Ánh mắt của đám người Mục Thương Sinh, Tống Ngọc cũng là khe khẽ lóe lên, chuẩn bị hành động.
Cách đó không xa, đám người Diệp Trì, Long Khuynh Vân, Hồng Phi Dương, Mộc Thiên Tình muốn hướng về phía Phong Liệt ở bên này tụ lại, lại bị Phong Liệt âm thầm lên tiếng ngăn trở.
Mỗi người đều có cơ duyên cùng số mệnh thuộc về bản thân mình, hôm nay địch nhân mà hắn phải đối mặt rất mạnh, số lượng lại nhiều, mang theo bọn họ chỉ sợ rất khó có thể chiếu cố chu toàn cho bọn họ, cũng không phải là thượng sách.
Hoàng Tử Nguyệt nhìn thoáng qua bóng lưng càng lúc càng xa của hai người Phong Liệt, khẽ thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đúng lúc ấy thì, đột nhiên, trong một cái khe lớn có một tiếng hô điếc tai nhức óc của hung thú vang lên trong đám người.
"Rống ..."
Theo đó, một đầu thú dữ màu đen hình dạng như báo săn từ trong một cái khe lớn thoát ra ngoài mặt đất. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyen360.com
Đầu thú dữ này cao gần ba trượng, dài chừng năm trượng, khắp cả người tràn đầy lân phiến màu đen, trên lưng còn có một lùm gai xương dài bén nhọn trông như bụi rậm, một đôi mắt đỏ lóe ra hung mang lạnh như băng, cực kỳ dữ tợn, cả người tản ra một cỗ khí tức tử vong vô cùng tanh hôi, làm người ta ngửi thấy liền muốn nôn mửa.
Chuyện xảy ra đột nhiên, con ngươi của tất cả mọi người lập tức không khỏi co rụt lại, lập tức đề phòng toàn thân.
Bất quá, lúc mọi người người phát hiện đầu thú dữ trước mặt chỉ là một đầu thú dữ Tam Giai hậu kỳ, cũng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đầu thú dữ này xuất hiện, tựa hồ mọi người chung quanh cũng bị dọa sợ hết hồn, sau đó, nó tức giận điên cuồng hét lên một tiếng, đột nhiên mở cái miệng rộng ra, giương nanh, điên cuồng đánh tới một gã cao thủ Thần Thông Cảnh cách mình gần nhất, động tác tấn công nhanh như tia chớp.
- Hừ! Con súc sinh không biết sống chết! Bổn công tử trước tiên bắt ngươi để cúng tế!
Tên cao thủ Thần Thông Cảnh kia khinh thường cười lạnh một tiếng, thân hình của hắn thoáng một cái liền bay lên trên không trung, làm con thú dữ kia chụp vào một khoảng không, sau đó, hắn lập tức liền muốn thi triển toàn bộ thủ đoạn chém giết con thú này.
Bất quá, hắn còn chưa kịp xuất thủ, sắc mặt lại đột nhiên kinh biến, phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ bi thảm thê lương!
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thân thể của người này thế nhưng không có chút dấu hiệu nào bị cắt thành hai khúc, rớt xuống mặt đất.
- A ..., chết tiệt khe không gian! Cứu ta ...
Người này kinh hãi muốn chết, rống to một tiếng thê lương, mặc dù thân thể bị cắt đứt thành hai đoạn, nhưng hắn cũng không lập tức chết đi.
Nhưng khi hắn vừa rơi xuống dưới đất, đầu thú dữ kia đã cực kỳ nhạy bén lộn nhào quay trở lại, há chiếc miệng rộng của nó ra, trong nháy mắt đem hai nửa thân thể của người này nuốt vào trong bụng.
Sau đó, trước khi mọi người kịp phản ứng, đầu thú dữ này đã nhanh chóng nhảy vào trong cái khe của đại địa, biến mất không thấy bóng dáng.
- Ách ..., khe không gian thật là đáng sợ!
- Đầu thú dữ này thật sự là giảo hoạt a!
- Không đúng! Từ bộ dạng của đầu thú dữ kia ta cảm giác linh trí mà nó có dường như cực cao a!
- Không phải là Thượng Cổ Chiến Hồn Đoạt Xá chứ?
"..."
Chỉ trong thời gian nháy mắt, một gã thiên tài cao thủ Thần Thông Cảnh Ngũ Trọng Thiên liền táng thân vào trong bụng một đầu thú dữ Tam Giai hậu kỳ, ngay cả cứu viện cũng không kịp.
Điều này không khỏi khiến cho tâm thần của mọi người cũng nâng lên, lòng kính sợ đối với phiến thiên địa này càng khắc sâu thêm mấy phần.
- Các vị, trong Thiên Long Vực Cổ chiến trường này có ba loại nguy hiểm lớn nhất, một là khe không gian, hai là thượng cổ Chiến Hồn, ba là thú dữ mạnh mẽ, bất quá, nơi này cũng tồn tại vô số cơ duyên, mọi người tự bảo trọng lấy mình đi a!
Thanh âm dễ nghe trong trẻo lạnh lùng của Hoàng Tử Nguyệt vang lên trong thiên đại, phá vỡ sự yên lặng đang tồn tại giữa mọi người.
Sau khi dứt lời, nàng liền cùng Lạc Hoa Hoa cùng với tên thiếu niên xấc láo kia chậm rãi đi sâu vào một phương hướng.
Kế tiếp, tất cả mọi người tự động chia ra thành ba người một nhóm, hoặc là năm người một nhóm, vô cùng cẩn thận hướng chỗ sâu đi tới, tìm kiếm cơ duyên thuộc về bản thân mình.
...
Địa vực trong Thiên Long Vực cực kỳ rộng lớn, cũng không nhỏ hơn so với Long Huyết Đại Lục, bất quá, mọi người lúc trước khi đến, trong tay cũng đã sớm chuẩn bị đủ loại bản đồ, cho nên cũng không xuất hiện tình trạng mù quáng xông loạn.
Dù sao Thiên Long Vực Cổ chiến trường trăm năm mới mở ra một lần, từ trước tới nay số người tiến đến tìm kiếm cơ duyên còn sống trở về cũng không ít, cũng để lại cho hậu nhân không ít kinh nghiệm quý giá.
- Phong Liệt, chúng ta kế tiếp sẽ đi đâu a? Có cần chờ Đại sư tỷ một chút hay không?
Tiểu ma nữ trong tay cầm một tấm bản đồ da dê, trái lại nhìn đi nhìn lại vài lần tấm bản đồ trong tay, chẳng những không nhìn ra thứ gì trong đó, ngược lại nhìn một lúc liền bị quáng mắt, bất đắc dĩ đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, chỉ đành phải hỏi Phong Liệt.
- Yên tâm đi, không lâu sau đại sư tỷ của ngươi sẽ tới tìm chúng ta, kế tiếp chúng ta đi tới một nơi ở bên ngoài cách Thiên La Hồ ba vạn dặm trước tiên a!
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
- A? Phong Liệt, ngươi không nhầm lẫn gì chứ? Thiên La Hồ là một trong những chỗ nguy hiểm nhất được đánh dấu trên bản đồ a!
Đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ trợn tròn, kinh hô chỉ vào một điểm đỏ thật to trên bản đồ.
- Không sai, chính là chỗ đó.
Phong Liệt nhẹ cười cười, nói:
- Thế nào, sợ sao?
- Ngừng! Người ta có cái gì phải sợ chứ? Đi thì đi a!
Tiểu ma nữ không phục hừ hừ nói.
- Không sợ là tốt rồi, chúng ta đi thôi!
Phong Liệt tâm ý vừa động, một Cự Lang màu đen cao hai trượng hiện ra trước mắt hai người.
Không nghi ngờ chút nào, đầu Cự Lang này chính là Tịch Diệt phân thân.
Bên trong Thiên Long Vực này nguy cơ trùng trùng, hơn nữa tùy ý có thể thấy được khe không gian, một khi gặp phải nguy cơ, có thể nói là khó lòng phòng bị, Phong Liệt không dám xem thường, dùng Tịch Diệt phân thân thay cho việc đi bộ cũng chính là lựa chọn tốt nhất.
- Di? Phong Liệt, ngươi từ nơi nào lấy ra một đầu Hắc Lang đần độn vậy? Thật giống như Liên Long Thú nhưng cũng có phần không giống a?
Tiểu ma nữ buồn cười nhìn Hắc Lang, từ khí tức của nó xem ra, năng lực của đầu Hắc Lang này thật sự rất yếu kém, ngoại trừ hình dáng to con một chút, cũng chỉ có thể coi như là một đầu dã thú bình thường mà thôi.
Hắc Lang nghiêng cái đầu của nó liếc mắt nhìn Tiểu ma nữ một cái, ánh mắt trống rỗng mà mờ mịt, tựa hồ đối với lời đánh giá của Tiểu ma nữ hơi có phần bất mãn.
- Dùng để thay đi bộ mà thôi, một đầu dã thú cũng đủ dùng rồi.
Phong Liệt cười thần bí, lại cũng không giải thích gì nhiều.
Kế tiếp, hắn mang theo Tiểu ma nữ ngồi lên lưng Cự Lang, rất nhanh liền hóa thành một luồng khói đen, hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
- Thánh tử! Phong Liệt muốn chạy trốn! Chúng ta có cần phải ...