Một phút nào đó phong ma đại thương đột nhiên phát ra tiếng vù vù réo rắt, khí đen trong phạm vi mấy ngàn dặm rung động không ngừng, rồi hóa thành từng đợt trường giang đại hà ùa hướng phong ma đại thương.
- Hắc hắc, rốt cuộc tiến vào hàng thiên bảo thần binh, nếu là ở bên ngoài thì chắc có thiên kiếp rồi.
Cửu U Vương mở mắt ra, nhìn thương ảnh trên đùi biến ảo khó dò, mừng như điên.
Thiên bảo thần binh so với thành bảo thần binh trừ phẩm chất, uy lực tăng gấp mấy lần thì bên trong còn sinh ra một không gian, nếu cho thêm thời gian thậm chí có thể diễn biến thành một phương tiểu thế giới.
Tiếp theo Cửu U Vương không rèn luyện phong ma đại thương nữa mà nhoáng người lên, chớp lóe vài cái đi đến bên mép quảng trường.
Hiện giờ quảng trường quan tài đá so với mấy tháng trước không khác gì nhiều, nhưng âm hồn xung quanh quan tài đá tăng thêm rất nhiều, chi chít tầng tầng, cỡ hàng ức vạn.
Cửu U Vương nhìn phong ma đại thương, mắt lóe tia phức tạp, rong miệng lẩm bẩm nói:
- Phong ma, hiện giờ ngươi đã thông linh, ngày sau ở trong sương hồn sát này tu luyện đi, ngày nào đó ta sẽ đến tìm ngươi.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Phong ma đại thương như là nghe hiểu lời Cửu U Vương nói, phát ra tiếng vù vù hòa cùng.
Cửu U Vương mỉm cười, linh hồn bỗng xuất khiếu bay hướng chính giữa quảng trường.
Phía sau thân xác Cửu U Vương biến mất, chỉ để lại một lũ thương ảnh đen nhạt bồi hồi xoay quanh mép khói đen, dường như lưu luyến kêu to *ong ong*, mãi đến thể linh hồn của Cửu U Vương bị vô tận âm hồn nhấn chìm nó mới bay sâu vào khói đen, biến mất.
Chỉ có tự mình cảm nhận thì Cửu U Vương mới biết Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu khó khăn.
Dần tiến lên thì lực lượng quái dị dè lên thể linh hồn của hắn, như là gánh tảng đá nặng cực kỳ, từng bước khó khăn. Khi hắn đi đến gần quan tài đá đã là một canh giờ sau.
- Không còn quái thụ nuốt âm hồn, cũng không biết Hồn Võ đại đế có tỉnh lại không nữa. Hừ, không tỉnh mới tốt, có lẽ lão tử sẽ an toàn hơn chút.
Cửu U Vương vung vài lũ hồn lực xua đi âm hồn xung quanh rồi từ từ vòng qua quan tài đá, đi tới gần vãng sinh kính.
Nhìn mặt kính cách ba bước, trong lòng Phong Liệt bỗng dưng căng thẳng. Hắn trực giác đáp án quan trọng liên quan thân thế mình sắp lộ ra.
Hắn hít sâu một hơi, dứt khoát đứng gần vãng sinh kính, tập trung nhìn vào.
Vì không bị âm hồn xung quanh quấy rầy, hắn cố ý thúc đẩy hồn lực xua tan hết phạm vi ba trượng.
Dần dần trong kinh xảy ra biến đổi, Phong Liệt nín thở nhìn kỹ.
Nhưng ngay sau đó, hắn trọn to mắt như ốc bưu, vẻ mặt quái dị:
- Đây...đây là cái gì? Tổ cha nó, chơi ta hả?
Trong kinh một mảnh tối đen, chỉ có chính giữ một điểm sáng trắng cỡ hạt đậu đang từ từ biến to.
Trong ánh mắt chăm chú của Cửu U Vương, điểm sáng trắng trong bóng tối dàn biến lớn, càng lúc càng rõ ràng, ánh sáng cũng càng mờ nhạt.
Dần dần một tinh cầu màu xanh biếc loang lổ không bằng phẳng xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Tinh cầu này có thể tích cực kỳ to lớn, bao bọc trong một khối không khí trắng nhạt, từ từ xoay tròn trong trời đêm mênh mông.
Mặt ngoài tinh cầu có sông có núi, sức sống dào dạt nhưng không thấy sinh linh nào còn sống, hơi quái dị.
- Một tinh cầu? Đây là sao?
Cửu U Vương nhíu mày, rất lấy làm lạ.
Hắn cẩn thận nhìn, dần cảm thấy dãy núi sông trên tinh cầu hơi quen, quen thuộc đến từ cốt tủy rồi lại xa xôi vô cùng.
- Đây...cái sơn mạch hình rắn này hơi sống Ma Long sơn mạch nhỉ? Còn có hồ nước này, hình dạng hơi giống thiên la hồ. Ủa? Không lẽ tinh cầu này chính là ban đầu hoàn chỉnh căn nguyên đại lục? Nhưng chuyện này liên quan gì đến kiếp trước của lão tử?
Phong Liệt thấy rối bòng bong, trực giác hình như mọi chuyện có liên quan đến mình nhưng không sờ vào manh mối được.
Tinh cầu trong mặt kính vẫn đang từ từ xoay tròn, ngoài ra không có gì biến đổi, Cửu U Vương ôm nghi hoặc lùi xa khỏi vãng sinh kính.
Phút chốc trước vãng sinh kính lại bị vô tận âm hồn chiếm cứ, từng thân phận, hình dạng sinh linh khác nhau hiện ra trong kính.
Cửu U Vương đứng không xa quan sát một lát, nhẹ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Xem ra vãng sinh kính không có vấn đề, vấn đề nằm ở ta. Thật là kỳ lạ, không lẽ kiếp trước của lão tử là tinh cầu này? Không có khả năng, buồn cười quá!
*Xèo xèo!*
Bỗng cảm giác bỏng rất khiến Cửu U Vương chú ý.
Xung quanh hồn sát khí đã bắt đầu dung nhập trong cơ thể của hắn, chậm rãi ăn mòn thể linh hồn, khiến người hắn bốc khói xanh kêu xè xèo, linh hồn càng lúc càng yếu ớt, dần tan biến.
Mặc dù Cửu U Vương đã chuẩn bị bỏ đi Cửu Ly này nhưng cũng không muốn ngồi chờ chết, hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên phóng người lên bay ra xa, muốn rời khỏi chỗ này.
Không ra ngoài ý muốn, hắn rất nhanh bị một vách tường vô hình bắn trở về, không cách nào rời khỏi phạm vi ba trượng quanh quan tài đá.
Đến đây thì Cửu U Vương không thèm làm việc vô ích, hắn cười khổ chậm rãi bước hướng quan tài đá.
Nếu đã chết chắc thì hắn muốn trước khi linh hồn biến mất cố hết sức tìm hiểu quan tài đá này, cùng với chủ nhân quan tài đá. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Quan tài đá cao cỡ trượng, dài ngàn trượng, dày nặng, cổ xưa, tỏa ánh sáng trắng nhạt.
Mặt ngài quan tài đá trôi nổi một ít huyền ảo phù, còn có phù điêu sông núi, cỏ cây, người thú, ánh sáng bềnh bồng vô cùng xinh đẹp, cực kỳ bất phàm.
Cửu U Vương mắt chợt lóe, đột nhiên ngưng tụ hồn lực vào lòng bàn tay vỗ vào quan tài đá.
*Ầm!*
Một tiếng nặng nề.
Một chưởng này trong lúc vô ý oanh giết một đám âm hồn yếu ớt nhưng quan tài đá không bị trầy xước xíu nào.
- Quan tài đá này do một báu vật thế gian khó tìm tạo ra đây, tiếc rằng dựa và thể linh hồn của ta không thể làm gì được nó.
Cửu U Vương tự giễu cười.
Thật ra trong ba ngàn trượng quan tài đá có không ít báu vật, như là luân hồi chi môn, vãng sinh kính đẳng đều thuộc về hàng thần khí, thạm chí còn quý hiếm hơn thần khí bình thường nữa.
Nhưng chủ nhân quan tài đá sớm sắp đặt hoàn thiện, chỉ thể linh hồn mới đi vào không gian này được, mà thể linh hồn thì không có năng lực lấy đi mấy thứ này, ngược lại chỉ có thể chậm rãi tn biến trong đó, thành chất dinh dưỡng cho quái thụ.
Tiếp theo dường như Cửu U Vương chỉ có con đường chờ chết, rảnh rang quá hắn mặc kệ hồn sát khí gần người, từ từ xoay quanh quan tài đá mấy vòng, tập trung quan sát phù điêu tinh mỹ trên quan tài đá, cảm nhận tang thương đến từ thời hoang cổ.
Những phù điêu này rất truyền thần, như có sức hấp dẫn kỳ diệu khiến người luyến tiếc dời ánh mắt.
- Ủa? Đây là...
Cửu U Vương bỗng dừng bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn phù điêu hình người trên quan tài đá.
Đó là một người đàn ông dũng mãnh mặc áo giáp có áo choàng, khuôn mặt kiên nghị, hai mắt trừng bầu trời, trong mắt ẩn chứa tính hủy diệt không thể tả như là muốn hủy diệt thiên địa, hủy diệt tất cả trên thế gian.
Khiến Cửu U Vương kinh ngạc là diện mạo của người đàn ông này cực kỳ giống với hắn.
Xung quanh người đàn ông có từng núi lửa phun trà, sông lớn gợn sóng ngập trời, cuồng bạo gió lốc vân vân, thiên tai khiến người tuyệt vọng biến sức.