Thật ra, linh hồn của hung thú Thất giai đã vô cùng cường hãn, thân thể suy kiệt cũng không thể làm nó tử vong hoàn toàn.
Phong Liệt cười lạnh lùng, cũng không định khách khí với nó. Hắn rút Thánh Kiếm ra, chém mấy cái liên tục lên cự quái.
Xích xích xích xích!
Sau một loạt tiếng phá không sắc bén, thân thể cự quái lập tức tứ phân ngũ liệt dưới những đạo kiếm quang kia. Mà vầng sáng màu bạc kia cũng xuất hiện trước mặt Phong Liệt một lần nữa.
Chẳng qua, giờ phút này lại có một đạo linh hồn cường đại phiêu phù trên không trung, xem hình dặng thì hiển nhiên đây chính là con cự quái kia. Ánh mắt nó nhìn về phía Phong Liệt tràn ngập kinh sợ và phẫn nộ.
- Hống! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyen360.com
Linh hồn cự quái đột nhiên rống lên một tiếng, đánh về phía Phong Liệt.
- Hừ! Muốn chết!
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng cũng không dám khinh thường, vội vàng tế ra Tụ Hồn Châu.
Ông!
Một tiếng động nhẹ vang lên, Tụ Hồn Châu tản ra hàng tỉ sợi tơ màu đen, trói buộc lấy linh hồn của cự quái, dần dần kéo nó vào bên trong.
Đến tận bây giờ, cũng đã chính thức tuyên bố sinh mệnh cường đại này chết đi.
Đường đường là một hung thú Thất giai, nếu không phải vì linh trí không cao, chỉ sợ cho dù là cường giả Hoàng Cảnh cũng chưa chắc có thể chiếm được chút lợi thế nào. Nhưng hiện giờ nó lại chết một cách cực kỳ uất ức dưới tay một võ giả Hóa Đan Cảnh đỉnh phong như Phong Liệt, nói ra chỉ sợ sẽ có vô số người kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.
Tuy nói cự quái đã chịu trọng thương từ trước, nhưng chết ở trong tay Phong Liệt phải nói là một kỳ tích rất lớn.
Thi thể cự quái đã mất hết Nguyên khí, chẳng còn một chút giá trị nào. Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, liền đem nó ném lên không gian phía trên, làm phân bón cho linh hoa linh quả của mình.
Tiếp đó, hai mắt Phong Liệt hơi ngưng lại, bắt đầu đánh giá cẩn thận vầng sáng đang phiêu phù trong không gian.
Xuyên thấu qua vầng sáng, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh hình người, đồng thời còn có một điểm màu tím nhỏ, đang hơi chớp động lên.
Giờ phút này, hai mắt Phong Liệt sáng bừng, khó nén được sự kích động trong lòng, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Thật ra chẳng những là hắn, giờ phút này cho dù đổi thành bất cứ ai thì cũng rất khó bảo trì được bình tĩnh.
Điểm màu tím bên trong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng là khí vận chi tử mà Thiên Long giới tỏa ra!
Hàng ngàn hàng vạn cường giả của các đại chủng tộc tề tụ Thiên Long Vực, tất cả cũng chỉ vì thứ này.
Thiên Long giới, chính là Thiên Địa Khí Vận Bia biến thành.
Tục truyền, ai nắm Khí Vận Bia thì trong tay thì cũng tương đương với chúa tể số mệnh của mảnh thế giới đó.
Số mệnh, thứ này nghe như hư vô mờ mịt, nhưng lại không có bất cứ ai dám phủ nhận nó.
Vì sao có người từ nhỏ đã hưởng hết vinh hoa phú quý, mà có người cố gắng phấn đấu nhưng khó có thể no bụng, thậm chí không giữ được tính mạng?
Vì sao có người chết trẻ, có người lại trường mệnh ngàn tuổi, vạn tuổi?
Không ai có thể giải thích được những điều này, chỉ có thể coi nó là "mệnh". Mà "mệnh" này đơn giản chính là số mệnh.
- Hiện giờ Khí ận Bia còn chưa thuộc về ta, chỉ có chân chính cầm trong tay thì mới là của mình!
Phong Liệt nhìn chằm chằm vào vầng sáng một lúc lâu, tâm tình dần bình tĩnh lại một chút, ánh mắt khôi phục thanh minh.
Tiếp đó, hắn huy động Thánh Kiếm, hung hăng chém một kiếm về phía vầng sáng.
Xích!
Huyết mang chém trên vầng sáng, giống như gió nhẹ lướt qua núi, không thể làm cho vầng sáng phát sinh chút biến hóa nào.
Vẻ mặt Phong Liệt hơi trầm xuống, hắn lại vận chuyển mười thành lực đạo, liên tục chém lên vầng sáng mười mấy kiếm.
Nhưng rất nhanh hắn đã phải thất vọng rồi.
Vầng sáng vẫn không chút sứt mẻ, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.
- Cứng rắn đến như vậy sao? Ân? Trọng thủy tinh hoa cũng là một loại Thủy Nguyên lực, hiện giờ xem ra chỉ có như vậy!
Phong Liệt hơi trầm ngâm một lát, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt đầu kết ấn.
Hô —— hô —— hô ——
Đột nhiên, một lực hút khổng lồ bỗng xuất hiện trong không gian này, hung hăng tác dụng lên vầng sáng, không ngừng cắn nuốt trọng thủy tinh hoa bên trong.
Phong Liệt hiểu rõ rằng thật ra vầng sáng này là một cấm chế phụ thuộc vào trọng thủy tinh hoa, chỉ cần hút khô tất cả thì cấm chế sẽ tự được bài trừ. Điểm này cũng giống với cấm chế mà Hắc Ám Đế Quân để lại.
Tiếp đó, theo một tiếng rít rất nhẹ, trọng thủy tinh hoa trên vầng sáng đã bắt đầu bị rút đi.
Thời gian trôi nhanh như nước, thoáng cái đã qua ba ngày. Phong Liệt chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt trở nên vô cùng âm trầm.
Ba ngày này, Thương Sinh Đại Ấn đã cắn nuốt một lượng lớn Thủy Nguyên lực. Nhưng rất bất đắc dĩ, chỗ Thủy Nguyên lực ấy đối với vầng sáng lớn trăm trượng này quả thực không hề đáng kể.
Nếu dựa theo tốc độ này, Phong Liệt tính mình tuyệt đối không thể phá nổi đạo cấm chế này.
Đừng nói là ba tháng, cho dù là ba năm cũng không đủ!
Nếu không có được Thiên Long giới, ba tháng sau hắn vẫn sẽ phải chết như thường.
- Xem ra phải tiến vào Long Biến Cảnh mới được, hiện giờ thực lực còn kém quá xa, căn bản không thể phát huy mười phần uy lực của Thương Sinh Đại Ấn!
Phong Liệt trầm ngâm thật lâu, sau đó trong lòng dần có quyết định
Trên bầu trời, ba gã nam tử được bao vây trong ngọn lửa, dưới sự dẫn dắt của một thiếu niên dáng người nho nhã, thời gian dần trôi qua đã tới được tiểu cốc của Phong Liệt trên không.
Người thiếu niên dẫn đường này mặc quần áo của Thiên Diễm môn. Đúng là lão Đại Xích Minh Tổ của Thiên Diễm môn. Ba người phía sau lưng y, tuy nhìn không ra dung mạo, nhưng khí tức Long Biến Cảnh hậu kỳ cường hoành tản ra cực kỳ kinh người.
- Ba vị trưởng lão, động phủ Tu La Vương chính là nằm bên trong tiểu cốc này. Lý sư đệ cũng chính tại nơi này bị tên tiểu tặc Phong Liệt hạ độc thủ.
Xích Minh Tổ chỉ vào phía dưới, cung kính nói với ba người sau lưng.
- Sao, hai người các ngươi đường đường là cao thủ Long Biến Cảnh trung kỳ, vậy mà lại bị tổn thất nặng trong tay một tên tiểu tử Hóa Đan Cảnh. Thật sự là mất hết thể diện của Thiên Diễm môn chúng ta.
Một thanh âm già nua lạnh như băng nói.
Xích Minh Tổ từ sâu trong đáy mắt ẩn hiện một tia giận dữ, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính nói:
- Lý Trưởng lão giáo huấn rất đúng. Minh Tổ vô năng, không thể bảo vệ tốt cho sư đệ. Kính xin Lý Trưởng lão thứ tội.
Lúc này, một vị Xích gia lão tổ tranh thủ thời gian giảng hòa nói:
- Lý huynh, Minh Tổ cùng Đạo Hư từ trước đến nay tình như thủ túc. Nghĩ đến Minh Tổ cũng đã là toàn lực. Chỉ là sống chết có số, phú quý tại thiên. Lý huynh không nên trách móc nặng nề tiểu bối.
- Hừ, chúng ta vào xem!
Lý Trưởng lão lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Xích Minh Tổ, hừ lạnh một tiếng.
- Vâng, ba vị trưởng lão, mời theo ta.
Xích Minh Tổ lên tiếng, sau đó vượt lên dẫn đầu, hướng về gốc cây rồng lửa trong tiểu cốc bay đến. Ba người đằng sau cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Vị Lý Trưởng lão này là một lão tổ Lý gia Long Biến Cảnh hậu kỳ của Thiên Diễm môn, tên là Lý Sùng Sơn. Còn người chết đi tên là Lý Đạo Hư được coi là dòng chính huyền tôn của Lý Sùng Sơn từ trước đến nay.
Lý Đạo Hư thiên phú cực kỳ kinh người. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã tu luyện đến Long Biến Cảnh trung kỳ. Ngày sau có rất nhiều thời gian trùng kích Hoàng Cảnh, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Lại không nghĩ, như thế nào một hậu bối ưu tú như vậy, vừa mới tiến vào Thiên Long vực chưa được vài ngày đã chết oan uổng, làm sao không khiến cho Lý Sùng Sơn phát hỏa.
Lý Sùng Sơn dầu gì cũng là lão yêu nghiệt sống mấy ngàn năm, lông mi đều dài không thấy đáy. Tuy Xích Minh Tổ giải thích không hề có sơ hở, nhưng trong lòng của lão ta cũng không tránh khỏi vài phần nghi ngờ, liền nảy sinh ý định đến địa điểm xảy ra sự việc để xem xét có chút dấu vết nào còn lại không.
Trong không gian Long ngục, tiểu ma nữ sau khi tỉnh lại, thấy Phong Liệt cũng bình yên vô sự thì cũng yên tâm hơn, rất nhanh khôi phục lại sự vô tư lự như ngày xưa. Nàng ăn linh quản, thỉnh thoảng cười nhỏ. Sau khi ăn xong một ít linh quản, nàng lại khoan thải tản bước, ngẫu nhiên nghiên cứu những cự quái bầm thay to như ngọn núi nhỏ.
Tựa hồ như chỉ có ăn và ngủ, tiểu nha đầu cảm thấy là đủ rồi. Một người vô tư như tiểu ma nữ quả thực khiến cho Phong Liệt rất hâm mộ.
Phong Liệt trước an bài phân thân khống chế thương sinh đại ấn, luyện hóa thành quang kén màu bạc. Sau đó, hắn khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Thời gian dần trôi, tinh thần khôi phục đến đỉnh phong, đạt đến trạng thái tốt nhất để trùng kích Long Biến Cảnh.
Trong một thời gian, Phong Liệt đột nhiên mở hai mắt, trong mắt tinh mang lập lòe, cho thấy tu vi tinh xảo.
- Hôm nay Long vực hỗn loạn vô cùng, thật sự không phải là nơi tốt nhất cho người độ kiếp. Nhưng trước mắt thì không còn sự lựa chọn nào rồi, chỉ có thể tìm một địa phương an toàn mà thôi.
Phong Liệt trầm ngâm một chút, sau đó đứng lên, ý muốn ra ngoài xem có chỗ nào thích hợp để vượt qua Long biến chi kiếp.
Ngày hôm nay, các tộc cường giả của Long Vực quá nhiều, tình thế cực kỳ nghiêm trọng. Hóa Đan Cảnh của hắn tu vi thật sự không lớn. Hơn nữa cũng không cách nào chém ra được uy lực mười phần của đại ấn Thương Sinh. Trùng kích Long Biến Cảnh đã lửa sém lông mày rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên lông mi hắn dựng lên, thân hình ngừng lại:
- Có người đến? Là hắn!
Lúc này, Phong Liệt đã thả một đám tinh thần bên ngoài, cảm nhận được bốn đạo khí tức cường hoành tiến nhập vào không gian động phủ. Mà một người trong đó chính là Xích Minh Tổ.
Phong Liệt trong lòng căng thản, vội vàng thu sợi tinh thần lại. Đồng thời khống chế đại ấn Thương Sinh thu nhỏ lại, trở nên vô hình, giấu dưới đám bùn đất bên trong.
- Ba vị trưởng lão, Lý sư đệ chính là trong chỗ này bị tên tiểu tặc Phong Liệt ám toán.
Xích Minh Tổ nói với ba người sau lưng.
Lý Sùng Sơn không nói lời nào, con mắt chậm rãi quan sát không gian này. Nhưng thật lâu về sau chẳng phát hiện được điều gì thì khẽ nhíu mày:
- Tại đây vốn là nơi Hắc ám đế quân tọa hóa. Đạo vân của hắn đã dung nhập thật sâu vào mỗi một chỗ trong không gian này. Đây ngược lại là một động phủ ẩn nấp thật tốt.
- Chỉ đáng tiếc Tu La Vương Tọa, nếu Thiên Bảo thần binh có thể rơi vào trong tay Thiên Diễm môn chúng ta, đối với đại sự sau này chắc hẳn càng thêm vài phần thắng chắc.
Xích gia lão tổ thấy không gian không có vật gì thì tiếc hận mà nói.
- Chỉ là một vật Thiên Bảo mà thôi, Xích huynh làm gì mà lo lắng vậy. Không lâu sau, nếu có thể thành công đoạt được Hoàng gia kim ngục, hừ, Thiêm Diễm môn chắc chắn sẽ tạo được áp lực cho Tam gia khác. Đến lúc đó, toàn bộ Long Huyết đại lục đều nhìn sắc mặt của Thiên Diễm môn chúng ta mà làm việc. Thiên hạ thần binh cần cái nào mà chẳng có.
Lý Sùng Sơn cười lạnh nói.
- Cái gì? Thiên Diễm môn chúng ta muốn đoạt Hoàng gia kim ngục? Cái này….
Xích Minh Tổ biến sắc, khiếp sợ nói.
- Hừ!
Lý Sùng Sơn hừ nhẹ một tiếng, không thèm phản ứng với Xích Minh Tổ, bước chân vào chỗ sâu trong không gian.
Xích Minh Tổ sắc mặt cực kỳ khó coi. Lý Sùng Sơn này cậy già lên mặt, lúc nào cũng châm chích mình. Quả thực là đáng chết!
Nhưng, từ nhỏ y đã lòng dạ sâu đậm, tuy cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Ngày sau nếu muốn kế nhiệm địa vị môn chủ, không thể thiếu được cái gật đầu của những lão gia hỏa này.
Lúc này, Xích gia lão tổ mở miệng nói:
- Không sai, hôm nay Kim ngục chỉ nằm trong tay một gã Long Biến Cảnh đỉnh phong, đối với việc chúng ta cướp đoạt kim ngục là ngàn năm khó có.
Xích Minh Tổ trong nội tâm hoảng sợ, sắc mặt đại biến. Y cung kính nói:
- Lão tổ, thứ cho tôn nhi ngu dốt, hôm nay Long Huyết giới chúng ta đang hợp lực ứng đối các tộc cường địch. Trong thời khắc mấu chốt cướp đoạt Thiên Long giới, không nói trước được có thể đoạt được Kim ngục trong tay hoàng gia hay không. Nếu một khi cùng hoàng gia triệt để quyết liệt thì chỉ sợ sẽ làm suy yếu thực lực của Long huyết giới chúng ta?
- Minh Tổ ngươi có chỗ không biết, Thiên Diễm môn của chúng ta cùng với hoàng gia quyết đấu là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Mà hôm nay hoàn toàn là thời cơ tốt nhất.
Xích gia lão tổ lời nói thấm thía.
- Sao, lão tổ, cái này là vì sao?
Xích Minh Tổ khó hiểu hỏi.
Xích gia lão tổ cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của y, mà chậm rãi nói:
- Trong một tháng, ba ngàn cường giả của Nam Ly giới đến Thiên Long vực. Các tộc liên tục hao binh tổn tưởng. Long Huyết giới của chúng ta cũng bị tổn thất trầm trọng. Cường giả Long Biến Cảnh chết đi cũng có hơn một trăm người.
- Minh Tổ ngươi có biết vì cái gì mà Thiên Diễm môn chúng ta tổn thất ba người không?
Xích gia lão tổ âm trầm mà nói.
- Cái này… thứ cho tôn nhi không biết.
Xích Minh Tổ sững sờ, nhưng trong lòng đang nghĩ tới điều gì.
- Minh Tổ, không lâu sau, có lẽ ngươi sẽ tiếp nhận địa vị môn chủ của cha ngươi. Có một số việc ngươi nên hiểu được. Kỳ thật, Thiên Diễm môn của Long Huyết giới chúng ta chỉ là một cái thiên chi mà thôi. Thiên Diễm môn chúng ta vốn ở chỗ Nam Ly giới.
Xích gia lão tổ nói.
- Cái gì? Cái này….Đây là có chuyện gì?
Xích Minh Tổ vẻ mặt tràn đầy sự không tin được.
Thiên Diễm môn tại Long Huyết đại lục sừng sững mấy chục vạn năm. Y bất luận thế nào cũng đều không nghĩ tới, môn phái mà mình vẫn trung thành chỉ là một chi nhánh của người ta.
Giờ phút này, chẳng những là y, mà ngay cả Phong Liệt trong không gian Long ngục nghe thấy điều này cũng chấn động vô cùng.
Ý tứ trong lời nói của Xích gia lão tổ, hắn không khó nghe ra. Thiên Diễm môn chỉ sợ cùng với Nam Ly giới cho tới bây giờ đều là rắn chuột một ổ.
Kế tiếp, Xích gia lão tổ lại nói ra một bí mật khiến người khiếp sợ:
- Kỳ thật, chẳng những Thiên Diễm môn chúng ta, mà ngay cả Tuyệt Vọng kiếm phái cũng giống như vậy. Thậm chí còn có Phiêu Miểu thiên cung. Từ xưa đến nay, nơi sinh trưởng tại Long Huyết đại lục mà có thực lực cũng chỉ có mình hoàng gia mà thôi.
- Các nhà của chúng ta là đến từ Nam Ly giới. Trong thời đại Long chiến, đã giúp đỡ Long Huyết giới nhân tộc đối kháng Long chủ. Về sau Long chủ bị trấn áp bên trong Thiên Long vực, chúng ta tuy nhiên vẫn chưa rời đi.
- Nhưng, Thiên Diễm môn chúng ta khác với những nhà khác. Tuyệt Vọng kiếm phái và Phiêu Miểu thiên cung đều có nguyên vẹn truyền thừa, sớm thoát ly khỏi sự khống chế của Nam Ly giới. Thiên Diễm môn chúng ta muốn nghĩ đến có nguyên vẹn truyền thừa thì nhất định phải trở lại tổng bộ Nam Ly giới.
Xích gia lão tổ cảm khái nói. Đồng thời trong giọng nói tựa hồ như có chút không cam lòng.