Ma Long Phiên Thiên

Chương 297

Kỳ thực những thuốc bột này đối phó với Long thú coi như tạm được, nhưng đối phó với cao thủ Long vũ giả vậy cũng không có bao hiệu quả, nhưng mục đích của hắn cũng chỉ là đế che dấu mà thôi, tại cửa vào tiếu cốc, dưới 1 hang đá có dấu một cọng cỏ nhỏ màu đen.

Trong sơn cốc ba mặt là vách đá, gió núi không thổi vào, không khí lưu động chậm chạp, nhưng khi khí tức của Lạc Tiên thảo tỏa ra, cơ hồ không tiêu tán, đây mới là nguyên nhân lớn nhất Phong Tiểu Đao chọn nơi này.

Bố trí xong tất cả, Phong Liệt và Phong Tiểu Đao trốn đi, chờ khí tức của Lạc Tiên thảo tỏa ra.

Mà mấy đạo lưu quang kia đang truy tìm trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh.

Thời gian lặng lẽ trôi, khí tức của Lạc Tiên thảo phát tán đến mức nào Phong Liệt cũng không rõ nhưng Phong Tiểu Đao lại biết.

Ngay sau đó nửa canh giờ, Phong Tiểu Đao thấp giọng nói:

-    Công tử, đã đủ rồi, chỉ cần không cao hơn san cốc 50 trượng, vậy nhất định trúng chiêu!


Phong Liệt lên tiếng, lập tức đi về phía xa.

Về phần làm thế nào khiến địch nhân trúng chiêu cũng là một việc đáng suy nghĩ, dù sao địch nhân cũng không phải kẻ ngu, không có khả năng tự dưng xông vào bẫy.

Nghĩ hồi lâu cũng không có chù ý gì tốt, cuối cùng Phong Liệt chỉ đành lấy thân mình làm mồi nhử, cũng may toàn thân hắn là bảo, chỉ cần không gặp phải cường giả Hóa Đan cảnh vậy cũng không cần sợ hãi.

Giờ khắc này, phương viên mấy trăm dặm đã tụ tập gần vạn cao thủ, không ngừng có người tiếp tục chạy tới, giữa núi non có thế tùy ý thấy được thân ảnh võ giả.

Không hề nghi ngờ, nửa đêm chạy tới đây đương nhiên đều không phải tới ngắm cảnh, mục đích đều chỉ có một, đó chính là Luyện Hồn ma khải trên người Phong Liệt.

Phong Liệt vừa xuất hiện, lúc đầu cũng không khiến ai chú ý, nhưng sau khi chém giết mười tên đệ tử Lôi Long giáo, rốt cục cũng có người trước khi chết thả ra tín hiệu khói.

Víu    

Một tiếng chói tai vang lên.

Một đạo khói lửa xanh da trời phụt lên giữa không trung, vô cùng chói mắt, cho dù cách xa vài trăm dặm cũng thấy rõ ràng.

Sau đó, đệ tử Lôi Long giáo trong phạm vi mấy trăm dặm đều sững sờ, đại hỉ, điên cuồng phóng về chỗ này.

Cùng lúc đó, những người khác cũng biết nơi đây có biến, vội vàng đi tới.

Chỉ có điều nhanh nhất đương nhiên vẫn là cao thù Thần Thông cảnh ngự không phi hành, ba đạo lưu quang nhanh chóng bay tới.

Chỉ tốn thời gian vài hơi thở, ba gã Thần Thông cảnh khí thế hùng hồn đã xuất hiện.

Đi đầu là một mĩ phụ tóc và lông mày đều màu vàng kim, ước chừng 30, sắc mặt lãnh ngạo, khí chất bật phàm, sau lưng năm đầu hư ảnh Kim Long mười trượng dị thường dữ tợn, hiển nhiên là một tên Kim Long vũ giả.

Nếu Phong Liệt nhìn thấy người này tất sẽ giật mình, nữ tử này tướng mạo rất giống Lam Vân Phượng, chỉ có điều nhỏ tuổi hơn một chút.

Điều này cũng không kỳ quái, nữ tử này chính là muội muội song sinh của Lam Vân Phượng, tên Lam Vân Điệp, chỉ có điều một người thức tỉnh huyết mạch Lôi Long, một người thức tỉnh huyết mạch Kim Long.

Mà Lôi Long giáo và Kim Long giáo đồng khí tương liên, quan hệ phức tạp, Lam Vân Điệp vì thế cũng gia nhập Kim Long giáo.

Sở dĩ hôm nay Lam Vân Điệp có mặt ở đây là vì chém giết Phong Liệt báo thù cho tỷ tỷ, một mặt khác là thèm muốn Luyện Hồn ma khải, bất luận vì mục đích gì thì trong lòng nàng Phong Liệt cũng chỉ là một người chết.

Về phần hai người còn lại một là nam tử trung niên mặc quần áo hộ pháp Lôi Long giáo Lôi Ngọc thành, tên Lôi Hạo Thiên, Thần Thông cảnh lục trọng thiên, sắc mặt hung lệ, sát khí kinh người, quan hệ với Lam Vân Phượng không cạn, vì vậy hận Phong Liệt thấu xương. Một người khác là Ma Long vũ giả tướng mạo che kín, tu vi Thần Thông cảnh ngũ trọng thiên.

Lam Vân Điệp, Lôi Hạo Thiên cũng tên Ma Long vũ giả dấu đầu hở đuôi kia vừa tiến tới, liếc mắt liền phát hiện thân ảnh Phong Liệt.

Lúc này Phong Liệt bị ba tên đệ tử Lôi Long giáo cản đường, mười trượng chung quanh cơ thể hắn đều là quỷ ảnh gào thét thảm thiết, gió lạnh rít gào, vô cùng thanh thế.

Ba tên đệ tử Lôi Long giáo kia đều co tu vi Cương Khí cảnh sơ giai, lúc này mặc dù ngăn cản được Phong Liệt nhưng căn bản không tới được gần Phong Liệt mười trượng, cương khí chém ra uy lực không nhỏ, vừa tiếp cận ba trượng quanh thân Phong Liệt liền biến mất, căn bản không tạo thành uy hiếp.

-    Phong Liệt, mau thúc thủ chịu trói! Lôi Long giáo đã bày ra thiên la địa võng, tối nay ngươi có chạy đằng trời!

-    Phong Liệt tiểu tặc! Mau giao ra Luyện Hồn ma khải! Ta cho ngươi cái chết thống khoái!

Phong Liệt hay tai trống không, thản nhịên đứng, nhìn ba tên đối diện sắc mặt trắng bệch, buồn cười không thôi, giờ khắc này không cần hắn động thủ, ba tên quỷ ảnh kia đã khiến hắn sợ hãi tâm thần, không thể kiềm chế.

Đúng lúc này, Phong Liệt cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của ba tên cường giả Thần Thông cảnh trên cao, trên mặt lập tức lộ vẻ ngưng trọng.

-    Hừ! Cá đã mắc câu, lão tử không chơi với đám tôm tép các ngươi nữa!

Phong Liệt hừ nhẹ một tiếng, tâm ý khẽ động, ngay lập tức quỷ ảnh điên cuồng quấn lấy ba tên đệ tử Lôi Long giáo, không hề sợ đao kiếm trong tay họ.

Ngay trong nháy mắt, những quỷ ảnh này chui vào thân thể ba người.

Sau một khắc, thân hình ba người run lên, trên mặt hiện vẻ hoảng sợ, cứng đờ, ngây ngốc, đờ đẫn, trong nháy mắt những quỷ ảnh kia đã cắn nuốt sạch linh hồn của chúng.

Những quỷ ảnh này đều do Luyện Hồn ma khải giam cầm sinh hồn mà thành, mạnh hơn linh hồn võ giả rất nhiều, chẳng những có thể phòng ngự mà còn có thể công kích, đây cũng là một thần thông diệu dụng của Luyện Hồn ma khải.

-    Tiểu tặc Phong Liệt! Để mạng lại!

Trên không trung một tiếng oán độc vang lên, Lam Vân Điệp hóa thành một đạo kim quang, nhanh chóng hạ xuống.

Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, không hề dừng lại, vội vàng thu liễm Quỷ ảnh xung quanh, hóa thành một đạo hắc tuyến nhàn nhạt, đi về phía rừng rậm, ba người Lam Vân Điệp cũng vội vàng đuối theo.

Giờ khắc này ba người hai mắt sung huyết, hưng phấn vô cùng, trong mắt chỉ còn mỗi Luyện Hồn ma khải trên người Phong Liệt.

Hiện giờ Phong Liệt đã tu luyện Lược ảnh trong Ma Long Ám Ảnh độn tới đệ nhị trọng đại viên mãn, tốc độ đạt tới 99 lần, một khi biến thành Hắc ám chi thân, tốc đô lại tăng vọt, đã không thua kém cường giả Thần Thông cảnh đỉnh phong.

Nếu không phải hắn cố ý đi chậm lại, e là sau một lúc liền có thể cắt đuôi ba người Lam Vân Điệp, Lôi Hạo Thiên.

Dù như vậy nhưng tốc độ Phong Liệt bộc phát ra cũng khiến ba gã Thần Thông cảnh trên không âm thầm kinh hãi.

Chỉ có điều giờ trong lòng ba người chỉ có Luyện Hồn ma khải, mặc dù cảm thấy ngoài ý muốn với tốc độ của Phong Liệt, nhưng cũng không coi trọng, chỉ cho là trên người Phong Liệt có dị bảo gia tăng tốc độ.

Lúc này, đừng nói Phong Liệt chỉ là một Long vũ giả Cương Khí cảnh nhị trọng thiên, cho dù là cường giả Thần Thông cảnh cửu trọng thiên thì ba người cũng không lùi bước.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, đạo lý này ai cũng hiểu rõ, vì một kiện chí bảo ma khải dù liều mạng cũng đáng, huống chi kiện ma khải này chỉ nằm trong tay một tên Long vũ giả Cương Khí cảnh bé nhỏ, quả thực là chẳng khác nào nhặt đồ giữa đường, ba người sao có thể không đỏ mắt.

Thậm chí lúc này trong lòng ba người đề phòng lẫn nhau còn hơn xa đề phòng Phong Liệt.

Phong Liệt dẫn theo ba người đi lung tung khắp rừng núi, giống như hoảng loạn chạy bừa, cuối cùng tiến vào trong một sơn cốc ba mặt bị phong kín.

Ba người trên không thấy vậy đều không khỏi vui vẻ trong lòng.

- Ha ha ha, Phong Liệt tiểu tặc! Quả đúng là tự gây nghiệt không thể sống!

Lam Vân Điệp nhõng nhẽo cười liên tục.

- Hừ! Tiểu gia hỏa, ta xem lần này ngươi muốn trốn đi đâu!

Lôi Hạo Thiên cùng một tên Ma Long vũ giả khác cũng kích động không thôi, tốc độ nhanh hơn vài phần.

Tốc độ của Phong Liệt khiến ba người cảm thấy có chút khó giải quyết, nhưng giờ hắn lại tự mình chui đầu vào một hẻm chết, trong mắt ba người chẳng khác nào tự đào mộ phần!

Ba người ở trên không đều nhìn rất rõ, sơn cốc này không lớn, lại chỉ có một lối ra, những phía khác đều là dốc đứng, đối với người không biết phi hành như Phong Liệt thì quả thực là tuyệt địa.

Cơ hồ ngay khi Phong Liệt tiến vào trong tiểu cốc, ba người Lam Vân Phượng, Lôi Hạo Thiên đều hạ xuống miệng cốc, phong tỏa đường lui, sau đó kéo ra khoảng cách, tiến nhanh vào trong, ý định bắt ba ba trong hũ.

Mà phía trước, Phong Liệt đi tới cuối cốc, tựa hồ vò đầu bứt tai, cảm giác được ba gã cao thủ ngày càng tới gần, càng thêm tuyệt vọng, thậm chí còn ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng:

- A…. ông trời đáng chết! Đây là ngươi bức lão tử tiến vào tuyệt lộ! Phong Liệt ta không cam lòng…

Biểu lộ, tâm tình, hành động đều không chút sơ hở.

Sau một khắc, ba gã Thần Thông cảnh khí thế kinh người đã tiến tới gần Phong Liệt 30 trượng, vây Phong Liệt ở trong, hào khí ngưng trọng.

Tình huống lúc này có phần quỷ dị.

Ba người Lam Vân Điệp, Lôi Hạo Thiên đều muốn lập tức xông lên giết chết Phong Liệt, sau đó cầm bảo giáp chạy trốn, nhưng đồng thời kiêng kị hai người khác, trong lúc nhất thời bước chân trì trệ, ánh mắt lập lòe bất định.

- Hừ! Tiểu súc sinh! Khi ngươi giết tỷ tỷ cùng cháu ta thì có nghĩ tới một ngày này hay không!

Lam Vân Điệp quát lạnh một tiếng, nói với hai người ở phía xa:

- Hai vị, tiểu tặc này có thù không độ trời chung với ta, ta nhất định phải tự tay giết hắn mới hả giận! Kính xin hai vị cho ta một cái mặt mũi, về phần Luyện Hồn ma khải, chờ ta giết tiểu tặc kia sau đó định đoạt! Như thế nào.

Trong lòng Lôi Hạo Thiên âm thầm hừ một tiếng, sao hắn không biết nữ nhân này có chủ ý gì. Một khi Lam Vân Điệp giết Phong Liệt, tám chín phần mười Luyện Hồn ma khải sẽ rơi vào tay nữ nhân này, đến lúc đó muốn thu hồi rất khó.

Chí bảo trước mắt, đừng nói hắn và Lam Vân Điệp chỉ có chút quan hệ, cho dù là nhân tình thì hắn cũng sẽ không nhường.

Vì vậy hắn liền mở miệng nói:

- Lam sư muội! Vân Phượng trước đây đối với tại hạ có thể nói là tình cảm sâu nặng, hôm nay tại hạ vì nàng báo thù cũng có thể nói là nghĩa bất dung từ!

- Hừ!

Lam Vân Điệp trong lòng thầm giận, tỷ tỷ của nàng là hạng người gì nàng đương nhiên hiểu rõ, có thể nói là không có 3000 thì cũng có 300 nam nhân, tuy rằng từng cùng Lôi Hạo Thiên song phi, nhưng sao có thể xưng là tình cảm sâu nặng.

Chỉ có điều mặc dù nàng biết đây chỉ là Lôi Hạo Thiên kiếm cớ nhưng cũng không làm gì được.

Mà lúc này, tên Ma Long vũ giả còn lại khinh thường cười một tiếng, giọng khàn khàn nói:

- Hắc hắc, vẫn là cùng ra tay đi, những người khác cũng sắp tới rồi!

- Thiên Chấn!

Trong nháy mắt khi dứt lời, tên Ma Long vũ giả này không chút do dự thi triển Ma Long đại thần thông Thiên Chấn.

Ngay lập tức, một đạo Long ảnh bàng bạc hiện ra, không gian có phần lắc lư, tất cả núi đá có cây xung quanh đều hóa thành bụi phấn, uy thế khủng bố nhanh chóng khuếch tán ra.

Nhìn tư thế này, chẳng những là Phong Liệt mà ngay cả Lam Vân Phượng cùng Lôi Hạo Thiên đều bị cuốn vào.

- Chết tiệt! Diệt Thế thần trảo!

Gào uầm…

Sắc mặt Lam Vân Điệp giận dữ, không dám có chút do dự, vội vàng thi triển Diệt Thế thần trảo, xé rách tất cả những thứ xung quanh, tấn công về phía tên Ma Long vũ giả kia, một cỗ khí tức hủy diệt kinh khủng tràn ngập khắp tiểu cốc.

Mà bên kia, Lôi Hạo Thiên cũng không yếu thế, định thi triển Lôi Long đại thần thông ngăn địch.

Phong Liệt nhìn một màn này cũng có phần ngoài ý muốn, hắn vốn định tế ra Luyện Hồn ma khải gắng gượng chống đỡ trong chốc lát, không ngờ ba người lại đánh nhau trước.

Chỉ có điều hắn cũng không dám coi thường, tranh thủ thời gian tế ra Luyện Hồn ma khải, đồng thời biến thành Hắc ám chi thân, dấu mình trong một đoàn sương mù đen.

Mà đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh trở lại, không có Diệt Thế ngũ trảo cũng Thiên Chấn Ma long va chạm kinh thiên, cũng không có tiếng lôi minh nữa.

Phong Liệt trong lòng khẽ động, vội vàng nhìn ra bên ngoài, thấy ba người Lam Vân Điệp, Lôi Hạo Thiên đã thu liễm uy thế kinh thiên, vẻ mặt kinh ngạc kiểm tra thân thể mình.

- Đây… đây là chuyện gì? Kinh mạch của ta? Độc? Trúng độc?

- Đáng chết! Sao ta có thể trúng độc!

Sắc mặt ba người thảm biến, kinh hãi dị thường, liên tiếp uống vào từng hạt thánh đan giải độc, nhưng xem bộ dạng của bọn họ thì không có công hiệu gì.

Phong Liệt thấy như vậy, trong lòng liền hứng khởi:

- Hắc hắc, hiệu quả Lạc Tiên thảo thực không tồi nha!

Trong dự tính của Phong Liệt thì chỉ cần khiến một tên cao thủ Thần Thông cảnh trong số đó trúng độc đã coi như thu hoạch lớn.

Nhưng vào giờ khắc này cả ba tên cao thủ Thần Thông cảnh đồng thời trúng độc, hiệu quả của Lạc Tiên thảo đã vượt xa mong muốn của hắn.

Thực tế điều khiến Phong Liệt kinh ngạc chính là quanh thân ba tên cao thủ Thần Thông cảnh đều có một tầng cương khí hộ thể nhưng cũng không thể ngăn cản được độc tính của Lạc Tiên thảo xâm nhập.

Giờ khắc này trong lòng Phong Liệt quả thực nở hoa.

Chỉ trong chốc lát, bên ngoài tiểu cốc vang lên tiếng bước chân dần dập, từng đạo lưu quang từ phía chân trời cũng ngày càng gần, chỉ sợ không bao lâu sau đại quân Long vũ giả khổng lồ kia sẽ tràn vào trong tiểu cốc này.

Phong Liệt mừng rỡ không thôi, đồng thời cũng không dám trì hoãn nữa, hắn vung đại thương trong tay, chung quanh lập tức xuất hiện chín đạo Long ảnh khí thế cuồng bạo, gào thét không ngừng.

Gào uầm… Gào uầm… Gào uầm…

- Quần Long Trụy Nhật! Đi!

Theo tiếng quát của Phong Liệt, chín đạo Long ảnh lập tức bắn về phía ba người Lam Vân Điệp, Lôi Hạo Thiên.

Hiện giờ tu vi của Phong Liệt đã đạt tới Cương Khí cảnh nhị trọng thiên, sau khi biến ảo Hắc ám chi thân thực lực đã không kém cường giả Thần Thông cảnh sơ kỳ, mà Phong Ma đại thương lại tăng uy lực chiến kỹ Thiên cấp Quần Long Trụy Nhật lên tới chín lần.

Có thể nói hiện giờ uy lực một kích của Phong Liệt đã không kém cao thủ Thần Thông cảnh trung kỳ chút nào, uy lực kinh người.

Ba người Lam Vân Phượng bị ảnh hưởng độc tính của Lạc Tiên thảo, sắc mặt vô cùng khó coi, chất độc này quả thực họ mới nghe lần đầu, quá mức quỷ dị.

Nếu nói hạ độc đương nhiên Độc Long vũ giả am hiểu nhất, chỉ có điều cho dù độc của Độc Long vũ giả cũng có dấu vết để lần theo.

Nhưng giờ khắc này, độc tính của Lạc Tiên thảo không màu không mùi, hơn nữa không phát hiện ra tung tích trong cơ thể, muốn giải độc cũng không được.

Đúng lúc này, chín đạo Long ảnh khí tức cuồng bọa đã đánh tới gần ba người, rất công bằng, mỗi người ba đạo.

-    Tiểu tặc nhà ngươi muốn chết! Mặc dù lão nương trúng độc nhưng muốn thu thập ngươi cũng rất dễ dàng!

Lam Vân Điệp sắc mặt giận dữ, không nhịn được hô một tiếng, nàng đã lúc nào nghĩ tới con sâu cái kiến như Phong Liệt cũng dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Lúc này nàng dù tức giận nhưng cũng không e ngại, cái gọi là lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cho dù không thể sử dụng nguyên lực nhưng với thân thể mạnh mẽ của cường giả Thần Thông cảnh cũng không cần sợ một tiểu gia hỏa Cương Khí cảnh sơ kỳ.

Chỉ có điều khi Lam Vân Điệp cảm nhận được khí tức cuồng bạo ẩn chứa trong ba đạo Long ảnh kia, lập tức trợn tròn mắt.

Uy thế như vậy cho dù khi chưa bị trúng độc nàng cũng không dám xem thường, mà giờ nàng không có cương khí hộ thể, lại không thể ngự sử chiến giáp hộ thân, muốn né tránh cũng đã quá muộn, chỉ có thế trơ mắt nhìn ba đạo Long ảnh đánh tới. 

Trong nhất thời, hai mắt Lam Vân Điệp lồi ra, trái tim dâng lên tận cổ họng.

Ầm ầm ầm!

Ba tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, ba đạo Long ảnh đồng thời bạo liệt, đánh bay Lam Vân Điệp ra xa vài chục trượng, ngã xuống mặt đất, miệng thổ huyết không ngừng, y phục trên người vỡ nát, thân thể tuyết trắng mềm mại gần như không có mảnh vải che thân, dưới bóng đêm vô cùng chói mắt.

Cùng lúc đó, Lôi Hạo Thiên cũng tên Ma Long vũ giả kia cũng không khá hơn chút nào, tu vi của chúng tương đương Lam Vân Điệp, dưới tình huống không thể thi triển nguyên lực đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Trong tiếng bạo liệt liên tiếp vang lên, đồng loạt bị trọng thương, gục xuống đất không đứng dậy nổi, miệng liên tục thổ huyết.

-    Khốn kiếp! Khụ khụ! Tiểu tặc Phong Liệt! Lão nương tất sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Lam Vân Điệp thấy thảm trạng của bản thân không khỏi xấu hổ và tức giận vô cùng, nàng không giống với tỷ tỷ tiếng xấu lan xa kia, nàng vẫn có phần coi trọng thanh danh. Lúc này nàng không chú ý tới cơ thể đang bị trọng thương, vội vàng thấy một bộ quần áo ra, giãy dụa muốn đứng lên.

Đúng lúc này, chẳng biết từ khi nào Phong Liệt đã tới gần nàng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn dáng người của Lam Vân Điệp, khẽ lắc đầu.

-    Chậc chậc, dáng người cũng coi như không tệ, coi như là hấp dẫn!

-    Cái gì? Ngươi... ngươi đáng chết!

Lam Vân Điệp nghe Phong Liệt đánh giá, thiếu chút nữa hôn mê.

Bịch!

Phong Liệt không muốn tiếp tục nói nhảm, hung hăng đá mạnh một cước.

Lam Vân Điệp cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ truyền tới, thân hình của nàng bay lên, sau đó rơi vào trong một khe hở tối đen như mực.

Phong Liệt làm theo thứ tự, ném nốt Lôi Hạo Thiên cùng tên Ma Long vũ giả kia vào trong không gian Long Ngục.

Ngay khi Phong Liệt vừa giải quyết xong ba tên cao thủ Thần Thông cảnh, đại lượng nhân mã ngoài cốc đã xông vào trong, nhìn qua ít nhất cũng có mấy trăm người, hơn nữa phía sau không ngừng có người tiến vào.

Những người này thương vàng hạ cám, loại gì cũng có, thậm chí còn có cả những kẻ không phải người, trang phục khác nhau, màu tóc khác nhau, nhưng ánh mắt nhìn Phong Liệt thì đều như nhau, tràn ngập vẻ tham lam và điên cuồng.

-    Phong Liệt! Giao ra Luyện Hồn ma khải! Ta tha chết cho ngươi!

-    Phong Liệt! Giao bảo giáp trên người ra đây, lão tử cho ngươi cái chết thống khoái!

-    Ồ? Ba tên cao thủ Thần Thông canh lúc trước đâu rồi? Sao giờ không thấy!

-    Dừng! Nếu ba tên cao thủ Thần Thông cảnh còn ở đây, Luyện Hồn ma khải có phần của chúng ta sao? Ra tay!

-    Giết! Ai cướp được chính là của người đó!

Một đám cao thủ như lang như hổ điên cuồng đánh về phía Phong Liệt.

Tu vi những người này đại đa phần ở tại Cương Khí cảnh, cũng có vài người là Chân Khí cảnh, mấy trăm người xông lên, khí thế hung hãn, tiếng hét chấn động đất trời, tràng cảnh như này khiến Phong Liệt thầm cười khổ không thôi.

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, chiếm được Luyện Hồn ma khải quả thực đúng là phúc họa tương y.

Chỉ có điều hắn cũng không sợ hãi.

Sau một khắc, Phong Liệt sắc bén quát một tiếng, hai tay mở ra, ‘ầm’ một tiếng, khói đen vô tận từ trong cơ thế nhanh chóng phun ra, khuếch tán ra xung quanh.

Dạ Mạc châu trong cơ thể Phong Liệt sớm đã được lão đầu tử Hóa Ma Lô tăng lên thành Dạ Mạc châu cực phẩm, uy lực tăng mạnh, hơn nữa hiện giờ hắn đã là cao thủ Cương Khí cảnh, dưới tình hình toàn lực thúc dục hầu như chỉ cần trong nháy mắt một đoàn khói đen như mực đã bao phù hoàn toàn tiểu cốc.

Dạ Mạc châu của hắn vốn dùng tinh hồn Dạ Mạc thú,ĩử giai luyện thành, có tác dụng ngăn cản thị lực và tinh thần lực, giờ tăng lên tơi cực phẩm lại xuất hiện một công dụng cấm thanh, đối với Phong Liệt mà nói thì chẳng khác nào hổ thêm cánh.

Trong lúc nhất thời, hơn năm trăm tên cao thủ Long vũ giả tràn vào trong tiếu cốc ở trong hắc vụ đều hóa thành kẻ mù, kẻ điếc, tinh thần lực cũng không thể rời khỏi cơ thể.

Dưới tình huống như vậy chớ nói là quần chiến Phong Liệt, e là ngay cả phương hướng cũng không phân biệt rõ.

Những người này không quen nhau, đương nhiên sẽ không tín nhiệm, một khi chạm nhau lập tức không chút do dự đao kiếm đánh tới, chỉ trong chốc lát liền xuất hiện vô số thương vong.

Mọi người thấy tình hình không ổn, lập tức có quyết định, vừa đề phòng chung quanh, vừa đi về phía miệng cốc.

Trong khói đen, ánh mắt Phong Liệt lạnh lẽo nhìn tràng cảnh hỗn loạn, cười lạnh không thôi. Hắn cũng không ra tay gây hỗn loạn thêm, chỉ lẳng lặng thờ ơ chờ đợi mà thôi.

Những khói đen này không có ảnh hưởng tới hắn chút nào, ngược lại có thể che dấu tinh thần lực của bản thân, giống như đã biến thành ánh mắt của hắn.

Vốn tinh thần lực cao thủ Cương Khí cảnh như hắn chỉ có thể bao phủ phạm vi trăm trượng, nhưng có những khói đen này mọi việc trong phạm vi hai trăm trượng hắn đều có thể biết rõ.

Lúc này, trên không xuất hiện hai tên cao thủ Thần Thông cảnh khí thế kinh người, theo thứ tự là một tên Hỏa Long vũ giả Thần Thông cảnh tam trọng thiên cùng một tên Hắc Long vũ giả Thần Thông cảnh lục trọng thiên.

Hai người đứng sừng sững trên không trung, nhìn hắc vụ yên lặng ở dưới, trong thời gian ngắn cũng không dám tùy tiện xâm nhập, không khỏi nhíu mày.

Giờ khắc này, trong tiểu cốc đã vô cùng hỗn loàn, người bên ngoài muốn vào, người bên trong muốn ra, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đao kiếm, nhưng trong hắc vụ tiếngđộng không thể truyền ra, quả thực yên tĩnh tới mức dọa người.

Bởi vì chen chúc nhau, có người bước lên bụi gai, không cần thận trúng kịch độc do Phong Tiểu Đao bày ra, chỉ sau chốc lát liền có hơn mười người ngã xuống, khiến miệng cốc càng thêm hỗn loạn.

Phong Liệt ngẩng đầu nhìn hai tên cao thủ Thần Thông cảnh trên bầu trời, khóe miệng càng cười tươi hơn.

Hắn cũng không đợi lâu, sau mấy hơi thở bên trong hắc vụ liền xuất hiện biến hóa.

Lúc này có không ít người phát hiện kinh mạch trong cơ thể chết lặng, không cách nào vận chuyển nguyên lực.

Thoáng chốc, sắc mặt tất cả đều đại biến, kinh sợ, tay chân luống cuống, sau khi cắn nuốt vô số đan dược không có kết quả thì càng kinh hãi không thôi.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa gì!

Trong hoàn cảnh hỗn loạn như này nếu không thể sử dụng nguyên lực vậy chẳng khác nào đã mất nửa cái mạng, chiến lực e là chỉ còn thừa chưa đầy một thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất