Ma Long Phiên Thiên

Chương 270: Thiên Triền Thần Trảo

- Grao!!!

Thoáng chốc chín ma long ảo ảnh dâng lên, uốn lượn quanh cây thương, nhanh chóng hút nguyên khí thiên địa xung quanh tăng cường bản thân, khí thế cuồng bạomà nọi uản không ngừng tăng cao.

- Hừ! Thì ra chỉ là chân khí cảnh cửu tầng mà thôi! Lão tử còn tưởng là tiền bối cao nhân gì chứ! Ha ha ha!

- Ha ha ha!

- Đừng nói nhảm nữa! Mau ra tay, chia hai người bắt tiểu súc sinh đó!

- Ta đi chào hỏi tiểu mỹ nhân cho, hắc hắc!

- …

Giờ phút này, khi mọi người thấy chín ma long ảo ảnh ba trượng của Phong Liệt, rõ ràng là tu vi chân khí cảnh cửu tầng, bảy hỏa long võ giả yên lòng, ồn ào cười to.

Cùng là chân khí cảnh, đối phương chỉ có hai người mà bên mình lại là bảy người, so sánh đáp án đã có rồi. Bảy người không sợ hãi gì hết.

Bảy tên hỏa long võ giả gần như cùng lúc phóng ra khí thế, sau lưng từng ảo ảnh chân long đỏ uốn lượn gầm rống.

Trong người hỏa long võ giả đều ẩn chứa hỏa thuộc tính, cho nên rất nhanh, từng khí thể nóng cháy tràn ngập khiến nhiệt độ trong thiên địa tăng cao.

Trương quản sự ra lệnh, có hai người định vòng qua Phong Liệt đi bắt Tiểu Dạ ở phía sau nhai thịt cá, cũng có một tên háo sắc mon men hướng Lý U Nguyệt, mắt lóe dâm tà.

- Hanh! Không biết sống chết!

Phong Liệt hừ lạnh, khi bảy người phân công xong hắn mạnh vung thương to tới trước.

- Quần long trụy nhật! Đi!

- Grao!!!

Một tiếng rồng ngâm cao vút vang lên, chín cuồng bạo long ảnh chớp mắt vọt tới.

Trừ cái tên đi tới Lý U Nguyệt ra, mỗi người ít nhất được một long ảnh chăm sóc, còn tên kia thì Phong Liệt cố ý cho nàng luyện tập.

- A? Nguy rồi !

Trương quản sự định ra tay thì con ngươi co rút, mơ hồ cảm thấy nguy hiểm. hai long ảnh ập đến ẩn chứa sóng năng lượng cực kỳ cuồng bạo, e rằng không kém gì một kích của cao thủ sơ cấp cương khí cảnh.

- Hắc! Viêm ma thôn thiên!

Gã không dám giấu nghề, hét lớn, trường đao trong tay đột nhiên nổi lên miệng thú do lửa hình thành táp hướng long ảnh.

Đây là một thức uy lực bất phàm địa cấp chiến kỹ, cũng là địa cấp chiến kỹ duy nhất Trương quản sự luyện đến tiểu thành. Dựa vào chiêu này gã ở trong đám quản sự chân khí cảnh Xích gia đứng vững mười hàng đầu, hiếm khi gặp địch thủ.

Nhưng tiếp theo Trương quản sự giật nảy mình.

Khi hai long ảnh sắp va chạm với viêm ma thú miệng của gã thì bỗng vang hai tiếng *bùm bùm*, long ảnh tự nổ, cương khí loạn lưu ẩn chứa cuồng bạo ăn mòn tính khí tức thoáng chốc cuốn gã vào trong, sau đó gã mất đi tri giác.

*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*

Gần như cùng lúc, chín long ảnh tạc nổ, từng cương kình cuồng bạo đập vào sáu người.

Hiện tại sáu cao thủ hậu kỳ chân khí cảnh chỉ thấy như bị từng ngọn núi to va chạm, bắn ngược ra xa hơn mười trượng mới tựa túi rách vô lực rơi xuống đất. Tên nào cũng lập tức tắt thở, chết ngay tại chỗ.

- Ui..cái...cái này sao có thể?

Tên còn sống sót đứng cách Lý U Nguyệt không xa nhìn sáu người Trương quản sự chết không kịp ngáp thì vẻ mặt kinh sợ tuyệt vọng.

Cùng là cao thủ hụa kỳ chân khí cảnh, mới đối mặt mà một người làm thịt sáu người, kết quả này khiến người thật khó chấp nhận.

Lúc này Lý U Nguyệt hơi bất đắc dĩ thở dài, nàng vốn định tìm người luyện ty nhưng không ngờ chưa đợi nàng làm gì thì cái tên còn sống bị thủ đoạn lôi đình của phu quân hù ngu ra.

Nhưng tiếp theo, không đợi Lý U Nguyệt ra tay, cái tên vốn bị hù ngu ra trong mắt chợt lóe gian xả, người lóe lên cực kỳ nhanh nhào hướng Lý U Nguyệt.

Bây giờ trên mặt gã không còn chút gì chấn kinh và sợ hãi, có chỉ là tàn nhẫn, gian xảo.

Gã biết mình tuyệt đối không phải là địch thủ của Phong Liệt, cho nên tìm chỗ đột phá ở trên người Lý U Nguyệt chỉ mới là chân khí cảnh ngũ tầng. Đây đúng là một chiến lược rất tốt, nhưng thất bại.

Lý U Nguyệt không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau, thấy tình hình như vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn căng thắng quá, nàng nhắm tịt mắt, bản năng liên tục vung hai tay. Phút chốc mấy trăm tơ đen đan vào thành một cái lưới lớn ụp xuống đằng trước.

*Xèo xèo!*

Một chuỗi tiếng giòn vang, lưới to đen dễ dàng xuyên qua cái tên hỏa long võ giả, ở phía xa tan biến.

Tiếp theo, xảy ra hình ảnh khiến người rung động.

Chỉ thấy tên hỏa long võ giả khựng lại, thân thể bỗng ngã xuống đất, toàn thân thành thịt vụn, ngay cả trường đao, chiến giáp cũng vỡ vụn, đầy đất máu loãng.

Phong Liệt cơ mặt co giật, không bao giờ ngờ một kích của Lý U Nguyệt có uy lực như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ thì hắn cũng thoải mái, Lý U Nguyệt đã hoàn toàn tiêu hóa cảm ngộ võ đạo của Ma Băng lão tổ, đem địa cấp chiến kỹ ‘Thiên Triền Thần Trảo’ luyện đến đỉnh cảnh tiểu thành, hở chút là phát hiện ra sức chiến đấu gấp trăm lần, đã có thể so với uy lực một kích của cao thủ trung kỳ cương khí cảnh.

Đặc biệt khiến người ghen tỵ là ‘Thiên Triền Thần Trảo’ không giống với địa cấp chiến kỹ khác, tiêu hao nguyên lực rất ít.

Cao thủ chân khí cảnh bình thường dốc sức phát huy địa cấp chiến kỹ e rằng chỉ ba lần là cạn sạch nguyên lực, nhưng Lý U Nguyệt thi triển ‘Thiên Triền Thần Trảo’ không cần lo lắng điều này. Nguyên lực hóa tơ, liên tiếp thi triển hơn trăm lần cũng không có vấn đề gì.

Ngay sau đó, Phong Liệt chợt lóe người tới trước, cản trước mặt Lý U Nguyệt mất hồn mất vía, nếu để giai nhân thấy kiệt tác của mình tihf bữa cá nướng hắn làm xem như công cốc.

- Phu quân, cái tên kia ra sao rồi ? Ngươi chặn tầm mắt của người ta làm chi?

Lý U Nguyệt mở mắt ra thấy Phong Liệt đứng trước mặt thì ngẩn ra.

Phong Liệt vung chưởng ra sau, đống thịt vụn bị nhấn xuống đất, vùi lấp.

- Đừng nhìn, mấy tên kia chết rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đi.

- A, ồ? Chết...chết rồi ?

Lý U Nguyệt hé môi, mặt lóe qua kinh ngạc nhưng không nói thêm điều gì.

Phong Liệt ôm Lý U Nguyệt nhanh chóng rời khỏi đây, Tiểu Dạ vội theo sau.

Cách ba trượng thì Phong Liệt lại chạy về nhợt chiến lợi phẩm trên thân thể mấy người, mặc dù bây giờ gia tài của hắn không lọt mắt mớ của nho nhỏ này nhưng con muỗi dù nhỏ cũng có thịt. Hắn là sống khổ sở lên tới bây giờ, nhớ năm trước hắn mới nhập giáo trên người không có cả nửa khối long tinh, những cao thủ chân khí cảnh gia tài cũng là một món tài sản không nhỏ.

Lát sau bờ hồ hoàn toàn yên tĩnh lại, mặt đất nằm sáu cái xác dần biến lạnh ngắc.

Đây chính là thế giới long võ giả, có lẽ một giây trước còn diễu võ dương oai, không ai bì nổi, ngay sau đó rất có thể thành cái xác lạnh băng. Không ai đáng giá đồng tình, cũng không có ai có tư cách đồng tình người khác.

Đi ra một khoảng cách rồi, Phong Liệt và Lý U Nguyệt ngừng ở một khu đất trống trong rừng.

Phong Liệt kêu gọi Tiểu Dạ tới, nhìn kỹ con này.

- Tiểu Dạ, rốt cuộc ngươi cướp cái gì vậy?

Hắn rất lo lắng nó ăn bậy dược, lỡ có phản ứng gì không tốt thì rắc rối.

- Ô ô~

Tiểu Dạ kêu hai tiếng, mắt to xanh biếc chớp chớp như là biết nói.

Ngay sau đó, nó đột nhiên há mồm phun ra một gốc cây to cỡ bàn tay, tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, mùi hương kỳ lạ tràn ngập khiến người ngửi tinh thần sảng khoái, huyết mạch dâng trào.

Gốc cây này có lá dài mỏng manh răng cưa, ánh vàng rực rỡ như do vàng ròng đúc thành, xung quanh vàng sáng lượn lờ khói trắng khó thấy, linh khí nhiếp người, nhìn đúng là bất phàm.

Thấy cây này Phong Liệt và Lý U Nguyệt mất sáng lên, liếc mắt một cái đã biết không phải phàm vật.

Lý U Nguyệt chớp chớp mất, tò mò hỏi:
-    Phu quân, đây là cái linh dược gì vậy?

-    Hả? Loại linh dược này hình như ta từng thấy qua, để ta nhớ xem.

Phong Liệt nhíu mày, sờ cằm ngẫm nghĩ.

Ánh mắt đù tiên hắn đã thấy cây này quen mắt, dù là màu sắc, hay hình dạng đều rất quen, nhưng hình như thời gian lâu rồi nên nhớ không ra.

Tiểu Dạ nghiêng đều nhìn Phong Liệt, lại nhìn cây mùi hương hấp dần, khóe miệng chảy nước bọt.

Một lát sau, mất Phong Liệt bỗng sáng lên, hơi kích động nói:
-    A, nghĩ ra rồi!

Hấn chợt nhớ đến kiếp trước trong sinh nhật thứ bốn trăm sáu mươi tuổi của Chiến Thiên Ma Vương từng có một vị đại tướng quân đến từ Thiên Long Thần Triều dâng lên lễ vật có một vật áp trục chính là loại lá cây màu vàng răng cưa này. Nhưng đó chỉ là một mãnh lá mà thôi, trước mắt là một gốc hoàn chỉnh.

Lý U Nguyệt mất vui vẽ, vội hỏi:
-    Là cái gì?

-    Đây là hóa kim thảo!

Phong Liệt nhẹ cầm một mành lá, cẩn thận nhìn, biểu tình vui sướng nói:
-    Không sai! Nó đúng là Triệu Thanh Lâm!

Lý U Nguyệt kinh ngạc hỏi:
-    Hóa kim thảo có tác dụng gì?

-    Hắc hắc, nó hữu dụng, là rất hữu dụng!

Mất Phong Liệt lóe sáng, cười nói:
-    Hóa kim thảo này là một loại linh thảo có thể thay đổi thể chất, khiến thân xác tự động ngưng tụ nguyên khí thuộc tính kim chúc trong thiên địa, khiến thân thể càng mạnh mẽ, kiên như tinh kim, vượt xa cùng cấp, thứ tốt dù là có long tinh cũng không mua được!

Cho đến hôm nay Phong Liệt vẫn còn nhớ rõ Chiến Thiên Ma Vương rất vừa lòng lễ vật đó, còn đặc biệt dặn hắn đưa vào thư phòng của lão.

Đường đường là Ma Long giáo chủ mà còn chú ý vật này thì sao có thể tầm thường?

-    Ha ha! Tiểu Dạ, lần này xem như ngươi lập công! Nào, ăn đi!

Phong Liệt cười lớn sờ đầu Tiểu Dạ, hái xuống một mành lá hóa kim thảo nhét vào miệng nó. Nó không chút do dự nuốt xuống, rồi tò mò nhìn Phong Liệt, hình như không nếm ra mùi vị gì.

Sau đó Phong Liệt hái một lá đư cho Lý U Nguyệt.

-    U Nguyệt, nàng cũng ăn thử.

-    A?

Lý U Nguyệt nhíu mày, chần chờ nhận lấy. ngập ngừng hỏi:
-    Phu quân, ăn rồi thì da dè có biến thành màu vàng không?

- Á?

Phong Liệt ngẩn ra, buồn cười nhéo mũi giai nhân, nói:
-    Nghĩ cái gì vậy! Có lẽ sẽ có chút thay đổi nhưng không rõ rệt, yên tâm đi, tuyệt đối khiến U Nguyệt nhà ta càng xinh đẹp!

-    Ồ, vậy thì được!

Do dự một lúc, cuối cùng Lý U Nguyệt quan sát lá cây vài lần rồi từng chút một nuốt và, hình như không khó ăn lắm, mùi vị không tệ.

Phong Liệt hú dài hướng bầu trời. Ngay sau đó phía xa có một tiếng ác điểu hú vang tận mây xanh đáp lại hắn.

-    Gri!!!

Thanh âm chưa dứt thì đại điêu màu ám kim thần tuấn uy mãnh đã từ trên cao lao xuống, chớp mất đậu trên một thân cây gần Phong Liệt, động tác cực nhanh nhẹn như mây bay nước chảy, thần tuấn phi phàm, chính là Kim Câu.

Phong Liệt cho Kim Câu nuốt vào mãnh lá cây rồi đuổi nó bay lên cao, chính hắn cũng ăn một mãnh.

Một lát sau, cây có bảy lá chỉ còn sót lại ba và thân cây, đều bị Phong Liệt dùng một dược hộp cất chứa.

-    Ủa? Phu quân, nuốt vào rồi sao không có gì thay đổi hết vậy?

Lý U Nguyệt đợi chốc lát, lúc mới bất đầu thân thể hơi tê, rất nhanh trở lại bình thường rồi thì không có gì thay đổi làm nàng kinh ngạc.

Phong Liệt nói:
-    Loại linh dược này từ căn bản thay đổi thể chất, mới bắt đầu sẽ không quá rõ ràng. Nàng có cám giác thân thể liên kết với nguyên khí thiên địa xung quanh chặt hơn chút nào không?

-    Ưm, có một chút.

Lý U Nguyệt khép mắt cẩn thận cám nhận, đúng là cảm giác trên người có chút biến đổi kỳ diệu, dường như không cần tĩnh tọa phun nuốt nguyên khí thì mỗi một phần tử thân thể cũng sẽ hấp thu nguyên khí thuộc tính kim chúc xung quanh để rèn luyện thân thể, rất là kỳ diệu.

Trong thiên địa này nguyên khí ẩn chứa các loại thuộc tính khác nhau, có hỏa thuộc tính, kim chúc tính, thủy thuộc tính, còn có ám thuộc tính, thổ thuộc tính, cùng có một phần không có bất cứ thuộc tính nào, chỉ thuần túy là nguyên khí.

Bình thường khi long võ giả phun nuốt nguyên khí sẽ hút tất cả nguyên khí thuộc tính vào trong người nhưng cuối cùng chỉ sót lại một phần hữu dụng cho mình.

Phong Liệt, Lý U Nguyệt, Tiểu Dạ, Kim Câu thức tỉnh ma long huyết mạch, vốn chỉ có thể hấp thu nguyên khí ám thuộc tính, và một phần không có bất cứ thuộc tính nguyên khí, nhưng hiện giờ dùng hóa kim thảo rồi có thêm một nguyên khí để lợi dụng, chính là nguyên khí kim thuộc tính, hơn nữa còn là chuyên môn dùng để rèn luyện thân thể, do đó thấy được dược hiệu nghịch thiên của hóa kim thảo.

Thật ra hóa kim thảo chính là một vị tài liệu chủ yếu để luyện chế thần cấp đan dược 'Hóa mỹ kim đan', chỉ một mảnh lá đủ luyện chế một lò đan dược, đủ cho sáu người dùng. Phong Liệt hoang phí thế này đúng là hơi bại sản nhưng hắn không thèm quan tâm.

Chính hắn không biết luyện đan, sau này tìm một luyện đan sư đáng tin không biết sẽ là ngày tháng năm nào. Sớm dùng sớm được lợi, Phong Liệt hiểu rõ đạo lý này.

Thời gian tiếp theo hai người hai thúc tiếp tục lên đường.

Có Lý U Nguyệt, Kim Câu, Tiểu Dạ làm bạn, trên đường du sơn ngoạn thủy, săn thú hái thuốc, diễn luyện võ học, ngẫu nhiên ăn bớt giai nhân, Phong Liệt rất thích thú.

Bởi vì đau lòng nương tử nên hắn cố ý thả chậm tốc độ đi đường, Lý U Nguyệt thì rất thích sinh hoạt vô âu lo thế này, thậm chí muốn cùng người đàn ông của mình đi đến thiên hoang địa lão.

Dù bị cái tên đáng ghét sàm sỡ, dù rằng vừa bực vừa xấu hổ nhưng nàng không thật sự tức giận. Cuối cùng nàng thoải mái luôn, dù gì đã trao thân rồi, phá bình phá suất luôn, điều này khiến Phong Liệt mỡ cờ trong bụng, hắn thầm nghĩ nên làm sao đưa người đàn bà bên cạnh mình dụ lên giường.

Phong Liệt vốn không vội vàng chạy đi, lúc trước ngày đêm đi vội mấy vạn dặm đường chỉ là vì tránh né Sờ Huyền và các đại gia tộc Ma Long giáo truy sát mà thôi. Bây giờ nếu đã cách xa Ma Long giáo, trong ma long sơn mạch vô biên vô hạn này xác suất bị tìm được là cực kỳ bé nhỏ nên hắn đi không nhanh.

Phong Liệt biết rõ lần này hắn đi Tứ Phương Thành Thiên Long Thần Triều chủ yếu là nhận nhiệm vụ Ngân Nguyệt sơn trong. Thân phận thành chủ đó đúng là vô cùng hiển hách, nhưng thực lực hiện tại của hắn e rằng chỉ chiếm vai trò bù nhìn.

Vậy nên đối với hắn chuyến đi Thiên Long Thần Triều đến sớm hay muộn đều chẳng sao cả, chỉ cần trong ba năm đến nơi thì không ai trách được hắn.

Cách nghĩ trong lòng hắn rất đơn giản, lấy này đi chủ yếu là rèn luyện, tăng cao thực lực là mục đích cuối cùng.

Trên đường mỗi khi gập sông nước xinh đẹp thì hai người sẽ dắt tay nhau đi dạo, như keo như sơn, nếu gặp phải một ít hiểm sơn ác thủy, mãnh thú dày đặc thì hai người ngồi trên lưng Kim Câu bay qua.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất