Ma Long Phiên Thiên

Chương 397: Loạn

Cho dù là phàm nhân hay võ giả, là dã thú hay Long thú, chỉ cần là sinh vật sống mà chúng gặp được thì đều bị tàn sát sạch sẽ, không một chút may mắn nào cả.

Khi đám quái vật kia vung những cái xúc tu vừa thô vừa to ra thì cho dù là cao thủ có tu vi Cương Khí Cảnh cũng không thể nào chống đỡ nổi rồi sau đó sẽ bị chúng xé xác ra thành từng mảnh nhỏ.

Mấy trăm đầu quái vật khổng lồ này giống như những cỗ máy hủy diệt vậy, những nơi chúng đi qua thì tất cả đều bị phá hủy hoàn toàn, những kiến trúc lúc trước đều đã là quá khứ.

Vô số thôn trang và tiểu trấn đều vang lên những tiếng "ầm ầm" của đất đá sụp đổ rồi hóa thành từng đống phế tích.

- Cứu mạng với ....... --

- Chạy mau lên...! Những con súc sinh chết tiệt này! Không... -- con của ta ... -- Không

- A Ngưu! Chạy mau lên...! Chỉ cần chạy đến được Tứ Phương thành là chúng ta sẽ được cứu.

"NGAO rống -- "

"A... -- "

Rất nhiều phàm nhân và võ giả đều đang chạy trốn một cách chật vật trên mặt đất, cả đám đều hướng về phía các tòa thành lớn ở xung quanh mà bỏ chạy, bởi vì những tòa thành lớn này được các đại giáo phái khống chế nên mới có được lực phòng ngự mạnh mẽ, thì có lẽ chúng mới có thể đối phó được với đám quái vật này, chính vì mang theo hi vọng như vậy cho nên cả đám người đều dốc sức chạy trốn.

Chỉ có điều, tốc độ của bọn hắn kém những con quái vật kia rất nhiều, mà mỗi lần những con súc sinh kia gầm lên một tiếng thì đều có vô sô người táng mạng dưới độc thủ của bọn chúng, trên mặt đất lúc này đâu đâu cũng đều có những xác chết không nguyên vẹn, cảnh tượng thảm trọng cực kỳ.

Tuy nhiên mọi chuyện cũng chưa dừng lại ở đây, ngay sau đó những con quái vật kia lại xem những cái xúc tu khổng lồ của mình đâm sâu vào bên trong cơ thể của những xác chết kia mà hút khô tất cả nguyên lực cùng với huyết nhục tinh hoa của bọn chúng, khiến cho sau đó tất cả những cái xác kia đều hóa thành bụi phấn.

Nếu Phong Liệt mà ở chỗ này thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra những con quái vật trên đầu có một cái xừng, thân sau có hai cái đuôi rắn khổng lồ đang vung vẩy xúc tu này vậy mà lại giống phân thân Âm Liêu Thú độc nhât vô nhị của hắn như đúc, hay nói chính xác hơn thì chính là phân thân U Long.

Mà số lượng những con quái vật khổng lồ này cũng không ít, khoảng chừng mấy trăm đầu, tu vi của bọn chúng đều nằm trong khoảng từ tứ giai hậu kỳ đến ngũ giai hậu kỳ, nếu một giáo phái bình thường không có cường giả Long Biến Cảnh mà gặp phải một cỗ thế lực mạnh mẽ như thế, có thể sẽ bị san thành bình địa chỉ trong chưa đến một phút đồng hồ, quả thực là không thể nào chống đỡ được.

Giờ khắc này, tại trong khu vực xảy ra tai họa của Tứ Phương thành, Nam Uyển Thành, Long Vũ học viện, Ám Dạ Trấn, cũng đã mở ra pháp trận phòng ngự khổng lồ, trân pháp này giống như một chiếc ô khổng lồ mà đem phạm vi mấy trăm trượng ở xung quanh bao phủ lại, cũng vì thế cho nên đám người đang cuống cuồng chạy trốn khỏi đám quái vật khổng lồ kia đều bị ngăn ở bên ngoài, không thể nào đi vào bên trong mấy đại thành kia được.

Hiện tại, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra rằng, mỗi một chiếc ô khổng lồ kia đều được tạo thành từ hàng tỉ đường vân huyền ảo, bên trong chúng đều ẩn chứa năng lượng cực kỳ kinh khủng, chắc chắn vô cùng.

- Cứu mạng với...! Cho chúng ta đi vào với! Ta có long tinh! Long tinh trên người ta đều cho các ngươi.

- Các đại nhân thủ thành! Xin hãy thương xót cho đám người đáng thương chúng ta với.

"NGAO rống -- "

"Rầm rầm rầm oanh -- "

Bên ngoài trăm dặm của Tứ Phương thành, đang có rất nhiều người bị ngăn cách bên ngoài bởi một màn hào quang màu tím, nghe thấy những tiếng nổ mạnh ở sau lưng đang càng lúc càng đến gần, thì nguyên một đám đều cảm thấy sợ hãi vô cùng, cả đám đều kêu cha gọi mẹ một cách hết sức thảm thiết, rồi sau đó dốc sức liều mạng mà đánh về phía trận pháp phòng ngự, chỉ có điều những trận pháp phòng ngự này đều chắc chắn vô cùng, không một chút sứt mẻ nào cả.

Thậm chí cho dù là một đầu Âm Liêu Thú có tu vi ngũ giai hậu kỳ có đánh lên, thì cũng chỉ khiến cho trận pháp sinh ra một chút rung động mà thôi, không một chút hư tổn nào cả.

Mà giờ khắc này, ở bên trong Tứ Phương thành cũng không phải là bình yên vô sự.

Lúc này đây, Hỏa Mãng Vương đang cùng liên thủ với bảy tám tên cao thủ Hóa Đan Cảnh khác mà vây công một đầu Âm Liêu Thú có tu vi ngũ giai sơ kỳ, vô số những lầu các đã bị đánh sập, mà dư uy còn tỏa ra của đại chiến cũng khiến cho hàng trăm hàng ngàn võ giả cấp thấp liên tiếp bị mất mạng, cả không gian đã trở thành một mảnh hỗn loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Chỉ là một đầu Âm Liêu Thú thôi cũng đã khiến cho nội thành lâm vào một mảnh hỗn loạn, nếu như mà đẻ cho hơn trăm đầu quái vật khổng lồ kia xông vào, thì có lẽ là tất cả mọi người sẽ phải chết.

. . .

- Viện trưởng! Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ đám người U Minh giáo muốn tạo phản rồi?

Trên một tòa tháp cao của Long Vũ học viện, một gã thiếu niên có khuôn mặt tuấn dật, khí chất bất phàm đang nhìn về đám Âm Liêu Thú đang không ngừng oanh kích đại trận, thì sắc mặt hắn cực kỳ phẫn nộ mà nói.

- Ngự Phong, U Minh Giáo còn không có năng lực lớn như vậy, chỉ sợ là tên cung phụng trong truyền thuyết của U Minh Giáo kia đang tác quái!


Một lão giả có tướng mạo hòa ái, hai mắt tỏa ra tinh quang đang nhàn nhã mà thưởng thức một ngụm trà thơm, thở dài một hơi rồi nói một cách cực kỳ thâm sâu :

- Aizzzz, đã yên ổn nhiều năm nay rồi, hiện tại thì cũng đã đến lúc phải rối loạn a...!

- Viện trưởng, ngài đang nói đến vị U Long Hoàng kia sao? Tại sao hắn phải làm như vậy? Thiếu niên kia cảm thấy vừa phẫn nộ vừa khó hiểu mà cau mày nói.

- Nếu lão phu suy đoán không sai, tám chín phần mười là đã có kẻ động trạm đến hắn, ba trăm năm trước, từng có một vị cao thủ Hóa Đan cảnh săn giết một đầu Âm Liêu Thú để luyện thành một kiện bảo giáp, lúc đó U Long Hoàng đã cực kỳ giận dữ mà phát động ra tình cảnh hỗn loạn giống như hiện tại, mãi đến khi tất cả các cao thủ Long Biến Cảnh của các đại giáo phát cùng xuất thủ thì mới lắng xuống, nhưng lúc đó cũng đã thương vong cực kỳ lớn rồi. Vị viện trưởng này thở dài rồi nói.

- Aizzzz, người chịu khổ cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân và kẻ yếu mà thôi...! Viện trưởng, chẳng lẽ chúng ta cứ khoanh tay ngồi nhìn mà không thèm quan tâm sao? Thiếu niên kia thở dài mà nói.

Viện trưởng lắc đầu rồi cười nói :

- Ngự Phong, ngươi còn trẻ, có một số việc cần quan tâm nhiều một chút, tuy Long Vũ học viện chúng ta có thể quản được một số chuyện, nhưng mà những chuyện như thế này thì cũng chưa đến phiên chúng ta có thể quản được, một khi dính vào thì chỉ có rước họa vào thân mà thôi...Tốt rồi, không nói đến vấn đề này nữa, ta nghe nói ngươi đang tán tỉnh một tiểu nha đầu của Sở gia, tình hình tiến triển đến đâu rồi?

Ánh mắt thiếu niên kia lóe lên một cái, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhưng khi hắn nghe thấy câu nói tiếp theo của lão giả kia thì trên khuôn mặt hắn lại trở nên đỏ bừng, rồi nhanh chóng giải thích :

- Viện trưởng, ngài nghe người nào nói lung tung vậy! Ta chỉ vừa mới quen Tiểu Điệp mà thôi.

- Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nữ tử trong sáng thuần khiết như vậy, dường như nàng không phải là người trên thế gian này mà là một tiên nữ từ trên thiên đình đi xuống phàm trần vậy, mà trong phạm vi mười trượng xung quanh nàng thì dường như không khí cũng trở nên không giống như bình thường, chỉ cần hít một ngụm thôi thì ta đã cảm thấy linh hồn của mình trở nên cực kỳ thư thái... Ách —— viện trưởng, ta thật sự không có ý gì khác đâu.

. . .

Sau khi trôi qua được nửa ngày, thì trong khu rừng kia cũng đã dần dần yên tĩnh trở lại, đặc biêt là bên trong phiến hắc vụ ở sâu trong rừng kia đang cực kỳ tĩnh lặng.

Ở bên ngoài phiến hắc vụ kia một khỏng hơn mười dặm, trên một gốc cây đại thụ che trời, một tên thiếu niên anh tuấn đang mặc một bộ quần áo trắng như tuyết đang có vẻ mặt cực kỳ âm trầm, ánh mắt hắn lạnh lẽo mà nhìn về phiến hắc vụ ở xa xa kia, trong mắt hắn lại không giấu diếm vẻ oán độc một chút nào.

- Triệu Nghiễm, vì sao đám người Thiên Hạt còn chưa động thủ ? Triệu Thanh Thư không kiên nhẫn mà nói.

- Công tử, đám người cung phụng Thiên Hạt còn đang bố trí trận pháp Long văn để phòng ngừa tên Phong Liệt kia chạy trốn. Triệu Nghiễm ở bên cạnh đáp lại một cách cung kính.

- Hừ! Một đám phế vật, bốn tên cao thủ Hóa Đan Cảnh đi đối phó với tên tiểu tử Phong Liệt mà lại vẫn sợ hắn chạy trốn? Quả thực là trò cười cho thiên hạ mà! Ta thấy có lẽ bọn chúng đã bị cái chết của Bạch Hổ Vương và Lăng Chấn dọa cho tè cả ra quần rồi?

Triệu Thanh Thư khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức ra phân phó :

- Bảo bọn chúng nhanh tay lên một chút! Để cho tên Phong Liệt kia sống lâu thêm phút nào, thì bổn công tử lại càng tức giận thêm phút đó!

- Vâng!

. . .

Ở trên Long Huyết đại lục, một khi Long vũ giả tiến vào Thần Thông cảnh thì đều được tính là cấp bậc cường giả. Khi đạt đến cấp bậc Thần Thông cảnh thì ngoại trừ mỗi người đều đạt được một môn đại thần thông cho riêng mình, thì thân thể hay nguyên lực cũng sẽ mạnh mẽ hơn cao thủ Cương Khí Cảnh rất nhiều.

Mà thọ nguyên của cao thủ Thần Thông cảnh cũng đạt đến sáu trăm tuổi, cùng với đó thì mỗi động tác giơ chân nhấc tay thì cũng đều có được uy lực vô biên, ở trong mắt của phàm nhân thì bọn chúng đã giống như thần tiên bất tử rồi.

Nhưng sau khi đạt đến cấp bậc này, thì mỗi một lần tiến cấp thì độ khó cũng sẽ nâng cao lên rất nhiều, ngoại trừ vấn đề liên quan đến tư chất của mỗi người, thì cũng cần số lượng long tinh cực kỳ khổng lồ, mà lúc này thì tác dụng của đan dược là không thể nào thiếu nổi.

Ở bên trong không gian Long ngục, Phong Liệt đang khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt hắn nhắm nghiền lại, sau lung hắn đang có một đạo hư ảnh Ma Long dài hơn mười trượng đang uốn lượn gào thét, dường như nó muốn bay lên trên không trung vậy.

Hiện tại thì Phong Liệt đang vào thời khắc quan trọng để tiến giai, nguyên lực trong cơ thể hắn đang sinh sôi không ngừng, rồi nhanh chóng tuần hoàn trong cơ thể.

Chín phần mười đám nguyên lực này đều là do Phong Liệt thôn phệ từ bên trong cơ thể của mấy tên cao thủ Thần Thông Cảnh đã bị hắn diệt sát lúc trước.

Khi thời gian dần dần trôi qua, tốc độ vận chuyển nguyên lực trong cơ thể Phong Liệt càng lúc càng nhanh, không ngừng trùng kích một đạo bình chướng ở bên trong tối tăm kia.

Đột nhiên, vào khoảnh khắc này, Phong Liệt bỗng mở hai mắt ra, tinh mang trong mắt hắn làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

- Chết tiệt! Còn kém một chút xíu! Cao thủ Thần Thông Cảnh muốn tiến giai quả nhiên không phải dễ dàng như vậy! Xem ra này phải tìm kiếm một vài loại đan dược thượng hảo để dùng cho việc đột phá bình cảnh.

Thời điểm ở kiếp trước, tu vi của hắn cũng chỉ đạt đến Thần Thông Cảnh nhất trọng thiên mà thôi, còn kinh nghiệm tu luyện về những cảnh giới sau đó hắn cũng không có nhiều.

Vào lúc này, tuy hắn cảm thấy mình sắp sửa đột phá, tùy thời có thể tiến nhập vào cảnh giới tiếp theo, nhưng dường như vẫn còn thiếu khuyết một chút gì đó, làm chi hắn rất khó có thể đột phá được quan khẩu, điều này khiến cho nội tâm của hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực.

Sau khi hơi trầm ngâm một chút, đột nhiên trong nội tâm của hắn khẽ động, rồi sau đó hắn liền lấy ra một cái chai thủy tinh nhỏ từ bên trong trữ vật giới chỉ, rồi đổ ra ba viên đan dược màu vàng mà ngửa đầu nuốt vào trong bụng.

Đằng Long Đan, có thể gia tăng chín thành tỷ lệ cho cao thủ Chân Khí Cảnh đỉnh phong đột phá bình cảnh,, đồng thời cũng giúp ích một chút cho cao thủ Cương Khí Cảnh, Thần Thông Cảnh đột phá tiểu bình cảnh, là loại đồ vật mà trên đại lục cho dù có tiền cũng không mua được.

Ba viên đan dược vừa bụng, thì lập tức tan ra, hóa thành từng cỗ từng cỗ khí lưu màu vàng, theo thời gian dần dần trôi qua mà tiến nhập vào khắp các kinh mạch trong cơ thể, đến cuối cùng thì tiến nhập vào bên trong đan điền.

Những dòng khí lưu màu vàng này ngoại trừ có thể cung cấp đại lượng nguyên lực cho việc trùng kích bình cảnh ra, thì còn có thể khiến cho nguyên lực càng thêm tinh thuần, tại thời điểm trùng kích bình cảnh sẽ giảm bớt một số trở ngại.

Chỉ có điều, đối với nguyên lực đang cuồn cuộn bên trong đan điền khí hải vào hiện tại mà nói, thì ba viên Đằng Long Đan chỉ giống như như muối bỏ biển, thật sự không tạo nên tác dụng gì quá lớn.

- Mẹ kiếp! Liều mạng!

Trong lòng Phong Liệt vừa hạ quyết tâm, sau đó hắn lấy ra từ bên trong trữ vật giới chỉ một đống lớn các loại chai, sau đó hắn không chút do dự nào mà mở tất cả các nắp chai lọ ra, rồi đem từng viên đan dược đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nuốt vào trong miệng.

Không nghi ngờ chút nào, tất cả những viên đan dược này đều là Đằng Long Đan, số đan dược này đều là hắn đạt được từ trong người của những kẻ bị hắn giết trong mấy năm gần đây, thời gian trước hắn cũng không cần dùng đến số đan dược này, nhưng hiện tại thì hắn lại giống như không cần tiền mà ném tất cả vào trong miệng, nuốt một mạch mấy trăm viên đan dược.

"Rầm rầm rầm -- "

Hiện tại bên trong khí hải đan điền của hắn dường như sắp nổ tung, từng cỗ từng cỗ khí lưu màu vàng đang bành trướng một cách mãnh liệt, rồi tàn phá bên trong cơ thể hắn một cách điên cuồng.

. . .

Ở bên ngoài, mặt trời đã dần dần lặn về phía tây, mà trong khu rừng lúc này vẫn là một mảnh tĩnh lặng như lúc trước.

Bên trong phiến hắc vụ nồng đậm, Cửu U Vương đang nghịch ngợm thanh Bạo Hổ Thánh Vương Xoa, trong đôi mắt đỏ thẩm của nó không che dấu một chút nào vẻ đắc ý.

Cái thanh Bạo Hổ Thánh Vương Xoa này hết sức kỳ lạ, vậy mà lại có thẻ biến đổi màu sắc theo thuộc tính nguyên lực của chủ nhân, lúc này khi nó nằm trong tay của Cửu U Vương, thì đã từ màu bạc biến đổi thành màu đen u lãnh, mà thanh chiến xoa màu đen này lại rất hợp với hình tượng của Cửu U Vương, trông cực kỳ giống Ngưu Đầu Mã Diện sử dụng Quỷ Vương Xoa của Địa Phủ trong truyền thuyết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất