Ma Long Phiên Thiên

Chương 212: Phát điên

- Phong tiểu ca tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm trách nhiệm to lớn chưởng ngự ám võ viện, tiền đồ không thể đo lường! Sau này hy vọng tiểu ca ghé đến tệ điếm nhiều hơn!

- Ha ha! Nói hay, nói hay!

- …

Lát sau Phong Liệt cầm cửu phẩm huyền bảo mặt nạ ‘Huyết ảnh’, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi Thần Khí Các, tâm tình rất tốt.

Mặt nạ này nếu rơi vào tay người khác thì có lẽ vĩnh viễn không khả năng tu sửa, nhưng nằm trong tay Sở Huyền muốn sửa lại nó không có việc gì khó.

Bây giờ, Phong Liệt nghĩ đến không lâu sau sẽ có vũ khí ám sát kiêm chạy trốn giúp ích rất lớn thì kiềm không được lâng lâng.

Thậm chí có ‘Huyết ảnh’ trong tay đã không thua uy lực luyện đến tiểu thành thiên cấp thân pháp chiến kỹ 'ma long ám ảnh độn' của ám võ viện, giải quyết vấn đề tốc độ của hắn quá chậm.

Bên ngoài Thần Khí Các có vô số người đến đi, nội bộ thị giả thấy Lý mập cung kính đưa Phong Liệt rời đi khỏi cổng lớn, ai nấy kinh ngạc muốn rớt tròng mắt, đều suy đoán thân phận của hắn.

Phong Liệt ra vào Thần Khí Các một chuyến chưa tới một khắc đồng hồ, lưu tinh phi chu vẫn đang ngừng ở đất trống trước cửa.

Phong Liệt mở cửa bước vào trong, thấy Tiểu Yên, Tiểu Lục đang cầm đồ ăn vặt trêu đùa Tiểu Dạ, khiến hắn lắc đầu, bật cười.

Tiểu Yên ngẩng đầu, tò mò hỏi:

- Sư huynh, ngươi lo xong việc rồi hả?

- Ừ, đây là cho các nàng, hơi thay đổi diện mạo rồi chúng ta đi khu đại tái.

Phong Liệt nói, ném hai hộp nhỏ cho Tiểu Yên, Tiểu Lục.

- Ủa? Đây là cái gì nha? Mặt nạ? A! Hình như là mặt nạ cao cấp linh bảo! Chắc là đắt lắm?

- Ủa? Chúng ta có thể thay đổi mặt mày! Tốt quá, vậy là không sợ bị người khác nhận ra rồi ! Sư huynh, ngươi thật tốt! Hi hi!

- Sư huynh, chắc là tốn nhiều long tinh lắm?

- …

Tiểu Yên, Tiểu Lục cầm mặt nạ mỏng như cánh ve màu bạc, rất là vui sướng, vội nhỏ máu nhận chủ cất vào trong người.

Sau đó khuôn mặt hai nàng tùy theo tâm ý dần biến ảo, rất là kỳ diệu, hai nàng chơi rất vui.

- Ha ha! Yên tâm đi! Sư huynh ta bây giờ không thiếu nhất chính là long tinh!

Phong Liệt khẽ cười, tay cầm hai trường kiếm cao cấp linh bảo chuẩn bị cho Tiểu Yên, Tiểu Lục.

Nhưng hắn định đợi qua vài ngày tiên hoa luyện thiên lô thăng cấp rồi mới cho họ niềm vui bất ngờ.

Một lát sau, Phong Liệt phát động lưu tinh phi chu chuẩn bị đến sân đại tái.

Nhưng tiếp theo, đang lúc lưu tinh phi chu từ từ dâng lên thì đột nghiên một tiếng *Ầm!* rõ to, lưu tinh phi chu bị một áp lực từ trên đè lại xuống đất.

- A? Có chuyện gì vậy?

Tiểu Yên, Tiểu Lục kinh kêu.

Phong Liệt nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.

Đang lúc hắn định đi ra xem thì bên ngoài đã vang một giọng kiêu ngạo:

- Tiểu súc sinh! Mau chóng lăn ra đây cho ta!

- Đi! Chúng ta ra ngoài xem thử!

Phong Liệt nói với Tiểu Yên, Tiểu Lục như vậy, rồi mở cửa lưu tinh phi chu, chậm rãi bước ra ngoài.

Mới vừa ra tới, hắn phát hiện cách lưu tinh phi chu hơn mười trượng có một người đàn ông trung niên mặc trang phục trưởng lão ma khí viện, đang dùng đôi mắt tam giác âm tà đánh giá hắn. Đằng sau lưng đệ tử trung tâm là mấy chấp sự ma khí viện.

Phong Liệt biểu tình ngây ra, mắt nheo lại.

Hắn không biết ai trong số họ, nhưng xem trang phục thì đầu lĩnh chắc là cao thủ cương khí cảnh của ma khí viện.

Lúc này Tiểu Yên, Tiểu Lục, và Tiểu Dạ đều đi ra khỏi lưu tinh phi chu, nhìn đằng trước đứng một đám người, cực kỳ kinh ngạc.

Tiểu Yên và Tiểu Lục hơi thay đổi mặt mày, dù vẫn là xinh đẹp động lòng người nhưng khác rất lớn với ban đầu, nếu không phải người quen thân thì rất khó nhận ra bọn họ.

Khuôn mặt trứng ngỗng của Tiểu Yên biến tròn chút, tăng thêm đáng yêu.

Khuôn mặt mới của Tiểu Lục khiến Phong Liệt câm nóin, không biết nàng cố ý hay vô tình mà có ba phần giống Lý U Nguyệt.

Nàng thấy Phong Liệt nhìn mình thì nghịch ngợm thè lưỡi.

Phong Liệt lắc đầu, hắn nhìn khuôn mặt hiện tại của hai nàng, yên bụng.

Hắn lạnh lùng nói với người người đàn ông trung niên trước mặt:

- Ngươi là ai? Có việc gì?

Người đàn ông trung niên hừ lạnh, kiêu ngạo kênh kiệu nói:

- Ngươi chính là Phong Liệt? Hừ! Bổn tọa là Nhạc Chính Hổ của ma khí viện, tìm ngươi không có việc gì khác, chỉ là lấy lại thứ thuộc về ta!

Gã vừa nói vừa cẩn thận đánh giá Phong Liệt, khóe môi cong lên nụ cười khinh thường.

Gã có nghe tin đồn về Phong Liệt, nhưng gã cho rằng đó là nghe nhầm đồn bậy mà thôi.

Trước mắt nhìn sao Phong Liệt cũng giống như một đệ tử trung tâm bình thường, trừ chưởng ngự lệnh bài bên hông là hơi đặc biệt ra thì không có gì đáng cho người ca ngợi cả.

Kết quả là chút cảnh giác ban đầu trong lòng gã cũng tan biến hết.

Phong Liệt cười lạnh hỏi:

- A? Ta thiếu ngươi cái gì? Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?

Nghe nói là người Nhạc gia ma khí viện thì hắn lập tức đoán ra ý định của lão già này, cười khẩy.

Không đợi Nhạc Chính Hổ nói cái gì, sau lưng gã một chấp sự hơn ba mươi tuổi nhảy ra kêu gào:

- Phong Liệt, ngươi đừng giả ngu! Lưu tinh phi chu này rõ ràng là của Gia Nhạc sư thúc, biết điều thì mau chóng giao ra! Và bồi thường long tinh cho Nhạc sư thúc! Nhạc sư thúc đại nhân đại lượng, nói không chừng sẽ bỏ qua việc này! Nếu không thì, hừ hừ! Ngươi sẽ nếm quả đắng!

Nhạc Chính Hổ vừa lòng gật đầu, nói tiếp:

- Không sai! Bổn tọa luôn khoan hồng độ lượng, cũng không muốn so đo với tiểu bối như ngươi. Lưu tinh phi chu ở trong tay ngươi đã ba tháng, chắc là bị hao tổn không nhỏ.

- Vày đi, thời gian trước ngươi đã kiếm khá nhiều long tinh đúng không? Bổn tọa không có lòng tham, chỉ cần ngươi giao cho bổn tọa ba chục vạn long tinh làm phí bảo dưỡng lưu tinh phi chu, và khiến hai cô nàng dưới tay ngươi cho bổn tọa sai khiến vài ngày thì sẽ bỏ qua chuyện này!

Cái tên chấp sự huênh hoang kia không cam lòng cũng hùa theo nịnh Nhạc Chính Hổ:

- Sư thúc, ngươi vẫn nhân từ như vậy! Ài, khiến sư điệt khâm phục sát đất!

- Ha ha! Làm người chừa một con đường để sau này còn gặp mặt chứ!

Nhạc Chính Hổ vuốt râu, thản nhiên nhận nịnh bợ, phong độ cao nhân.

- …

Phong Liệt nghe hai đó kẻ xướng người hòa, nửa câu trước làm hắn cười lạnh, nhưng câu sau lão già nói lại làm hắn nổi lên sát khí, bất giác ánh mắt lạnh băng.

- Hừ! Lão già kia! Thấy ngươi bộ dạng như con rùa ấy mà cũng mơ khiến bà nội ngươi cho ngươi sai khiến hả? Có bệnh không vậy?

- Tiểu Lục đừng xúc động! Lão là cao thủ cương khí cảnh!

- Hừ! Cao thủ cương khí cảnh rồi sao? Có sư huynh ở thì chúng ta sợ cái gì!

- …

Tiểu Lục rất tức giận, hầm hừ nói. Nếu không phải bị Tiểu Yên kéo lại thì nàng đã kiềm không được tiến lên làm cho ra nhẽ.

Nhạc Chính Hổ bị Tiểu Lục mắng cho một trận thì mặt già nổi giận, đôi mắt âm tà liếc nàng.

Gã hừ lạnh một tiếng, nhìn Phong Liệt, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử! Ngươi có đồng ý không hả?

Phong Liệt chắp tay sau lưng, cười lạnh nói:

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Lúc này xung quanh đã tụ tập vô số qua đường, vây kín cửa Thần Khí Các. Lý mập Thần Khí Các đứng bên cửa sổ lầu ba, nhíu mày nhìn tình hình bên dưới.

Vốn dựa theo quy tắc trong Ma Long giáo thì Nhạc Chính Hổ là trưởng lão cương khí cảnh không thể tùy ý khi dễ tiểu bối, đặc biệt là đệ tử viện phái khác.

Nhưng gã lấy cớ lưu tinh phi chu cố ý làm khó dễ Phong Liệt, dù là giáo quy cũng khó mà nói gì gã được.

Hơn nữa lần này gã ra mặt chính là theo lệnh cấp trên, tai họa lớn cỡ nào đều có người chống cả.

Gã nghe Phong Liệt nói vậy thì lòng thầm mừng, gã không sự hắn không khuất phục, chỉ sự hắn ngoan ngoãn cúi đầu khiến gã không có lý do ra tay.

Nhạc Chính Hổ hừ lạnh nói:

- Hừ! Đúng là hậu sinh khả uý! Nếu tiểu bối ngươi không làm việc theo quy tắc thì đừng trách bổn tọa ỷ lớn hiếp nhỏ!

Gã nói một chuỗi như vậy đẩy hết trách nhiệm lên đầu Phong Liệt.

Đám người nghe xong xùy rõ to. Mặc dù lưu tinh phi chu giá trị cao nhưng không đáng tới ba chục vạn long tinh, rõ ràng lão già này ra điều kiện quá khắc nghiệt, khinh người quá đáng lại còn trách ngược người ta không đồng ý, đúng là nực cười.

- Ủa? Bên này xảy ra chuyện gì? Kia không phải Phong Liệt của ám võ viện ư?

- Là người Nhạc gia đối đầu với Phong Liệt, nghe nói hắn phế con trai của gia chủ Nhạc gia, chắc cái này là cố ý gây chuyện đây!

- Ồ! Thì ra là vậy! Ủa? Người kia là 'Thông thiên phủ' Nhạc Chính Hổ! Gã là cao thủ cương khí cảnh ngũ tầng! E rằng lần này Phong Liệt tiêu đời!

- …

Đám người xung quanh bàn tán xôn xao, Phong Liệt thì vẻ mặt thản nhiên, hắn biết hôm nay không thể để yên được.

Và khóe mắt hắn mơ hồ thấy phía xa đằng sau cửa sổ tầng hai một nhà binh khí các có vài bóng dáng quen thuộc, trong đó một người là Nhạc Đông Thần đã lâu không gặp.

Hắn lười tốn nước miếng, không chút khách sáo nói:

- Được rồi ! Lão già kia, mặc kệ là ai khi dễ ai đi, muốn ra tay thì làm lẹ cho rồi !

Hắn ở trong bí cảnh giết một đám cao thủ cương khí cảnh, hiểu rõ thực lực của mình.

Nhạc Chính Hổ nhìn từ khí thế thì cỡ cương khí cảnh, lục tầng, hắn không sợ.

Nhưng không thể sử dụng trấn long thiên bia làm hắn hơi bực mình, e rằng không thể dốc hết sức.

- Hay cho tiểu tử! Muốn tìm chết!

Nhạc Chính Hổ vẻ mặt tức giận, kiềm không được định tiếng lên.

Lúc này chấp sự kiêu ngạo kia vội nói:

- Nhạc sư thúc chậm đã! Giết gà cần gì dao mổ trâu, để sư điệt thay người tiến lên dạy dỗ tiểu tử này một phen.

- A? Tốt thôi! Trương Tiến, cẩn thận chút, nghe nói tiểu tử này có vài trò quái!

Nhạc Chính Hổ ngẫm nghĩ rồi lùi lại hai bước, khiến thuộc hạ đi dò đường trước cũng được.

- Ngài cứ nhìn đi!

Trương Tiến đắc ý chỉnh sửa trường bào, mắt chớp lóe nhìn Phong Liệt, chậm rãi tiến tới trước.

Thật ra gã không có bao nhiêu tự tin giải quyết Phong Liệt, dù sao hắn từng giết chết hai cao thủ sơ cấp cương khí cảnh, chút tu vi của gã đáng là gì?

Nhưng bây giờ gã là thay thế Nhạc Chính Hổ ra sân, chẳng những giúp Nhạc Chính Hổ thăm dò Phong Liệt mà còn để gã được Nhạc Chính Hổ trọng dụng. Hơn nữa có Nhạc Chính Hổ ở một bên lược trận thì tuyệt đối sẽ không khiến gã xảy ra chuyện, vậy nên gã không sợ.

Tiểu nhân vật có tính toán của tiểu nhân vật, điều này cũng không có gì đáng trách, chỉ tiếc, gã toàn lo chú ý Nhạc Chính Hổ trong mắt có sự khen ngợi mà không chú ý mắt Phong Liệt lóe sát ý.

*Ầm!* một tiếng.

Trương Tiến đột nhiên toát ra khí thế, sau lưng bay lên bảy ma long ảo ảnh dài ba trượng, uy nhiếp mạnh mẽ khiến đất cát bay đầy, đúng là bất phàm.

Chân khí cảnh thất tầng!

- Đi chết đi!

Trương Tiến hét to, trong tay thanh trường đao năm thước rạch phá không gian, thất luyện bạc chói mắt tới gần Phong Liệt, tiếng rít xé gió chói tai.

*Xoẹt!*

Phong Liệt thấy đo quang chém tới, thân hình bỗng lóe lên, chẳng những không lùi mà còn nhanh chóng đón đao quang, tay có một thương to màu đen.

- Thương long hộ thể!

- Grao!!!!

Một tiếng vang thật lớn.

Đao quang của Trương Tiến mạnh chém vào hộ thể thương long, nhưng khiến gã giật mình là một kích dốc hết sức thế nhưng chỉ khiến chín ảo ảnh thương long hơi ảm đạm chút.

Lúc này Phong Liệt đã xông đến cách gã ba trượng.

*Xèo xèo xèo xèo!!!*

Một chuỗi tiếng xé gió khiến người rách màng tai vang lên.

Cùng lúc đó, thương ảnh đầy trời bao trùm các góc trên người Trương Tiến, đặc biệt kinh người là trong đó ẩn chứa khí kình khiến gã cảm thấy không thể địch lại, dường như có thể uy hiếp tính mạng gã.

Gã không cảm giác sai.

Mặc dù lúc này Phong Liệt không biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân nhưng chỉ dựa vào thực lực chân khí cảnh nhất tầng cộng thêm phong ma thần thương tăng sức chiến đấu lên gấp chín làn thì đã mạnh hơn cao thủ chân khí cảnh thất tầng như gã một bậc.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, một thương đánh xuống dù gã không chết cũng sẽ trọng thương.

Trương Tiến giật mình, vừa vung trường đao trong tay chém thương ảnh đầy trời vừa kinh hoàng hét to:

- Sư thúc mau cứu ta!

- A? Tiểu tử ngươi dám!?

Nhạc Chính Hổ con ngươi co rút, gã lập tức phát hiện Trương Tiến gặp nguy.

Gã bỗng hét lớn một tiếng, tay cầm rìu to đỏ rực hóa thành huyết nguyệt rực rỡ đánh hướng Phong Liệt.

*Xèo!*

Tiểu Lục tức giận mắng:

- Lão già kia! Đúng là không biết xấu hổ!

Thấy Phong Liệt hai mặt gặp địch, Tiểu Yên, Tiểu Lục lòng nóng như lửa đốt, do dự không biết có nên tiến lên hỗ trợ không.

Ngay cả người xung quanh cũng đổ mồ hôi thay cho Phong Liệt. Lúc này mọi người đều dễ dàng nhìn ra Phong Liệt đã là cao thủ chân khí cảnh nhất tầng, tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy khiến người suýt sao.

Nhưng bây giờ hắn đối mặt kẻ địch là cao thủ chân khí cảnh thất tầng, và cương khí cảnh ngũ tầng, cách biệt quá xa xôi.

Nhưng tiếp theo xảy ra điều ngoài dự đoán của mọi người.

Phong Liệt không giảm thế đi, chẳng hề tránh né của Nhạc Chính Hổ, bỗng nhiên giấu mình vào trong khói đen.

*Ầm!*

Nhạc Chính Hổ cầm huyết phủ chém vào sau lưng Phong Liệt, chớp mắt giết tám trong chín hộ thể thương long vòng quanh người hắn.

Nhưng chưa tạo thành chút tổn thương nào cho Phong Liệt, thậm chí không khiến hắn nhúc nhích một ly.

Cùng lúc đó, chỉ nghe *Phụt phập* một tiếng trầm đục, thương to trong tay Phong Liệt đâm xuyên đan điên Trương Tiến, khiến gã trở thành phế nhân.

- A!!!

Trương Tiến kiềm không được hét thảm thiết, sau đó bị Phong Liệt vung ra xa mười trượng, lăn lông lốc trên mặt đất, cuộn tròn như chó chết, không biết sống chết ra sao.

- Tiểu súc sinh! Ngươi tìm cái chết!

Lúc này hai mắt Nhạc Chính Hổ phun lửa, gã nhảy lên cao, một thức địa cấp chiến kỹ 'Thông thiên thập tự trảm' hung hăng chém hướng Phong Liệt.

Một kích chất chứa giận dữ của cao thủ cương khí cảnh.

Lúc này Nhạc Chính Hổ đúng là rất tức giận, nho nhỏ một đệ tử chân khí cảnh Phong Liệt là ở dưới mí mắt gã phế đi người gã muốn cướu, đây không thể nghi ngờ là đang tát mặt gã.

Hôm nay nếu không giải quyết Phong Liệt thì uy danh hiển hách 'Thông thiên phủ' sẽ thành trò cười.

Phút chốc cương khí hình 'thập' sắc bén không gì sánh bằng như chia không khí thành bốn phần giáng xuống đỉnh đầu Phong Liệt.

Nhưng tiếp theo khiến Nhạc Chính Hổ kinh ngạc là Phong Liệt nghênh đón cương khí của gã vung ra.

Cùng lúc đó, có một khí lạnh thấm lòng người khiến gã giật mình, gã lờ mờ cảm thấy khí lạnh này gã rất khó cản lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất