Ma Long Phiên Thiên

Chương 737: Chúng ta chỉ là kẻ đáng thương trong lăng mộ

Thần tháp tỏa ra thần huy bảy sắc, uy nhiếp thần khí hùng hồn khiến Người Thủ Mộ tinh thần rung động, mặt lộ hoảng sợ.

Ngay sau đó, chỉ thấy huyền thiên thần tháp rung lên, mười ba luồng sáng khác nhau bao quát thiên địa khí toàn trường long tỏa ra, ở trong thiên địa xoay tròn cuốn sạch bầu trời, thanh thế hùng hồn.

*Ầm! Ầm! Ầm!*

Một chuỗi tiếng nổ kinh thiên vang lên.

Thống chốc trăm ngàn tầng không gian bình chướng chắn trước mặt Phong Liệt như từng tầng cửa sổ giấy mỏng manh bị uy lực thàn tháp dễ dàng xé rách ra. Hùng vĩ khí toàn trường long bao phủ phạm vi vạn dặm, trong khu vực này tất cả đều bị khí toàn nghiền thành bột phấn, nguyên tiểu thế giới bị oanh ra một cái hố to đường kính ngàn dặm, có thể thấy phong cảnh bên ngoài.

- Thằng nhãi này, mau dừng tay!

Ông lão vẻ mặt kinh sợ, nổi giận gầm lên một tiếng, kiềm không được máu trào lên họng phun ra ngài.

Ngay sau đó, lão vội tâm ý động ném Phong Liệt ra ngoài không gian, rồi cuống quýt thu lại tiểu thế giới vào người, hết sức hồi phục lại.

Cường giả địa nguyên cảnh hóa vực thành giới, uy lực vô cùng, nhưng tiểu thế giới liên kết với tinh thần lão. Phong Liệt oanh phá tiểu thế giới khiến ông lão bị vết thương không nhẹ, khuôn mặt vặn vẹo, mắt bắn tia lửa.

- Ha ha ha ha, lão già, ngươi chỉ có vậy thôi.

Phong Liệt bị ném ra khỏi tiểu thế giới, đứng ở không trung, nhìn ông lão biểu tình khó coi, hắn cất tiếng cười to.

Mấy phen giao phong, hắn hiểu chút chút thủ đoạn của ông lão. Tuy cường giả địa nguyên cảnh có thể lợi dụng không gian pháp tắc ngăn địch, nhưng vẫn ngăn không được huyền thiên thần tháp của hắn, điều này khiến hắn tăng niềm tin.

- Hừ, tiểu súc sinh chết tiệt, hôm nay Hồn Tử ta phải lấy mạng ngươi. Chết cho ta!

Ông lão đôi mắt lạnh băng, phong độ tiên phong đạo cốt biến mất hầu như không còn, ngược lại sắc mặt độc ác tự đòi mạng Diêm La, khiến người nhìn mà run.

Lão dứt lời, một cây liên tử thương thương tỏa ánh sáng vàng rự rỡ bay ra, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa mạnh đâm vào Phong Liệt.

Cây liên tử thương này chính là làm bạn bên Hồn Tử ba mươi vạn năm, thiên bảo thần binh lấy mạng kim thương, ở trong tay lão đã từng tiêu diệt một cường giả sơ kỳ địa nguyên cảnh, hôm ny dùng để đối phó Phong Liệt là cao thủ hóa đan cảnh khiến Hồn Tử có cảm giác dao mổ trâu giết gà.

*Vèo vèo vèo vèo!*

Thương mang sắc bén không gì sánh bằng xé rách khung trời, uy thế làm cho người ta sợ hãi.

- Hừ, ai chết còn chưa chắc đâu.

Phong Liệt cười lạnh, biểu tình không chút sợ hãi.

Mắt thấy mũi liên tử kim đến thì Phong Liệt ánh mắt dứt khoát, hai tay nắm huyền thiên chiến kiếm bỗng vung lên chém hướng kim thương.

*Ầm!*

Một tiếng va chạm kinh thiên, trên trời ánh sáng vàng tỏa khắp nơi.

Phong Liệt biến sắc mặt, cảm thấy sức mạnh hùng hồn ập đến đánh bay hắn ra xa mấy trăm dặm, suýt rơi vào một mảnh không gian đoạn tầng, huyền thiên chiến kiếm suýt chút rớt ra.

Cùng lúc đó, hắn bị lực phản chấn mạnh mẽ, hai tay nổi gân xanh, máu thịt rách toạc, khóe môi tràn máu, ngay cả linh hồn cũng bất ổn.

- Cường giả địa nguyên cảnh quả nhiên không thể khinh thường.

Phong Liệt vận chuyển nguyên lực lập tức chữa lành vết thương, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hồn Tử.

Hồn Tử hình như cũng không ổn lắm, lão dựa vào thực lực mạnh mẽ không lùi nửa bước, nhưng mũi lấy mạng liên tử thương của lão gãy một khúc, khiến Hồn Tử đau lòng gần chết, suýt ói máu.

- Ngươi...ngươi...ngươi...tiểu súc sinh! Dám phá hỏng thần binh của bổn tọa, bổn tọa phải băm vằm ngươi ra trăm vạn mảnh!

Hồn Tử bắn phun lửa, hận cực kỳ, tức giận đến môi run run, cuối cùng lão trút hết tức giận vào thân thương.

*Xoẹt xẹt!*

Một tiếng vải rách vang lên, một vệt sáng vàng lại rạch phá không gian chém hướng Phong Liệt.

Phong Liệt không dám giấu nghề, hắn biến ảo ra Ma Long Hắc Ám Chi Thân, căn nguyên thần đồ hộ thể, vận chuyển toàn thân nguyên lực vào trong huyền thiên chiến kiếm đỡ lấy kim thương.

*Ầm!*

Chiến kiếm cùng kim thương va chạm phát ra ánh sáng vàng rợp trời, khiến từng ngọn núi to trong mấy vạn dặm thành đất bằng, không khí vỡ vụn.

Trước lực phản chấn mạnh mẽ, căn nguyên thần đồ bao bọc Phong Liệt chớp mắt tạc thành khói đen, cách ngoài vạn dặm ngưng tụ thành hình.

Hồn Tử thấy trong tay còn sót lại cán thương không đủ tam thước thì khóc không ra nước mắt, cực kỳ tức giận.

Nhưng khi lão thấy huyền thiên chiến kiếm trong tay thì mắt sáng lên, do dự lầm bầm:

- Có thể hủy thiên bảo thần binh của bổn tọa, chắc chắn là thần khí rồi. Giới này thần khí có thể biến ảo tháp kiếm hình như chỉ có một Huyền Thiên? Không lẽ thật sự là huyền thiên thần tháp?

Lão trầm ngâm, biểu tình dần âm trầm. Hồn Tử mới đến giới này nhậm chức, không hiểu biết nhiều tình huống nhưng huyền thiên thần tháp khác hẳn, ở trong ngoài giới đều có tiếng thần khí.

- Ha ha ha ha, sảng khoái!

Phong Liệt lại hồi phục như ban đầu, hiện ra thân hình, ngửa đầu cười dài. Hắn đã thật lâu không gặp đối thủ khiến hắn dốc hết sức ứng đối, Hồn Tử này mặc dù là cường giả địa nguyên cảnh lại là đá mài dao cực kỳ tốt, khiến Phong Liệt muốn ngừng mà không được.

Nhưng Hồn Tử không có ý định cùng Phong Liệt đấu, bây giờ mắt lão cực kỳ tham lam, trầm ngâm một lúc chợt lạnh lùng cười.

- Hừ, tiểu súc sinh, vì thần khí này, bổn tọa sử dụng một lần hồn tổ chi lực cũng đáng giá.

Ngay sau đó hai tay Hồn Tử giơ ngang, chậm rãi vẽ ấn ký hình núi.

*Ong!*

Ấn ký hình núi lóe vệt đen, lực lượng hùng hồn quái dị chậm rãi lan tràn, bao vây phạm vi mấy vạn dặm.

- A? Hồn sát khí?

Phong Liệt tim rớt cái bịch, lập tức nhận ra lực lượng kỳ dị này không khác gì phong ma đại thương, đều có sức sát thương cực lớn với linh hồn.

Mắt thấy lực lượng quái dị này càng lúc càng dày đặc, dù Phong Liệt có thúc đẩy thần khí cũng không thể ngăn cản sức sát thương đối với linh hồn. Dần dần linh hồn của hắn chợt sáng chợt tối, tùy thời tan biến.

Phút chốc người Phong Liệt run lên, giật nảy mình, đã lâu rồi hắn không cảm nhận rơi vào đường cùng. Lực lượng quái dị này khiến hắn không có chút sức phản kháng, thần khí cũng không có đất dùng võ, hắn kiềm không được định thuấn di chạy trốn.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên giọng của Nhân Hoàng cực kỳ rõ ràng truyền vào tai hắn:

"Phong Liệt, ngươi không phải là đối thủ của lão, mau dụ lão đến Đông Ly thánh cảnh!" xem tại TruyenFull.com

"A?"

Phong Liệt lòng máy động, kinh ngạc hỏi.

"Đông Ly thánh cảnh nằm ở đâu?"

"Chỗ cực đông đại lục, ngươi đến liền biết. Nhứ kỹ, mặc kệ thế nào cũng tuyệt đối không để huyền thiên thần tháp rơi vào tay người khác!" Giọng Nhân Hoàng Lăng Dung cực kỳ trầm trọng nói.

Phong Liệt nhẹ gật đầu, bỗng nhiên biến mất.

- Muốn trốn ư? Hừ, không dễ vậy đâu!

Hồn Tử dừng lại, khóe môi cong lên, cũng biến mất theo.

Mặt đông Ma Long sơn mạch là Kim Long Thiên Triều đất đai mấy chục vạn dặm, cuối đông Kim Long Thiên Triều là biển rộng vô biên vô tận.

*Xoẹt*

Sóng lớn vỗ bờ, thủy triều bắn lên.

Nước biển xanh biếc hòa cùng bầu trời, ầm ầm dậy sóng, hùng hồn.

Từng hồng hoang ác điểu có thể xé rách man long vặn vẹo xoay quanh trên không trung, liên tục phát ra tiếng rít chấn tâm hồn người. Chúng nó đôi khi lao vào biển săn từng con cá to cỡ núi nhỏ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất