho ngươi, ta có ý tốt ở cùng ngươi, không nghĩ tới ngươi lại muốn ghét bỏ ta.
Triệu Nhã Nhu khó chịu nói.
- Ngươi theo ta hay không theo ta không phải đều giống nhau, ta vẫn phải ở chỗ này, có cái gì khác nhau?
Diệp Lãng rất trực tiếp nói, lời này nói xong tựa hồ rất không có lương tâm.
Tuy rằng nói chuyện này là chuyện thực, Triệu Nhã Nhu có vào nơi này hay không vào đối với Diệp Lãng mà nói đều giống nhau, chỉ là nhiều một người bạn, nhưng người bạn Triệu Nhã Nhu này, Diệp Lãng không thể nào thích.
Triệu Nhã Nhu cũng biết tính cách của Diệp Lãng, biết Diệp Lãng luôn đúng như lời, biết chính mình có ở chỗ này hay không đối với Diệp Lãng mà nói, không có bất cứ chỗ tốt nào, nếu như đổi lại thành đám người Chân Tiểu Yến, Diệp Lãng còn có thể nghĩ chút khác nhau.
- Ta biết đối với ngươi mà nói, ta không tính là cái gì, ta có ở đây hay không đều không khác nhau, thế nhưng ta cảm thấy khác nhau, ta nghĩ khác nhau rất lớn, rất lớn…
Triệu Nhã Nhu không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói.
- Khác nhau rất lớn sao? Mặc kệ ngươi, ta tất nhiên nghĩ biện pháp đi ra ngoài, mà nơi này là con người thành lập, nhất định có biện pháp phá giải!
Diệp Lãng cười cười nói, mà đối với điều này tựa hồ rất chờ mong.
Có thể, đối với Diệp Lãng mà nói, phá giải ngục giam của Thiên Công Việt tộc, so với bất cứ sự tình nào đều có hưng sthus hơn, hắn tin tưởng, những người bị giam tại nơi này nhất định cũng đã từng nghĩ cách phá giải qua, sự tình ngay cả bọn họ cũng chưa từng thành công, không phải biểu thị đây là vấn đề vô cùng khó khăn.
Mà nan đề, không phải là điểm tiêu tốn thời gian tốt nhất sao, cho dù không phá giải được cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, chỉ cần để giết thời gian đã đủ rồi, chính giữa vận dụng tới thứ đó cũn chính là tác dụng lớn nhất.
Tại rất nhiều thời điểm, quá trình thường thường so với kết quả quan trọng hơn.
Cứ như vậy, Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu bắt đầu sinh hoạt tại nơi này, lấy tình huống rất kỳ lạ bắt đầu, mà thời gian hai người ở chung càng dài, tình huống càng lúc càng trở nên có ý tứ.
Ba năm sau…
- Tỷ phu, mau tới ăn, đừng ngây người ở chỗ nào!
Lúc này Triệu Nhã Nhu mặc trang phục hưu nhàn gia đình, nói đúng ra, hẳn là rất giống trang phục chủ gia đình, chỉ là, coi như trang phục như vậy cũng không thể che lấp được vẻ mỹ lệ của nàng, đồng thời còn có một loại vị đạo khác.
Mà Diệp Lãng lúc này, an vị trong đình viện, nhìn con cá trong hồ nước tới đờ người ra, mà bên cạnh còn đặt một đống sách vở, hắn đang suy nghĩ cái gì, đang nghiên cứu cái gì.
Diệp Lãng không trả lời, hình như không nghe được tiếng kêu của Triệu Nhã Nhu.
Lúc Triệu Nhã Nhu nhìn thấy tình huống này, liền nhẹ tay nhẹ chân bước tới gần Diệp Lãng, trên mặt lộ ra biểu tình nghịch ngợm…
- Tỷ phu!
Triệu Nhã Nhu áp sát bên tai Diệp Lãng quát to một tiếng.
- A… Triệu Nhã Nhu, ngươi làm cái gì?
Diệp Lãng bị dọa giật nảy mình, từ trên ghế nhảy bắn lên, đồng thời làm ra một ít động tác phòng bị, phảng phất giống như đối mặt với đại địch.
- Hi hi…
Triệu Nhã Nhu cười, cười tựa hồ rất hài lòng, cũng không lấy tay che miệng, không có một chút hình tượng.