Cùng lúc đó, Cửu U Vương giật mình phát hiện, ma khí trên thây ma này cùng nguồn gốc với ma khí trên thân thể chính mình, nhưng lại tinh thuần hơn vô số lần, khiến hắn không kiềm chế được nảy sinh ý niệm quỳ xuống đất bái lạy.
- Không ổn rồi, đầu thi ma này quá cổ quái.
Sau khi Cửu U Vương khẽ trầm ngâm, trong nội tâm âm thầm hô không ổn, hắn vội vàng lui lại phía sau, bay về phía ba người Phong Liệt đang đứng.
Hắn thân là cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ, tốc độ tự nhiên nhanh vô cùng, lắc mình liền bay khỏi Ám Dạ trấn.
Ngao. . .
Đúng lúc này, đột nhiên đầu thi ma kia lại rống lớn thêm lần nữa.
Tiếng rống lớn này có điểm khác với lần trước, trong thanh âm ẩn chứa một cổ khí tức linh hồn, giống như một loại kêu gọi gì đó.
Bản thân Cửu U Vương bay trên không trung sau khi nghe được thanh âm này, đột nhiên thân hình run lên, tinh quang trong mắt biến mất, lộ ra một tia quang mang mờ mịt.
Sau đó, hắn bị khống chế xoay người lại, từ từ tiến về Ám Dạ trấn.
Không những Cửu U Vương, thân hình ngàn vạn đệ tử Ma Duyến Giáo xung quanh Ám Dạ trấn đều ngừng lại, ánh mắt ngây ngốc tiến về phía thây ma, thậm chí ngay cả một số đệ tử gần Tứ Phương Thành đều lục đục chạy đến, sắc mặt ngây ngốc, giống như quái vật.
Thoáng chốc, xung quan trấn nhỏ một mảnh tĩnh mịnh, chỉ có từng tiếng từng tiếng bước chân không ngừng vang lên. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Đám người Diệp Khải Sơn khi trước trốn thoát đều từ từ quay về trấn nhỏ, cách thây ma càng lúc càng gần.
Cạch cạch cạch. . .
Thây ma ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười quái dị, phiêu đãng trên bầu trời thật lâu khiến cho người ta sởn hết gai ốc.
Trông thấy vô số võ giả đi tới bên cạnh chính mình, đầu lưỡi đen thật dài của nó đột nhiên phun ra, dễ dàng xuyên thủ, toàn bộ thân hình một gã võ giả đều bị đầu lưỡi dài kia xuyên thấu, huyết nhục khô kiệt, trở thành một cái xác khô.
- Có chuyện gì xảy ra?
Trên ngọn núi nhỏ cách đó trăm dặm, ba người Phong Liệt và Bán Giang Hồng, Hỏa Mãng Vương khiếp sợ nhìn tràng cảnh này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
- Công tử , đây là một loại thủ đoạn khống chế của Cổ Ma.
Bán Giang Hồng nói.
- Tại sao ba người chúng ta không bị ảnh hưởng?
Hỏa Mãng Vương khó hiểu nói.
- Nguyên nhân có lẽ chính là ma khí.
Lúc này, rốt cục Phong Liệt khôi phục tinh thần, trong lòng hắn không khỏi nhớ tới Trang Huyền Cơ, nhớ tới chuyện tình ma chủng.
Ma khí là một loại năng lượng không giống nguyên lực võ giả, nguyên lực đan xen với hồn lực, không phải không thể ảnh hưởng tới linh hồn.
Bất quá, trước mắt không phải thời điểm nghiên cứu, việc cấp bách chính là cứu Cửu U Vương trở về, Cửu U Vương chính là con át chủ bài lớn nhất của Phong Liệt, tuyệt đối không thể để mất, nếu không thực lực của hắn bị hạ xuống vô số cấp bậc.
Sau một khắc, chỉ hắc lang đứng cách Cửu U Vương không xa đi tới trước mặt Cửu U Vương, há miệng để ngậm Cửu U Vương trong miệng, thoáng chốc liền đi tới gần Phong Liệt.
Phong Liệt không dám do dự, vội vàng mang Cửu U Vương vào trong Long Ngục.
Sau khi quay về Long Ngục, rốt cục Cửu U Vương khôi phục bình thường, ánh mắt đã có thần thái.
Bất quá, trên mặt Phong Liệt không chút vui mừng.
Bởi vì nếu như không giải quyết triệt để vấn đề này, Cửu U Vương sớm muộn gì sẽ gặp phiền phức lớn.
Ánh mắt Phong Liệt nheo lại, nhìn thây ma trong trấn nhỏ liên tục thôn phệ đệ tử Ma Duyến Giáo, hắn khẽ nhíu mày, trong nội tâm không ngừng lóe lên một đống ý niệm.
- Công tử, tiếp đến chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cổ họng Hỏa Mãng Vương cứng đơ, lên tiếng nói.
- Chờ chút hãy tính, viện binh của mấy đại gia tộc chắc hẳn đã lên đường, trước hết hãy để bọn họ xung phong lên trước.
Phong Liệt trầm giọng nói.
Tuy hắn rất muốn tiêu diệt thây ma, để Cửu U Vương hoàn toàn thôn phệ, có lẽ chỉ như vậy mới có thể giải trừ phiền toái đối với Cửu U Vương.
Bất quá, sự uy áp của thây ma này bất chợt đã vượt qua Long Biến Cảnh, cho dù chính mình sở hữu thần khí trong tay cũng không có cơ hội thắng.
Chẳng may thi ma kia không chết, e là chính mình sẽ phải chết dưới đầu lưỡi của nó.
Bịch!
Bịch!
. . . . .
Trong trấn nhỏ yên tĩnh, từng tiếng từng tiếng bịch bịch chấn động lòng người không ngừng vang lên, trước kia ngàn vạn đệ tử Ma Duyến Giáo khí thế bừng bừng giờ phút này giống như vô số xác không hồn, tùy ý để đầu lưỡi dài của thi ma thôn phệ, giống như không biết đau đớn, sắc mặt chết lặng, không hề hay biết, đến chết chẳng hề bộc phát một tiếng kêu la thảm thiết.
Trong chốc lát, trên mặt đất liền xuất hiện mấy trăm cổ thây khô héo, một cổ khí tức tiêu vong bao phủ khắp trấn nhỏ.
Đầu thây ma thân hình rách nát nhơ nhếch kia sau khi thôn phệ mấy trăm người, vết thương trên thân thể dần dần toát lên một tia thịt lồi, từ từ khôi phục thân thể.
Nhìn cảnh tượng như vậy, cho dù ba người Phong Liệt quen cảnh sống chết cũng không run rẩy một hồi.
Nếu không phải Phong Liệt nóng lòng tiêu diệt tai họa ngầm đối với Cửu U Vương, giờ khắc này thực sự muốn lập tức rút lui, thi ma này không biết nông sâu thực sự quá kinh khủng, chỉ cần gây chuyện không tốt liền có thể mất mạng.
Khoảng chừng một khắc sau, trong trấn nhỏ đã có mấy nghìn thây khô ngã xuống, thây ma vẫn không ngừng thu nhặt mạng người, vết thương trên người nó đã khép lại một chút.
Đột nhiên, mấy đạo khí tức cường đại từ phía nam bay tới.
Ánh mắt Phong Liệt khẽ động, vội vàng dẫn Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng và Tịch Diệt phân thân vào trong không gian Long Ngục, âm thầm xem xét tình hình.
Vèo vèo vèo. . .
Ba tiếng gió thổi qua ống tay áo liên tiếp vang lên, ba gã cường giả uy áp kinh người xuất hiện sát khu vực Ám Dạ trấn.
Ba người này theo thứ tự là một lão giả tóc đen tướng mạo uy mãnh, một mỹ phụ trung niên mặc bạch y phiêu dạt trong gió, cuối cùng là một gã thiếu niên sắc mặt ngạo nghễ.
Ba gã uy áp đến xem đều là cường giả Long Biến Cảnh.
Chỉ có điều, ba người bọn họ uy áp so với đầu thây ma kia kém rất xa, quả thực giống như đom đóm dưới ánh trăng.
Sau khi ba người đến đây, nhìn thi ma phía dưới không ngừng thôn phệ đệ tử Ma Duyến Giáo, trên mặt không chút khiếp sợ, cũng không để tâm tới sự sống chết của đệ tử Ma Duyến Giáo, nhưng ánh mắt nhìn về phía thây ma toát lên vẻ tham lam.
- Triệu trưởng lão, đầu thây ma thông linh này đã từng bước thức tỉnh, tam gia chúng ta nên thương nghị một chút rồi hãy ra đối sách? Nếu không một khi để hắn trưởng thành, giải quyết nó ắt khó khăn hơn nhiều.
Gã thiếu niên sắc mặt ngạo nghễ bình thản nói.
Lão giả uy mãnh lạnh lùng cười cười, cao giọng nói:
- Tiểu tử Diệp gia, lời nói của ngươi mặc dù không tệ, chỉ là những năm gần đây chúng ta cũng chỉ tìm được một cổ thây ma, rốt cục nên do gia tộc nào quản lý, tựa hồ phải có một quy tắc?
- Ha ha ha. . .Chuyện này nào có đáng gì? Thây ma này lúc trước là Diệp gia ta phát hiện trước, tự nhiên do Diệp gia ta quản lý.
Thiếu niên họ Diệp cười lớn vài tiếng nói.
- Hừ, tuy trước kia Diệp gia ngươi phát hiện trước tiên, nhưng Triệu gia ta xuất lực lớn nhất, vì thế Triệu gia ta tổn thất toàn bộ ba gã cường giả Long Biến Cảnh và 60 gã cao thủ Hóa Đan Cảnh, chuyện này tính toán thế nào?