Ma Long Phiên Thiên

Chương 221: Chiến

Triệu Thanh Lâm lạnh lùng hừ với Phong Liệt, quát lạnh hướng Tiểu Yên, Tiểu Lục, Trương Đại Tài:

- Các ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau làm theo!?

Lý Thiên Sơn tức giận đến mặt trắng bệch, chòm râu ngắn run run. Gã làm ngươi luôn chính trực, rất khinh thường hành động vô sỉ của Triệu Thanh Lâm, kiềm không được mở miệng định mắng.

Nhưng lúc này Phong Liệt mở miệng trước tiên.

Phong Liệt giễu cợt nói:

- A, truyền nhân dòng chính của Triệu gia quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng từ khi nào Triệu gia chỉ toàn ra thứ như chó điên vậy?

Hắn vừa dứt lời, người xung quanh chấn động, ngay cả Lý Thiên Sơn cũng giật mình.

Một câu nói này có thể nói là mắng toàn bộ trên dưới Triệu gia, quá ác.

Triệu Thanh Lâm nổi giận, mắt lóe sát khí, nghiến răng nghiến lợi gầm lên:

- Cái gì? Tạp chủng! Ngươi mắng ai là chó điên? Ngươi...ngươi muốn chết!

Phong Liệt không sợ, chẳng hề nhân nhượng nói:

- Ha ha! Cái thứ nể mặt mà không biết điều, ngươi có thể làm sao hả?

- Tốt! Tốt lắm! Hôm nay bổn công tử phải dạy dỗ ngươi làm người như thế nào! Ai dám ngăn cản ta chính là kẻ thù của Triệu gia! Hừ!

Triệu Thanh Lâm tức giận không thể kiềm chế, sát khí nhiếp người, nhưng đáy mắt lóe sự đắc ý. Gã vừa nói vừa ném ánh mắt cảnh cáo cho Lý Thiên Sơn.

Mặc dù Phong Liệt nói lời ác độc nhưng cũng là cho gã lý do ra tay. Bây giờ gã mượn cơ hội phế Phong Liệt đi, dù là cao tầng cũng không làm rõ ân oán lung tung này.

Gã vừa dứt lời, thân hình cao ráo động, bay vọt đến hơn mười trượng, cực kỳ nhanh chộp hướng ngực Phong Liệt.

Lý Thiên Sơn hừ lạnh, gã thấy Triệu Thanh Lâm định ra tay thì không chút do dự phóng khí thế mạnh mẽ, vung chưởng ngăn cản.

*Bùm! Bùm! Bùm!*

Một chuỗi tiếng nổ qua đi, hai người đối chiến vài chưởng, trên bầu trời tràn ngập gió đen, khí kình cuồng bạo tàn phá toàn trường, khiến vô số đệ tử hoảng sợ thụt lùi.

Phong Liệt vốn định đích thân giải quyết Triệu Thanh Lâm, lúc trước hắn cố ý gỉ yếu là định khi lại đấu nhau thì khiến gã ăn bồ hòn.

Nhưng bây giờ hắn thấy ngoài ý muốn trước biểu hiện của Lý Thiên Sơn, không ngờ gã che chở hắn như vậy, khiến lòng hắn có chút cảm động.

Triệu Thanh Lâm trừng Lý Thiên Sơn, gã bước đi hư không, song chưởng tung bay, từng chưởng ảnh to lớn mạnh mẽ vung, chấn không gian kêu *ong ong*. Mỗi một chưởng đều đủ tạc núi vỡ đá, uy lực không gì sánh được.

Lý Thiên Sơn cũng chẳng chút tỏ ra yếu thế, gã dựa vào khí kình hùng hồn tiêu trừ hết chưởng ảnh của Triệu Thanh Lâm.

Bên dưới đám đệ tử cấp thấp ít khi thấy cuộc chiến cao thủ đẳng cấp cỡ này, ai nấy trợn to mắt nhìn.

So sánh với trận chiến này, trên các lôi đài không xa cuộc chiến tựa như con nít đùa chơi, biến nhạt nhòa.

Lúc này nhìn từ mặt ngoài thì hai người một là cương khí cảnh bát tầng, một là cương khí cảnh cửu tầng, trong phút chốc dường như khó phân thắng bại.

Nhưng Phong Liệt biết chắc Lý Thiên Sơn không phải đối thủ của Triệu Thanh Lâm, trong lòng hơi lo âu. Hắn biểu tình không thay đổi âm thầm chờ thời cơ ra tay.

Xung quanh đã tụ tập rất nhiều cao thủ của các viện phái, đều muốn quan sát trận đại chiến này nhưng không ra tiến lên can ngăn.

Mọi người đều hiểu rõ, cuộc chiến hôm nay xung đột sẽ tạo ra chút ảnh hưởng giữa ám võ viện và ma khí viện.

Sẽ có hậu quả gì thì không ai đoán được.

Một số nhân vật tiền bối hiểu ám võ viện, ma khí viện đã tranh đấu gay gắt qua vô số năm tháng, có lẽ đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Triệu Thanh Lâm vừa điên cuồng oanh kích với Lý Thiên Sơn vừa thầm suy tính lợi và hại.

Trên mặt gã không còn vẻ giận dữ mà hồi phục trở lại thong dong bình tĩnh thường khi.

Đấu mấy hiệp xong gã đã hiểu đại khái thực lực của Lý Thiên Sơn, có tin tưởng trong một trăm chiêu đánh chết Lý Thiên Sơn.

Nhưng đây không phải điều gã muốn, chuyện hôm nay gã không định gây đến không thể kéo lại, ban đầu gã chỉ là muốn giải quyết Phong Liệt mà thôi.

Vài giây sau, vị trí hai người ở trên không trung dần đổi chỗ, lúc này mắt Triệu Thanh Lâm chợt sáng lên, ý định hay ho hiện ra.

- Hừ! Nên kết thúc!

Triệu Thanh Lâm hừ lạnh, bỗng đpj đến.

*Ầm!* một tiếng nổ vang, trên mặt đất để lại vết rạn như mạng nhện, thấy mà ghê người. Gã như là trọng nỗ bắn hướng Lý Thiên Sơn trên trời.

Lý Thiên Sơn con ngươi co rút, gã tưởng Triệu Thanh Lâm định liều mạng nên cũng dùng hết mười phần sức lực, mặc dù chưa sử dụng... (chỗ này thằng copy thế đéo nào thiếu 1 đoạn chư vị ạ).

Vài giây sau, khói đen đệm đặc tán theo gió, mọi người duỗi cổ nhìn chằm chằm.

Nhưng hình nhỏ tiếp theo khiến mọi người trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trên mặt đất lồi lõm nằm hai người, chính là Phong Liệt và Triệu Thanh Lâm.

Lúc này Phong Liệt nằm ngửa mặt trên đất, không biết sinh tử, trên người đồ đen rách rưới, máu nhuộm đẫm, gần như là không mảnh vải che thân, từ trên xuống dưới miệng vết thương ghê rợn, máu tươi chảy ào ạt, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Cách hắn ba trượng Triệu Thanh Lâm cũng nằm ngã ra đất, thoạt trông đỡ hơn Phong Liệt nhiều.

Ít nhất tên này trừ cái lỗ đen ở bụng ra vị trí khác lành lặn, thỉnh thoảng giật vài cái, rõ ràng còn sống.

Mọi người nhìn tình hình này muốn lồi con mắt, vẻ mặt không thể tin, bất cứ ai đều không tin được kết quả này.

Trước đó có ai dám nói một long võ giả nguyên khí cảnh nhất tầng có thể cùng cao thủ cương khí cảnh bát tầng lưỡng bái câu thương, sợ rằng đã bị mọi người phun nước miếng chết chìm.

Nhưng sự thật ngay trước mắt khiến người không thể không tin.

- Ui...chuyện này là sao? Triệu Thanh Lâm đường đường là một cao thủ cương khí cảnh bát tầng sao lại bị Phong Liệt đánh ngã?

- Có lẽ Triệu Thanh Lâm chỉ là sơ xuất thôi. Phong Liệt đúng là không đơn giản nhưng cuối cùng thì thực lực của hắn quá yếu, xem tình hình thì cũng không sống nổi! Hắc hắc, đáng tiếc cho một thiên tài!

- Hình như Triệu Thanh Lâm cũng bị thương không nhẹ! Ưm, nhưng đỡ hơn Phong Liệt nhiều!

- …

Đám người xung quanh ngẩn ngơ một lát rồi bàn tán xôn xao.

Người ám võ viện vô cùng sốt ruột boa vây. Tiểu Yên, Tiểu Lục kinh sợ biến sắc mặt, ngay cả Sở Điệp, Diệp Thiên Tử đều không chút e dè chạy đến gần Phong Liệt.

- Phong Liệt!

- Đại sư huynh!

- Sư huynh!

- …

Lý Thiên Sơn là nhanh nhất, gã trước một bước vọt tới gần Phong Liệt, ngồi xổm người xuống rồi lập tức xòe bàn tay ra đặt ở chỗ tâm mạch Phong Liệt.

- Lý trưởng lão! Phong sư huynh thế nào rồi ?

- Phong sư huynh sẽ không chết chứ? Hu hu~~

- Triệu Thanh Lâm chết tiệt, nếu sư huynh có mệnh hệ nào thì ta chắc chắn sẽ không tha cho hăn!

- …

Lý Thiên Sơn mặc kệ mọi người rồi rầm, gã làm biểu tình vô cùng trầm trọng.

Chốc lát sau gã cảm nhận tâm mạch Phong Liệt cực kỳ yếu ớt, hơi thở mong manh, tình thế thật sự không lạc quan.

Nhưng tiếp theo, khi gã định mở miệng báo cho các cô gái biết tình hình của Phong Liệt thì khựng lại, mặt lộ vẻ quái dị.

Ngay lúc đó, đôi mắt nhắm chặt của Phong Liệt đột nhiên mở ra, trong mắt tràn đầy tinh thần, nào có vẻ gì là bị thương? Thậm chí tâm mạch nhảy cực kỳ vững vàng, khí huyết dạt dào.

Phong Liệt mở mắt đá lông nheo với Lý Thiên Sơn rồi nhanh chóng khép lại, ngay cả tâm mạch cũng yếu đi.

- A?

Hình ảnh này chẳng những làm Lý Thiên Sơn ngây r, ngay cả đám Tiểu Yên, Tiểu Lục thấy thì biểu tình ngẩn ngơ, không hồi phục tinh thần.

Lý Thiên Sơn rất kinh ngạc, xem tình hình thì dường như Phong Liệt bị thương có ẩn tình khác!

Nhưng tại sao chứ?

Nhưng ngay sau đó, khi gã dùng tinh thần lực quét Triệu Thanh Lâm cách ba trượng thì biến sắc mặt.

"Úi chà! Cái tiểu tử này, quá độc!"

Lý Thiên Sơn hít ngụm khí, sau đó cẩn thận đánh giá vết thương trên người Phong Liệt.

Gã nhanh chóng phát hiện miệng vết thương trên người Phong Liệt gần như đều là mới trào ra máu mà thôi.

Nhưng mảng lớn da chảy máu thì nhìn rất kinh dị.

Lý Thiên Sơn ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra ý định của Phong Liệt.

Tình hình trước mắt quá rõ ràng, tuy gã hành động chính trực nhưng tốt xấu cũng lớn tuổi, không phải loại cứng nhắc khô khan.

Gã trầm ngâm một lúc, trong lòng đã có tính toán.

Ngay sau đó, gã vội vàng nói với đám Tiểu Yên, Tiểu Lục:

- Bây giờ tu vi của Phong Liệt đã bị phế, toàn thân kinh mạch đứt từng khúc, phải nhanh chóng trị thương mới được! Bổn tọa hiện đang có nhiệm vụ không tiện rời khỏi đây, các ngươi không đưa Phong Liệt về ám võ viện, cầu viện với viện chủ đại nhân! Mau lên, nếu trễ chút thì e rằng không giữ được cái mạng!

Giọng Lý Thiên Sơn rất lớn, người xung quanh nghe rõ ràng, biết tình huống của Phong Liệt rồi thì ai nấy biểu tình khác nhau, nhưng vui sướng khi người gặp họa thì chiếm đa số.

- A? Phong Liệt tu vi bị phế? Hơn nữa kinh mạch đứt từng khúc? Hắc hắc, thiên tài này từ nay chết yểu rồi đây!

- Ài! Trời ghét anh tài đây mà!

- Vốn định đấu cùng Phong Liệt một trận, tiếc ơi là tiếc!

- Đúng vậy! Không còn kỳ tài như Phong Liệt khiến bổn công tử thấy rất tịch mịch! Xem ra bổn công tử lại phải đi tìm đối thủ mới!

- …

Đằng sau đám người không biết từ khi nào xuất hiện đám Hồng Phi Dương, Đông Phương Trác, Lý Phong, kiềm không được lắc đầu thở dài, hình như thấy cao thủ tịch mịch quá. Nhìn họ ra vẻ buồn rầu vậy chứ trong bụng mở cờ.

Đám Tiểu Yên, Tiểu Lục lòng trầm xuống, mặc dù mới rồi họ thấy biểu hiện của Phong Liệt lòng có nghi ngờ nhưng bây giờ thà tin là có chứ không thể cho là không.

Tiếp theo, Tiểu Lục cực kỳ nghe lời phóng xuất lưu tinh phi chu, các cô gái nhanh nhẹn mà cẩn thận nâng Phong Liệt lên, chớp mắt biến thành một điểm nhỏ nơi chân trời.

- A! Thanh Lâm! Ngươi làm sao rồi ?

- Công tử!

- …

Ở bên cạnh Triệu Thanh Lâm, Diệp Thiên Quỳnh và mấy gia nô Triệu gia vẻ mặt kinh hoàng nhìn thân thể thê thảm của gã, không biết nên xử lý ra sao.

Toàn thân Triệu Thanh Lâm chỉ có một vết thương, đó là ở bụng.

Nhưng vết thương này nhìn như hơi lớn, nguyên phần thân dưới thành cái hố đen to, giống bị một đoàn lửa đốt cháy.

Còn đan điền? A, cái thứ đó đã không còn.

Ngay cả công cụ làm ác của đàn ông cũng chỉ treo lủng lẳng giữa hai chân, dường như đụng một cái là rơi xuống.

Đối với võ giả, nếu chỉ là đan điền bị đánh vỡ thì có một tia hy vọng hồi phục tu vi, mặc dù nó rất xa vời.

Nhưng hiện tại có thể nói Triệu Thanh Lâm không có một chút hy vọng, đừng nói là hồi phục tu vi, e rằng làm người thường cũng không được.

Diệp Thiên Quỳnh chấn kinh một chốc rồi nhanh chóng luống cuống tay chân lấy ra một viên huyền nguyên bất tử đan cực kỳ quý giá nhét vào vào miệng Triệu Thanh Lâm, rót nguyên lực vào người gã.

Một lát sau Triệu Thanh Lâm mắt trợn trắng tỉnh dậy.

Gã cảm thấy vô cùng đau đớn, trên người trừ hơi tê ra thì không có cảm giác gì khác.

Lúc trước khi gã va chạm với Phong Liệt chỉ thấy linh hồn đau đớn rồi ngất xỉu.

Bây giờ tỉnh dậy, gã không hề biết mình bị thương ra sao, trừ đầu ra thì không thấy đau gì mấy.

Gã mở mắt ra thấy Diệp Thiên Quỳnh ở bên cạnh mình, cố nén đầu đau nhức, cho mỹ nhân nụ cười yên tâm, ra vẻ tiêu sái cười nói:

- Khụ khụ! Thiên Quỳnh, nàng yên tâm đi! Đầu ta hơi chóng mặt chút thôi, không có gì đáng lo, không biết tiểu tử kia thi triển thủ đoạn gì mà làm ta đau đến ngất xỉu!

- Hu hu~Thanh Lâm, ngươi...ngươi...!

Diệp Thiên Quỳnh nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Thanh Lâm không biết tình huống gì cả, phút chốc nàng không biết nên nói sao.

Đám gia nô Triệu gia nhìn nhau, sắc mặt khó xem.

Triệu Thanh Lâm còn tưởng là Diệp Thiên Quỳnh quá quan tâm mình, lòng ngọt ngào.

Gã nói tiếp:

- Tốt lắm! Đừng khóc, chẳng phải ta khỏe mạnh đấy ư? Đúng rồi, tiểu tạp chủng Phong Liệt sao rồi ? Ta vung ra hai chưởng chắc không khiến hắn dễ chịu.

Diệp Thiên Quỳnh nức nở nói:

- Phong Liệt tu vi tàn phế, không biết sống chết.

- A? Ha ha! Quả nhiên không khiến bổn công tử thất vọng.

Triệu Thanh Lâm vẻ mặt mừng rỡ nhưng sau đó vội nói:

- Ưm? Tiểu tử này thân phận không giản đơn, kết quả này sợ rằng sẽ bị ám võ viện lợi dụng, nếu thế thì ta giả bộ trọng thương vậy.

- Các ngươi lập tức tuyên bố với người bên ngoài là bổn công tử bị thương hấp hối, không sống bao lau được! A? Sao bụng ta tê tê?

Diệp Thiên Quỳnh kinh ngạc nửa ngày sau bi thương khóc rống:

- Hu hu~Thanh Lâm, ngươi không cần giả bộ! Hu hu hu! Vết thương của ngươi e rằng còn bị nặng hơn cả Phong Liệt nữa!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất