Ma Long Phiên Thiên

Chương 588: Cấm khí “Vẫn Nhật”

Ngay khi đạo Thiên Long Trảo giống như thiên uy kia buông xuống, Phong Liệt đứng vững trên trời cao, lạnh lùng ngẩng mặt nhìn lên. Tâm ý vừa động, từng tòa tuyết sơn, lốc xoáy, sóng thần đều nghịch thiên mà lên, ầm âm đánh về phía đạo Long trảo này.

Oanh oanh oanh oanh!

Một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa liên miên không dứt, hư không rung động, âm thanh truyền đi cả ngàn dặm.

Tất cả cường giả thiên tài xung quanh cũng vô cùng rung động trước những thiên tai kinh khủng trên trời, ánh mắt cả đám trừng lớn, đầy vẻ kinh sợ.

Mà mấy cường giả Hóa Đan Cảnh như Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết, Tề Vân Tiêu đều cảm thấy khiếp sợ vô cùng với thực lực mà Phong Liệt biểu hiện ra. Thậm chí bọn họ còn có chút nghi ngờ việc mình có thể đỡ nổi một trong vô số những đạo thiên tai kia hay không.

Nhưng tiếp đó, dưới Long trảo, từng đạo thiên tai đều dần hóa thành bụi phấn, uy thế như chẻ tre.

Bất quá, mỗi khi Long trảo vượt qua một chướng ngại, uy thế của nó cũng sẽ yếu đi một phần.

Có lẽ, một hay hai đạo thiên tai cũng chẳng đáng là gì. Nhưng cả trăm cả ngàn đạo thiên tai thì lại hoàn toàn khác, uy lực của cái Liệt Thiên Kim Trảo to lớn kia đã bị suy yếu đến chín phần.

Khi đạo dư uy cuối cùng đánh lên người Phong Liệt thì đã chẳng thể tạo thành bao nhiêu thương tổn với hắn nữa, vẻn vẹn chỉ làm cho thân hình Phong Liệt hơi lay động một chút mà thôi.

Giờ phút này, rốt cuộc sắc mặt Hoàng Thiên Ngự cũng trở nên ngưng trọng, bắt đầu nhìn kỹ đối thủ của mình, nhưng ngoài miệng vẫn cao cao tại thượng nói:

- Phong Liệt, ngươi thật sự có tư cách làm đối thủ của bản công tử, hiện giờ bản công tử sẽ...

- Đủ rồi, Hoàng Thiên Ngự. Ta đã xem qua thực lực của ngươi, cũng chẳng có gì đặc biệt cả, giờ đến lượt ta.

Phong Liệt cười lạnh lùng, cắt đứt mấy lời lải nhải của Hoàng Thiên Ngự.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Hoàng Thiên Ngự, thân ảnh Phong Liệt bắt đầu chậm rãi nhạt đi, dần dần biến mất không thấy. Đồng thời, người biến mất còn có cả tất cả mọi người trong mảnh hắc ám này.

Trong lúc nhất thời, trong mảnh thiên địa u tối này, chỉ còn lại một mình Hoàng Thiên Ngự lăng không mà đứng.

Trừ hắn ra, thứ còn lại chỉ là biển thiên tai vô cùng vô tận kia.

Oanh oanh oanh oanh oanh!

Hàng vạn hàng ngàn đạo thiên tai buông xuống, Hoàng Thiên Ngự chau mày lại, Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy dường như mình đang chiến đấu với cả thế giới, kết cục duy nhất của hắn sẽ là hôi phi yên diệt cùng toàn bộ mảnh thế giới này.

- Phong Liệt, có gan thì ra đây đánh một trận với bản công tử!

- Phong Liệt, chắc chắn bản công tử sẽ nghiền xương ngươi thành tro, bầm thân vạn đoạn!

Oanh oanh oanh oanh!

Tiếng rống giận dữ của Hoàng Thiên Ngự cùng với những tiếng nổ liên miên không dứt vang vọng thật lâu trong thiên địa.

Một ngọn tuyết sơn sụp đổ, giống như trời cao sập xuống. Uy thế mênh mông cuồn cuộn không hề kém một kích toàn lực của cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ, làm Hoàng Thiên Ngự không thể không toàn lực ứng phó.

Từng cơn gió lốc gào thét, giống như hàng tỉ lưỡi dao sắc bén cắt qua thân thể Hoàng Thiên Ngự. Nếu không có chiến giáo Chí bảo hộ thể, chỉ sợ hắn đã bị cắt thành vô số mảnh.

...

Giờ phút này, nơi đây giống như đã trở thành sân khấu của một mình Hoàng Thiên Ngự.

Phong Liệt lẳng lặng đứng cách đó trăm trượng, nhưng hắn lại không thể cảm giác được sự tồn tại của Phong Liệt.

Trong bóng tối xung quanh, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Ngự đang giao chiến với thiên địa, trong ánh mắt tràn ngập sự chấn kinh, hưng phấn, thương hại, chê cười.

- Đúng là không thể coi thường tên Phong Liệt kia, hiện giờ hắn mới chỉ là Hóa Đan Cảnh mà đã có thực lực như vậy. Nếu cảnh giới của hắn tương đương với Thiên Ngự, chỉ sợ ba chúng ta cũng không nhất định đỡ nổi một chiêu của hắn.

Lạc Hoa Hoa kinh ngạc nhìn chiến trường trong bóng tối, mở miệng than thở nói.

- Đúng vậy, ta đã sớm nhìn ra tiềm lực của Phong Liệt, cho nên vẫn không đồng ý việc gia tộc tạo áp lực lên Phong Liệt. Thiên tài như vậy chỉ có thể lôi kéo, dùng thủ đoạn cứng rắn thì chỉ rước lại sự phản cảm, hay thậm chí là phản bội của hắn.

Hoàng Tử Nguyệt nhìn đạo thân ảnh cao ngất kia, ngữ khí phức tạp nói.

- Bất quá, lần này Phong Liệt trở mặt với Thiên Ngự, với tính cách của Thiên ngự thì hắn sẽ không bỏ qua đâu.

Lạc Hoa Hoa nói.

- Hừ, cho hắn chịu chút khổ sở cũng tốt, nếu không hắn vẫn còn cho rằng mình là trụ cột của Hoàng gia. Nếu không phải lần này lão tổ tông cho hắn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, ta cũng chẳng hơi đâu mà kéo một cục nợ theo.

Hoàng Tử Nguyệt cười lạnh nói.

...

Phong Liệt lẳng lặng đứng trên không trung, hiện giờ quyền chủ động đã hoàn toàn thuộc về hắn. Hắn vừa thúc dục từng đạo thiên tai trút như mưa xuống đầu Hoàng Thiên Ngự, vừa âm thầm cảm ngộ đủ loại diệu dụng của Thương Sinh Kiếp chi đạo, dần dần hoàn thiện nó.

Sau một lát, hắn đột nhiên nghĩ đến, thật ra không cần đạo thiên tai nào cũng phải có uy lực mạnh mẽ. Có hư có thực sẽ đem lại hiệu quả tốt hơn, mà lại tiết kiệm Nguyên lực nữa.

Quả nhiên, khi những ngọn núi tuyết, gió lốc trở nên đan xen hư ảo, nếu còn ở trong Đạo cảnh của Phong Liệt thì Hoàng Thiên Ngự căn bản không thể phân biệt ra đâu là thật đâu là giả, vẫn phải toàn lực chống cự. Dưới tình huống không có Nguyên lực bổ sung, tiêu hao cực lớn, nhưng lại không có cách nào khác.

Qua một lúc lâu sau, Phong Liệt lại cảm thấy mặc dù một mình mình có thể không chế các loại thiên tai đủ thuộc tính, nhưng lại luôn cảm thấy có phần lực bất tòng tâm, không thể phân phối Nguyên lực hợp lý được.

Nếu có thể luyện hóa vài đạo phân thân để dung nhập vào đó, sau đó mỗi phân thân sẽ thao túng thế công của một loại thuộc tính. Dưới sự phối hợp ăn ý, chắc chắn uy lực sẽ tăng thêm rất nhiều.

Nghĩ đến đây, hai mắt Phong Liệt không khỏi sáng lên, giống như đột nhiên tìm ra một con đường hoàn toàn mới.

Trong tưởng tượng của hắn, nếu có thể tế luyện ra mười Đạo Linh phân biệt khống chế các thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Băng, Quang, Ám, để bọn chúng không ngừng lớn mạnh, trưởng thành theo cấp độ của Thương Sinh Đại Ấn. Ngày sau tất sẽ là một trợ lực cường đại của mình, chắc chắn uy lực của Đạo Cảnh sẽ gia tăng vô số lần.

Chẳng qua, lựa chọn và tế luyện những Đạo Linh này cũng không phải việc dễ dàng, còn phải cân nhắc kỹ hơn.

Giờ phút này, sau khi trải qua trăm ngàn đạo thiên tai, Hoàng Thiên Ngự đã dần xuất hiện dấu hiệu kiệt sức. Hắn đã liên tục nuốt vào rất nhiều viên Bổ Khí Thần Đan, sắc mặt mơ hồ có chút tái nhợt, nhưng lửa giận trong mắt lại càng cường thịnh hơn.

Cảnh giới của hắn tương đương với Mục Thương Sinh, nhưng đến giờ còn chưa ngộ ra Đạo của bản thân, thực lực không bằng Mục Thương Sinh. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com

Hơn nữa, Phong Liệt bây giờ khác xa với ba tháng trước. Thực lực của chính hắn và nguồn dự trữ trong Long ngục đều có sự đề cao rất lớn, có thể khiến cho mỗi đạo thiên tai đều có uy lực một kích toàn lực của cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, thậm chí mơ hồ đạt đến thực lực Long Biến Cảnh trung kỳ.

Cho nên, sau một khắc(mười lăm phút) ngắn ngủi, Hoàng Thiên Ngự bắt đầu có chút ăn không tiêu rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất