Ma Long Phiên Thiên

Chương 392: Bán Giang Hồng

Vài thiếu nữ còn lại mặc dù tư sắc cũng cực kỳ xuất chúng, oanh oanh yến yến, đủ hình đủ dáng, nhưng so với thiếu nữ áo tím này vẫn không khỏi ảm đạm thất sắc, giống như thiếu đi vài phần thiên sinh lệ chất.

Một khắc sau, đôi mắt đẹp của thiếu nữ áo tím kia nhìn về phía trên đỉnh tiểu cương, đột nhiên mở to, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, bối rối, mừng rỡ, ái mộ,… cực kỳ phức tạp.

- Là hắn? Thật sự là hắn, Phong Liệt, lần này ngươi phải trả lại công bằng cho ta, bổn tiểu thư sẽ không để ngươi chạy thoát đâu, hừ hừ.

Thiếu nữ ngốc trệ một lát, khóe môi đỏ tươi nhếch lên một vầng cong mê người, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia giảo hoạt, sau đó lặng lẽ nổi lên một mảnh đỏ ửng.

Lúc này, một thiếu nữ mặc váy dài hồng nhạt bên cạnh lau mồ hôi trên trán, bất mãn lầm bầm:

- Ai nha, không ngờ chúng ta vẫn đến chậm một bước, xem ra trò hay này đã kết thúc rồi, Phùng Bất Nhị chết tiệt, báo tin cũng chậm như vậy.

Thiếu nữ vừa nói xong, đôi mắt đẹp đột nhiên máy động, kinh ngạc nhìn Phong Liệt phía trên, kéo tay áo thiếu nữ áo tím, tức giận hô:

- A? Thiên Tử ngươi mau nhìn trên kia kìa, chính là tên hỗn đản hủy đi Kim Lũ Kiếm của bổn tiểu thư, hừ, bổn tiểu thư quả đúng là tìm hoài không thấy, ngẫu nhiên lại phát hiện.

Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là thiếu nữ tên Thu Nguyệt mà Phong Liệt đã gặp trước cửa Long Võ học viện.

Thu Nguyệt một bên tức giận nói, một bên xoa tay, giống như muốn lập tức tìm tên kia tính sổ.

- Cái gì? Là Phong Liệt hủy Kim Lũ Kiếm của ngươi?

Thiếu nữ áo tím hơi sững sờ, lập tức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia vui vẻ cổ quái.

- À? Thiên Tử, tên đó chính là Phong Liệt mà ngươi nhắc đến hàng ngày sao?

Thu Nguyệt ngẩn ra, kinh ngạc đến mức cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, mà mấy thiếu nữ khác cũng đều hiếu kỳ nhìn về phía thiếu nữ áo tím, hiển nhiên đã từng nghe cái tên Phong Liệt không ít lần trong miệng thiếu nữ áo tím kia.

- Không sai, chính là hắn, nhãn quang của bổn tiểu thư chẳng lẽ có thể sai? Hừ hừ.

Diệp Thiên Tử nhếch miệng, đắc ý hừ hừ nói.

- Cái gì? Tên kia cũng không phải là quá tuấn tú nha, so với Triệu Thanh Thư còn kém xa, cũng chỉ đẹp trai hơn Phùng Bất Nhị ngu ngốc một chút mà thôi.

Thu Nguyệt từ xa đánh giá Phong Liệt vài lần, nhíu mày nói.

Diệp Thiên Tử nghe xong lời này, lập tức trợn mắt khinh thường, đau lòng khiển trách:

- Hừ, Thu Nguyệt ngươi tốt xấu gì cũng đã lặn lộn cùng bổn tiểu thư nửa năm rồi, có thể có một chút phẩm vị hay không? Nam nhân đẹp trai thì có tác dụng gì? Có thể làm cơm ăn sao? Triệu Thanh Thư kia là một tiểu bạch kiểm, ngay cả đầu ngón tay Phong Liệt của ta cũng không bằng.

Hừ hừ, về sau không cho phép các ngươi nói xấu Phong Liệt, bằng không đừng trách bổn tiểu thư trở mặt.

- Ách…

Đám người Thu Nguyệt không khỏi hai mặt nhìn nhau, đồng thanh thốt ra hai chữ:

- Mê trai.

…..

…..

- Người đến dừng bước.

Bên dưới tiểu cương vang lên một tiếng hô lãnh lệ.

Người lên tiếng chính là một quan tước mặc chiến giáp Ô Kim, chính là Đô Úy Lý Hoài được Trịnh Đạt phân phó suất lĩnh mấy ngàn nhân mã của Đông đại doanh thành Tứ Phương hiện đang lược trận, là một trung niên nhân tu vi Thần Thông cảnh nhất trọng thiên.

Lúc này, đứng đối diện Lý Hoài chính là một bạch phát lão giả mặc phục sức của Băng Long giáo, trên gương mặt âm tà mang theo vài phần khinh thường.

Người này tên là Lăng Bất Nhạc, có tu vi Hóa Đan cảnh bát trọng thiên, cũng chính là Thất Thúc tổ trong miệng Lăng Cô Thành, không phải nghi ngờ, hắn đến tìm Phong Liệt, nhưng lại bị thành vệ quân cản lại bên ngoài.

Lăng Bất Nhạc mắt thấy thành vệ quân thành Tứ Phương cản đường, trên mặt cực kỳ khinh thường, âm mũi lạnh lùng xuất ra một câu khinh thường:

- Hừ, không muốn chết thì nhanh tránh ra, Phong Liệt bị hiềm nghi là mưu hại ba vị hộ pháp của Băng Long giáo ta, bổn tọa đến đây là muốn hắn dẫn về tra hỏi, Ma Long giáo các ngươi quản dưới không nghiêm, lại để Phong Liệt tiểu nhi làm xằng làm bậy, nói với giáo chủ các ngươi đến Thiên Tuyết Cung của Băng Long giáo ta một chuyến.

- Đứng lại, Băng Long giáo các ngươi thật to gan, dám trên địa bàn Ma Long giáo chúng ta tự tiện bắt người, quả thực không để Ma Long giáo chúng ta vào mắt…

Lý Hoài quát lạnh một tiếng, lập tức đột nhiên vung tay lên.

Theo động tác của hắn, chỉ thấy 2000 thành vệ quân tinh nhuệ phía sau lưng hắn đồng loạt giương nỏ, hắc mang đại phóng, tất cả đã sẵn sàng, nhắm chuẩn vào Lăng Bất Nhạc.

Dường như chỉ cần một tiếng ra lệnh là vạn tiễn tề xạ, diệt sát tất cả địch nhân trước mặt, một hồi sát khí dần dần tràn ngập trong thiên địa, khiến người vây xem liên tục hoảng sợ thối lui.

Những tên nỏ này đều không phải tên nỏ bình thường có thể so sánh, đã đạt đến Linh Bảo trung cấp, tên nỏ bắn ra ẩn chứa nguyên lực khổng lồ, hơn nữa trong mũi tên còn bổ sung thuộc tính phá cương, lực sát thương cực kỳ kinh người.

Nhất là mấy ngàn cao thủ Chân Khí cảnh, Cương Khí cảnh cùng bắn, cho dù có là cường giả Thần Thông cảnh đỉnh phong cũng chỉ có thể nuốt hận, quả thực không thể khinh thường.

Chỉ tiếc, bọn hắn giờ phút này lại đối mặt một cao thủ Hóa Đan cảnh bát trọng thiên, không phải là đối tượng mà có thể dùng số lượng võ giả cấp thấp để đền bù.

- Hừ một đám sâu kiến cũng vọng tưởng ngăn trở bổn tọa, quả thực nực cười.

Lăng Bất Nhạc hừ lạnh một tiếng, lập tức thân hình nhoáng lên, biến mất không thấy.

Lý Hoài biến sắc, cuống quít nhìn xung quanh, lại khiếp sợ phát hiện lão giả kia đã xuất hiện tại giữa Phục Long Cương, chỉ còn cách Phong Liệt không đến trăm trượng.

- Không hay, nhanh bảo hộ Thành Chủ đại nhân.

Lý Hoài hét lớn một tiếng, lập tức phi thân muốn đuổi theo.

Nhưng đúng lúc đó, hắn đột nhiên dừng lại.

Chỉ thấy lão già Băng Long giáo mưu toan tiếp cận Phong Liệt đột nhiên kinh hô một tiếng, thân hình nhanh chóng thối lui lên không trung, vẻ mặt khó coi vô cùng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi sâu sắc.

Nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩn ra, không biết là chuyện gì xảy ra.

Tiếp đó, mọi người lại nhìn thấy bạch y trước ngực Lăng Bất Nhạc đột nhiên nhiễm hồng, dần dần lan rộng.

Mà ở trên tiểu cương chẳng biết lúc nào lại nhiều hơn một đạo thân ảnh màu tím sát khí xung thiên, đôi con ngươi lăng lệ dưới mái tóc hoa râm khiến người nhìn lập tức tâm thần rung động.

- Bán Giang Hồng? Ngươi tại sao lại cản ta?

Lăng Bất Nhạc vội vàng ngăn cản thương thế trước ngực, phẫn hận quát với thân ảnh màu tím.

- Bởi vì, ngươi đáng chết!

Bán Giang Hồng ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, sau lưng Bán Giang Hồng đột nhiên xuất hiện hai cánh chim màu tím cực lớn, nhất thời cuồng phong gào thét, ngàn vạn đạo phong nhận vây quanh cánh chim, uy thế kinh người.

- Già Thiên Thần Dực.

- Viu…

Thân hình Bán Giang Hồng chấn động, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, chỉ thấy Lăng Bất Nhạc vẻ mặt khẩn trương, thân hình bay ngược lui sau, đồng thời trong tay nhanh chóng kết ấn, từng đạo gợn sóng bạch sắc ập về phía trước, trên không trung lập tức kết thành từng mảnh huyền băng.

- Xoẹt…

Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, một cánh tay bạch sắc bay lên không trung.

 


Mọi người lập tức khiếp sợ phát hiện, huyền băng trong không trung nứt ra, mà cánh tay của Lăng Bất Nhạc bay trên không trung, trên vai vẩy đầy máu tươi, bay lả tả trong không trung.

- A…

Bán Giang Hồng, lão phu và ngươi thế bất lưỡng lập.

Lăng Bất Nhạc hét thảm một tiếng, gương mặt méo mó, phẫn hận hét lớn.

- A… Bán Giang Hồng, lão phu cùng ngươi thế bất lưỡng lập.

Lăng Bất Nhạc kêu thảm một tiếng, phẫn hận hét lớn.

Hắn thân là cường giả Hóa Đan cảnh bát trọng thiên, mà Bán Giang Hồng chỉ vẻn vẹn là cường giả Hóa Đan cảnh tam trọng thiên, cảnh giới của hai bên có thể nói là chênh lệch không nhỏ.

Chỉ tiếc, chiến lực thực sự của Long võ giả không chỉ dựa vào cảnh giới là có thể quyết định, hôm nay, sau hai lần giao phong ngắn ngủi, Lăng Bất Nhạc đã bị thương không nhẹ, cả hai lập tức phân cao thấp.

- Hừ, thế bất lưỡng lập? Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng sao?

Bán Giang Hồng khinh thường hừ nhẹ một tiếng.

Hắn lúc này giống như một thanh lợi kiếm cực lớn, sát khí ngập trời lập tức khiến người ta cảm thấy phát run.

Ánh mắt trầm ổn của hắn tràn ngập sát cơ, không gì có thể sánh nổi, không ngừng lóe lên trên không, bức Lăng Bất Nhạc không ngừng thối lui, chật vật đến cực điểm, tùy thời đều có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Đám người Lăng Cô Thành bên dưới thấy vậy, trong lòng âm thầm cả kinh, đồng thời không khỏi tức giận.

Hắn vốn cho rằng có Lăng Bất Nhạc xuất mã thì việc thu thập Phong Liệt là quá dễ dàng, lại không ngờ đột nhiên xuất hiện một tên Bán Giang Hồng, khiến Phong Liệt lần này hữu kinh vô hiểm, điều này không thể nghi ngờ là khiến hắn cực kỳ không cam lòng, tức giận khó mà bình tĩnh nổi.

Sau khi suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt hắn liền trở nên ngoan độc, quát lớn với hơn ba mươi tên tinh anh kiệt xuất của Băng Long giáo phía sau lưng:

- Các vị, Phong Liệt tiểu tặc có liên quan rất lớn đến việc ba vị hộ pháp trong Băng Long giáo chúng ta mất tích, các ngươi có nguyện trợ giúp bổn công tử bắt lấy người này, đem hắn về thẩm vấn hay không?

- Cái gì?

Đám tinh anh Băng Long giáo không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ do dự.

Mặc dù đều là đệ tử Băng Long giáo, thế nhưng bọn họ cũng không phải là một khối bền vững như thép, hơn nữa đám người này đều không ngốc, bảo bọn họ đứng cùng chỗ cho có khí thế thì còn được, nhưng nếu muốn bọn họ động thủ bắt người trên địa bàn của Ma Long giáo, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu làm không tốt thì thậm chí còn mất cái mạng nhỏ của mình.

Nhất là, đầu năm nay, chuyện bất lợi thì có ai muốn làm?

Trong đó, không ít người ánh mắt nhìn về phía Lăng Cô Thành mang theo vài phần xem thường, việc ba vị hộ pháp Hóa Đan cảnh mất tích làm sao có thể liên quan đến tên Phong Liệt nho nhỏ kia được?

Thời khắc này, cho dù là kẻ đần cũng nhìn ra được Lăng Cô Thành rõ ràng là đố kỵ trắng trợn, hơn nữa còn là đố kỵ mà sinh hận, thật không phải là người rộng lớn.

- Lăng sư huynh, Phong Liệt trước hôm nay vẫn là một võ giả Cương Khí cảnh nho nhỏ, hắn làm sao có thể liên quan đến việc ba vị hộ pháp đại nhân mất tích được? Hơn nữa, không bằng không chứng, chúng ta động thủ cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận a.

Một tên công tử khí chất bất phàm, âm dương quái khí nói.

Lăng Cô Thành hung tợn liếc nhìn người nọ, hừ lạnh nói:

- Hừ, Mạc Khinh Ly, Băng Long giáo chúng ta đứng đầu danh môn chính đạo, tất cả lời nói và việc làm đều là đại biểu cho chính nghĩa, chúng ta làm việc còn cần chứng cớ sao? Hơn nữa, Phong Liệt thân là ma đạo tà ma, giết hắn chính là việc thiên kinh địa nghĩa…

- Khục khục, Lăng sư huynh, lời này người đi lừa gạt đám sâu kiến phàm tục kia còn được, nói với bọn ta có ích gì, bổn công tử cũng không tự nhận mình là thứ tốt gì.

Được rồi, tiểu đệ hôm qua ngẫu nhiên trúng phong hàn, thân thể không khỏe, sẽ không đi tham gia náo nhiệt, cáo từ!

Tên công tử gọi là Mạc Khinh Ly lười biếng chắp tay, mang theo bảy tám thiếu niên cao thủ thối lui khỏi đám người, tiêu sái rời đi, khiến Lăng Cô Thành tức giận đến mức muốn thổ huyết.

Lăng Cô Thành hít sâu vài hơi, cố gắng tự áp chế phẫn nộ trong lòng xuống, hắn lại nhìn về phía hơn hai mươi người còn lại, nhưng phát hiện ánh mắt mỗi người đều trốn tránh, ý nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.

Lăng Cô Thành vừa định nổi giận, đột nhiên trong mắt lóe lên tinh quang, trầm giọng nói:

- Các vị, hôm nay chỉ cần các ngươi giúp ta bắt Phong Liệt, bổn công tử chẳng những giúp các ngươi thỉnh công với chưởng giáo đại nhân, hơn nữa, bổn công tử còn nguyện ý chia sẻ một nửa tấm bản đồ bí tàng Băng Đà Sơn, thế nào?

- Cái gì? Nhị sư huynh, lời này là thật sao?

- Ai dà, Nhị sư huynh thật đúng là khách khí, trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chính nghĩa chính là bổn phân của chúng ta, tiểu đệ tự nhiên nghĩa bất dung từ, chỉ có điều, địa đồ kia liệu có thể để tiểu đệ xem trước hay không, không biết là thật hay giả a?

- ….

Đám đệ tử Băng Long giáo mắt thấy Lăng Cô Thành ném ra một cái mồi câu lớn, lập tức ánh mắt sáng rỡ, phảng phất như lão sắc lang cắn phải xuân dược đột nhiên phát hiện bộ ngực sữa nửa lộ của mỹ nữ, không kìm được sự hấp dẫn.

Tiếp đó, không cần phải nghĩ nhiều, mọi người đều ăn ý gật đầu.

Lăng Cô Thành lạnh nhạt nhìn thoáng qua phía Phong Liệt, trong mắt không khỏi lộ vẻ đắc ý, cười âm hiểm nói:

- Hừ, Phong Liệt tiểu tạp chủng, dám có chủ ý với nữ nhân của bổn công tử, xem bổn công tử hôm nay chơi chết ngươi như thế nào!

Sau chốc lát trầm ngâm, Lăng Cô Thành liền định ra phương lược tác chiến:

- Các vị, chúng ta tổng cộng có hai mươi mốt người, bảy người cảnh giới Cương Khí cảnh, các ngươi phụ trách gây hỗn loạn, hấp dẫn sự chú ý.

Thần Thông cảnh trung kỳ có năm người, các ngươi phụ trách dùng đại thần thông xuất kỳ bất ý dọn dẹp 2000 tên thành vệ quân.

Tám người còn lại đều là Thần Thông cảnh sơ kỳ, đều phụ trách yểm trợ bổn công tử bắt Phong Liệt, nghe rõ chưa? Tốt, nhân lúc Thất Thúc tổ níu chân Bán Giang Hồng, chúng ta nhanh động thủ.

….

Hơn hai mươi tên tinh anh kiệt xuất của Băng Long giáo, tu vi đều trên dưới Thần Thông cảnh, trên đại lục này cũng có thể xem là một cỗ lực lượng cường hãn, cho dù trong chín vạn thành vệ quân của thành Tứ Phương cũng chưa chắc có nhiều cường giả Thần Thông cảnh như vậy.

Tiếp đó, dưới một tiếng hiệu lệnh của Lăng Cô Thành, lập tức có năm đạo thân ảnh khí thế cường hoành lướt đến trên không trung của 2000 thành vệ quân, đều không nói hai lời, đột nhiên thi triển đại thần thông.

- Băng Phong.

- Ầm ầm ầm ầm…

Theo từng trận không gian lung lay, từng đạo gợn sóng màu trắng nhanh chóng ập đến đám thành vệ quân, những nơi gợn sóng đi qua, ngay cả không gian cũng đều kết một tầng băng.

- A…

- Lớn mật…

- Tản ra!

…..

Dưới sự bất ngờ, gần như trong thời gian nháy mắt thì 2000 thành vệ quân đã mất hơn phân nửa, quân lĩnh tan rã, ngay cả Đô Úy Lý Hoài lĩnh quân cũng bị đóng thành băng, sau đó hóa thành một chùm băng phấn, rơi lả tả trên mặt đất.

Nhất thời, bên dưới tiểu cương hỗn loạn vô cùng, tiếng kinh hô nổ vang một mảnh, không ít người vây quanh đều cuống cuồng chạy thục mạng, chỉ e sẽ bị tai bay vạ gió.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất