Ba người Phong Liệt đều là cao thủ tai mắt tinh nhanh, rất nhanh liền nghe được một tiếng bước chân vững vàng đi tới bên ngoài ghế lô.
- Ba vị, ta có thể vào không?
Một thanh âm của nam nhân bình thản trong sáng vang lên ở cửa.
Mộc Thiên Tình cùng Tiểu ma nữ nhất thời cũng hai mặt nhìn nhau, trên mặt đồng thời lộ ra một tia kinh ngạc.
- Mời vào!
Sắc mặt của Phong Liệt cũng là bất động, lạnh nhạt nói.
Cửa phòng mở ra, một gã thiếu niên cao gầy anh tuấn đến mức có thể nói là hoàn mỹ hiện ra trước mắt ba người, dĩ nhiên lại là Thủy Vô Khuyết một thân ngân y, khoác áo choàng màu bạc.
Phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, . . ., hết thảy từ ngữ tốt đẹp đều có thể sử dụng ở trên người thiếu niên này cũng không phải là nói quá chút nào, ngược lại lại có chút không đủ để miêu tả về hắn, đây là một thiếu niên anh tuấn đến mức ngay cả nữ nhân cũng đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Thủy Vô Khuyết sau khi đi vào, thấy Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ đang ăn tới mức miệng đầy ngập thức ăn, quần áo thì dính dầu mỡ, hơi há hốc mồm một chút, nhưng ngay sau đó hắn tiêu sái cười một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Nhị vị thật là hăng hái a, tại hạ không quấy rầy tới nhị vị chứ?
- Ngồi đi.
Phong Liệt để đũa xuống, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thủy Vô Khuyết một cái, bình tĩnh nói:
- Có chuyện gì sao?
Lại nói, hắn cùng với Thủy Vô Khuyết giao thiệp cũng đã được bốn năm năm, hai người đều là tuyệt đỉnh thiên tài trong số thế hệ trẻ trên đại lục, đạt được sự ngưỡng mộ cùng sùng kính của vô số người, quả thực chính là tiêu chuẩn cùng thần tượng của thế hệ trẻ trên đại lục.
Chỉ bất quá, Thủy Vô Khuyết kể từ khi xuất đạo tới nay, vẫn luôn là bị Phong Liệt vững vàng đứng bên trên, chưa từng vượt qua hắn một lần.
Hai người mặc dù không có thâm cừu đại oán gì, nhưng người trẻ tuổi luôn có lòng tranh cường háo thắng cũng là khó tránh khỏi.
Cho nên, hai người mặc dù không tính là kẻ địch lớn, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là bằng hữu.
Lúc này, đối với mục đích đến đây của Thủy Vô Khuyết, Phong Liệt cũng không đoán ra được chút nào.
Con ngươi lạnh nhạt lại thâm thúy của Thủy Vô Khuyết không né tránh ánh mắt của Phong Liệt chút nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
- Phong Liệt, nói vậy ngươi hẳn là đã biết, thân phận của mấy tên đệ tử Thiên Diễm Môn bị chúng ta giết chết a? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
- Không sai.
Phong Liệt gật đầu.
- Vậy ngươi có biết lão Đại cùng lão Nhị của Thiên Diễm Thất Kiệt đã đi tới Hoàng Thành hay không?
Thủy Vô Khuyết nói.
- Nga? Lão Đại cùng lão Nhị của Thiên Diễm Thất Kiệt?
Phong Liệt ánh mắt hơi động một chút.
- Xem ra ngươi còn không biết, lão Đại cùng lão Nhị của Thiên Diễm Thất Kiệt vô cùng có khả năng tham dự Thiên Long Vực thí luyện, hơn nữa . . .
Thủy Vô Khuyết dừng lại một chút, ánh mắt khe khẽ nheo lại, thâm trầm nói:
- Tu vi của hai người này đều trên Long Biến Cảnh trung kỳ!
- Nga?
Phong Liệt trên mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì không khỏi trở nên căng thẳng.
Hắn cũng không nghi ngờ gì về tính chân thực trong lời nói của Thủy Vô Khuyết, bởi vì ... chuyện này nếu nói dối cũng không có ý nghĩa gì, nếu thật sự là như thế thì hai vị cường giả có tu vi trên Long Biến Cảnh trung kỳ, đối với hắn mà nói đích xác là một sự uy hiếp rất lớn.
Ánh mắt của hắn khe khẽ lóe lên, trong lòng đối với ý đồ tới đây của Thủy Vô Khuyết cũng mơ hồ hiểu được vài phần.
- Vậy ý của ngươi là?
- Hợp tác!
...
Sâu dưới đất mấy chục vạn trượng ở Hoàng Thành, có một tòa điện phủ trống trải mà cổ xưa, ở trong điện đường, có một Truyền Tống Trận cự đại.
Lúc này, từ Truyền Tống Trận lóe lên một trận tử mang, từng đạo thân ảnh trẻ tuổi không ngừng hiện ra.
Chỉ chốc lát sau, ba trăm tên cường giả trẻ tuổi gồm cả Phong Liệt, Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết, Băng Ly cũng hiện ra trong đại điện, một đám người mang theo sắc mặt tò mò đánh giá chung quanh.
Trong tòa điện đường này các đồ lặt vặt không nhiều lắm, ngoại trừ một Truyền Tống Trận, trong bốn góc của đại điện cũng chỉ có bốn cây đuốc nhỏ thiêu đốt lên những ngọn lửa khổng lồ, cái bệ bằng đồng màu xanh loang lổ vết tích, lẳng lặng phóng ra ánh lửa màu đỏ.
Những cây đuốc này phảng phất không biết thiêu đốt đã được bao nhiêu năm tháng, tràn đầy khí tức cổ xưa, tang thương, lắng đọng, làm cho một đám người trẻ tuổi bất giác giống như trở lại thời đại viễn cổ.
Ở phía cuối điện phủ, là một cửa sắt lớn cao gần mười trượng màu đen, hai cái xích sắt khổng lồ lớn hơn một trượng nằm trên cửa sắt, tràn đầy khí tức tuyên cổ nồng đậm.
Ở phía dưới cánh cửa sắt này, có một vị lão giả râu tóc màu xám tro đang khoanh chân ngồi, mặt mũi lão giả trông rất chất phác, người mặc một bộ áo giáp đã bị tàn phá, lẳng lặng nhắm mắt khoanh chân mà ngồi, như một pho tượng thời thượng cổ, cơ hồ dung hợp thành một thể cùng với Thiết Môn và cả tòa điện phủ.
Con ngươi của Phong Liệt khẽ co rút lại, không cần nghĩ cũng biết, vị lão giả này tuyệt đối là một vị cường giả tuyệt thế, hơn nữa so sánh với bất kỳ cường giả nào mình đã từng thấy cũng đều mạnh hơn, hắn chỉ ngồi ở chỗ đó, cũng không có phóng thích chút khí thế nào, cũng đã làm cho mọi người sinh ra một cảm giác kính sợ muốn quỳ bái.
Bị khí thế vô hình của lão giả bức bách, một đám cường giả trẻ tuổi đều ăn ý ngậm miệng lại, khiến cho trong điện đường lớn như thế trở nên yên lặng như tờ, ngay cả Tiểu ma nữ cũng trở nên thành thật hơn, lặng lẽ cầm lấy bàn tay to của Phong Liệt.
- Phong Liệt, chúng ta không phải là muốn đi Thiên Long Vực Cổ chiến trường sao? Tới gặp một lão đầu tử để làm chi a, bộ dạng quái dị thật là dọa người.
Tiểu ma nữ le lưỡi, lặng lẽ truyền âm nói.
- Có thể lối đi phía sau lão giả kia chính là lối vào Thiên Long Vực Cổ chiến trường a.
Phong Liệt nói.
- A.
Chỉ chốc lát sau, Truyền Tống Trận an tĩnh trong chốc lát đột nhiên lại sáng lên lần nữa, trong chớp mắt, tám người nam nữ trẻ tuổi với khí thế kinh người hiện ra trước mắt ba trăm thiên tài trẻ tuổi đang đứng đó.
Phong Liệt chăm chú nhìn lại, lúc thấy rõ tám người, trong lòng hắn không khỏi khẽ trở nên gấp gáp:
- Ừm? Tựa hồ không quá hay a.
- Khí tức thật cường đại! Không phải đều là cường giả Long Biến Cảnh chứ?
- Bọn họ không phải cũng là cùng chúng ta tham dự lịch lãm ở Thiên Long Vực chứ?
". . ."
Giờ khắc này, ánh mắt của Phong Liệt, Kim Sở Ngạn cùng ba trăm tên cường giả trẻ tuổi cũng đồng loạt chăm chú nhìn vào trên người tám tên nam nữ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc khó có thể che dấu, còn có một vẻ kinh diễm nhè nhẹ.
Tám người này là năm nam ba nữ, mấy người nam nhân có khí chất xuất chúng, khí tràng cường đại, nữ nhân cũng là tuyệt sắc khuynh thành, giống như Minh Châu chói mắt, trực tiếp khiến cho người ta sáng mắt.
Tám người vừa xuất hiện, lập tức đột nhiên chia làm bốn đoàn thể nhỏ, phân biệt rõ ràng.
Trong đó, có một nam một nữ trên người tản ra khí tức tuyệt vọng nhàn nhạt, phía sau lưng đeo một thanh đại thiết kiếm màu đen, không thể nghi ngờ chính là đệ tử của Tuyệt Vọng Kiếm Phái.