Cản trở duy nhất là nguyên lực phẩm chất trong cơ thể hắn quá thấp, căn bản khó có thể phát huy uy lực Ám Ngục, chẳng qua chỉ có thể sử dụng như một cái xác rùa Thần cấp mà thôi.
Nay khi Phong Liệt bản tôn trở lại Tứ Phương Thành, hiểu rõ lai lịch những người quanh mình sau, hắn không khỏi muốn làm Cửu U Vương chú ý.
Nếu bàn về thực lực, Phong Liệt bản tôn dựa vào hai đại thần thông đã không kém phân thân của Cửu U Vương là bao. Nếu Cửu U Vương có thể tấn chức Long Biến Cảnh, nguyên lực trong cơ thể biến thành long nguyên lực, nhất định có mạnh mẽ giảm bớt nguy cơ trước mắt.
Đến lúc đó, mặc dù là Long Biến cảnh cường giả xâm phạm cũng có thể đánh một trận. Hơn nữa các loại thần binh lợi khí, có thể tự bảo vệ trên đại lục.
Chỉ có điều, Cửu U Vương thiên kiếp uy lực cực kì kinh người. Mặc dù là chí bảo thần binh Bạo Hổ Thánh Vương Xoa trong tay hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc. Nếu không có chuẩn bị chu đáo, chỉ sợ hắn nhất định phải chết.
Trong đại điện Phủ Thành Chủ, Phong Liệt sờ cằm, trầm ngâm không ngừng.
Long Biến chi kiếp quả thực giống như một khe nứt giữa trời, chắn trong lòng hắn cực kì khó chịu.
Phía dưới Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng đám người thấy Phong Liệt nhíu mày trầm ngâm, cũng đều lặng yên đứng, không nói thêm một câu.
- Các vị, có ai trong các ngươi biết trên đời này bảo vật nào có thể trợi giúp độ thiên kiếp không?
Trong ba người tất có ta sư, Phong Liệt không thể tìm được biện pháp tốt, chưa chắc người khác đã không nghĩ ra.
- Bảo vật độ kiếp?
Đám người Hỏa Mãng Vương hơi sững sờ, sau đó đều tự suy nghĩ.
Một lát sau, Bán Giang Hồng nói:
- Công tử, vật phụ trợ độ kiếp đơn giản chính là thần binh bảo khí cùng linh đan diệu dược thủ hộ tâm thần, liền ổn định tinh thần đối kháng kiếp lôi, lại có Huyết Bạo Đan các loại có thể lập tức bạo tăng thực lực…
- Cái gì? Huyết Bạo Đan?
Phong Liệt ánh mắt sáng ngời:
- Hắc hắc! Sao lão tử lại quên cái thứ đó nhỉ!
Trên Long Huyết đại lục, võ giả không có nhiều sợ hãi đối với Long Biến chi kiếp. Chỉ cần nhân phẩm không quá kém cỏi, độ thiên kiếp không phải là vấn đề lớn.
Nhất là có Huyết Bạo Đan này mãnh dược phụ trợ, có thể trong thời gian ngắn tăng thực lực lên gấp 10 lần, độ kiếp tỷ lệ càng đề cao thật lớn.
Bất quá, trên đại lục Huyết Bạo Đan cũng không phải là rau cải trắng, không phải ai muốn cũng có thể mua được. Một viên hạ phẩm Huyết Bạo Đan chỉ có thể khiến người tăng thực lực lên ba lần, cũng giá trị mấy vạn long tinh.
Còn cực phẩm Huyết Bạo Đan có thể tăng thực lực lên mấy chục lần thì bán đến mấy ngàn vạn giá trên trời cũng không phải là không có khả năng.
- Các ngươi ai biết mua cực phẩm Huyết Bạo Đan ở nơi nào? – Phong Liệt nói.
Lí Thiên Hùng tiến lên một bước, chắp tay nói:
- Công tử, thuộc hạ nghe nói khu Tây Thành Phiêu Miểu Các đấu giá hội một tháng một lần đều đưa lên một nhóm Huyết Bạo Đan, chắc hẳn sẽ không làm công tử thất vọng!
- Hả? Đấu giá hội lần sau là ngày nào? – Phong Liệt ý động nói.
- Hẳn là cuối tuần này. – Lí Thiên Hùng suy tư một lúc rồi nói.
Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng liếc nhìn nhau, trên mặt không khỏi có chút lo lắng, nhìn Phong Liệt do dự muốn nói lại thôi.
…
Bên ngoài sắc trời dần tối, Phong Liệt phân phát mọi người về sau, liền trở lại tẩm cung hảo hảo nghỉ ngơi, hồi phục một đêm.
Mặc dù nay trong Tứ Phương Thành sát thủ tụ tập, thích khách khắp mơi, nhưng rất ít người dám công khai hành thích trong Phủ Thành Chủ. Phần lớn muốn đợi Phong Liệt ra khỏi thành rồi mới động thủ.
Dù sao một khi thành chủ gặp chuyện, tám chín phần mười sẽ mở ra phòng ngự đại trận. Đến lúc đó, trừ phi là Long Biến Cảnh cường giả, nếu không có cánh khó thoát.
Đương nhiên, dưới sức hấp dẫn kinh thiên của một trăm triệu Long tinh, cũng không phải không có kẻ có gan bí quá hóa liều. Bất quá một ít thanh niên sát thủ như vậy mặc dù qua được một cửa thị vệ Phủ Thành Chủ, cũng đều bị Bán Giang Hồng tiện tay xử lí rồi.
Phong Liệt an ổn ngủ một giấc. Đến rạng sáng ngày thứ hai, hắn liền đi tới một tòa phủ đệ rộng lớn ở khu Tây Thành – Phong phủ.
Đây là một tòa phủ đệ diện tích cực kì rộng lớn, vị trí thật tốt. Trước kia là nơi ở riêng của Triệu Nghiễm. Sau khi Triệu Nghiễm tan thành mây khói, hết thảy tự nhiên đều sung công thành tài sản riêng của Phong Liệt. Nay sau khi đã sửa sang lại một phen, treo lên tấm biển "Phong phủ".
- Lão nô bái kiến Nhị công tử!
- Nhị công tử ngài đã trở về! Tam gia cùng tiểu thư cứ nhắc đến ngài mãi!
- …
- Ừ!
Phong Liệt sắc mặt bình tĩnh. Sau khi bước vào đại môn, vài lão nhân ngày xưa trong Phong gia đều nhao nhao tiến lên chào.
Bốn năm qua, Phong Liệt đã mất đi non nớt ngày xưa. Ngoại trừ thành thục, kiên nghị hơn nhiều, tướng mạo cũng không biến hóa nhiều lắm, cũng không khó phân biệt.
Phong Liệt gật đầu với mấy lão nhân, chậm rãi đi vào trong. Thấy trong phủ một ít Phong gia hạ nhân ánh mắt đặc biệt, trong lòng hắn không khỏi có chút do dự.
Thời gian trước, hắn chỉ đem Huyền Hạo Tháp giao cho Hỏa Mãng Vương, lại để Hỏa Mãng Vương an bài Phong gia hết thảy. Chính hắn chưa gặp qua bất kì người nào trong Phong gia.
Đến nỗi nguyên nhân tại sao, Phong Liệt cũng không thể nói rõ được.
Muốn gặp, rồi lại không muốn gặp.
Bốn năm trước, trên Long Hồn Tế Đàn này, hắn thức tỉnh huyết mạch Ma Long, thiếu chút nữa chết trong tay Phong Chính Đức. Sau đó trốn khỏi Phong gia, gia nhập Ma Long Giáo.
Với lần tao ngộ đó, nếu nói hắn không có chút oán niệm nào đối với Phong gia, đơn giản chính là lừa mình dối người. Nhất là năm đó, dưới tế đàn những khuôn mặt lãnh khốc ích kỷ kia, đến nay nhớ lại, vẫn khiến Phong Liệt hận ý khó bình.
Mặc dù hắn cũng biết Phong gia bị bất đắc dĩ, nhưng khúc mắc trong lòng là không thể tránh né.
Bất quá, vô luận thế nào, bọn họ vẫn đều là người nhà của mình. Mặc dù hắn không chào đón người khác, nhưng Tam thúc nuôi lớn hắn từ nhỏ cùng với mấy vị cô cô lại không nợ hắn cái gì.
- Nhị ca!
Đúng lúc trong lòng Phong Liệt đang do dự, đột nhiên một giọng nữ non nớt thanh thúy truyền vào tai hắn.
Phong Liệt trong lòng chấn động, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách đó không xa, một tiểu cô nương xinh đẹp năm sáu tuổi đang vui sướng chạy về phía mình.
Nhưng đến khi tiểu cô nương chạy đến trước mặt hắn lại ngừng lại, chớp mắt nhìn Phong Liệt, tựa hồ có chút sợ hãi.
- Ngươi là… Tiểu Vi?
Bốn năm không thấy, lúc trước tiểu nha đầu suốt ngày chảy nước mũi đã cao hơn rất nhiều, hai bím tóc nhỏ dựng thẳng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn phấn điêu ngọc mài, rất là đáng yêu.
Phong Liệt sắc mặt vui vẻ, tiến lên vài bước, ôm tiểu nha đầu vào lòng.
Tiểu nha đầu nhìn Phong Liệt, đôi mắt to tròn nháy mấy cái, đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lên. xem tại TruyenFull.com
- Tiểu Vi, ngươi làm sao vậy?
Phong Liệt hoảng sợ, cứ nghĩ là mình hù đến tiểu nha đầu, vội vàng buông nàng ra. Nhưng kế tiếp, Phong Liệt không khỏi dở khóc dở cười.
- Hu hu hu… Nhị ca hư hỏng! Sau khi ngươi đi rồi, Tiểu Huệ thường xuyên bắt nạt ta, lại không có ai giúp đỡ Tiểu Vi nữa! Hu hu hu…"
- Ừm… Được rồi! Tiểu Vi đừng khóc! Sau này nếu ai dám bắt nạt Tiểu Vi, nhị ca nhất định đánh cho hắn răng rơi đầy đất…
- …