*Xoẹt!*
Tần Trọng chưa dứt câu thì bị một chuỗi tiếng vang đánh gãy, mọi người nghe tin nhìn lại, sắc mặt kinh sợ rồi thì toát ra vẻ tham lam vô cùng.
Chỉ thấy trước mặt Trịnh Nguyên Kiệt bỗng xuất hiện một đống long tinh chất cao như núi, vàng lóng lánh rất bắt mắt, nhìn sơ cữ hai, ba vạn. Người có mặt ai náy mắt nóng rực, hô hấp nặng nề.
- Phong Liệt, như vậy đã được rồi chưa?
Trịnh Nguyên Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Liệt, mắt xẹt qua tia đau lòng.
Ba vạn khối long tinh đã là một phàn ba toàn bộ gia sản của gã, không đau sao được, hưng vì bình an trước mắt dù lòng nhỏ máu cũng phải làm. Dù sao long tinh không có thì còn kiếm được, chứ vài thứ một khi mất đi thì không thể tìm về.
Phong Liệt lạnh lùng liếc long tinh dưới đất, mỉm cười nói:
- Không tệ, ngươi biết điều hơn Triệu Đống nhiều, ta nhận!
Trịnh Nguyên Kiệt bỏ lại một câu rủa:
- Hy vọng ngươi có mạng sử dụng hết chúng nó!
Sau đó gã xay người vọi vàng rời đi, Tần Trọng cũng chạy theo sau.
Phong Liệt mỉm cười, không thèm để ý, hắn nói với đám Yên:
- Cất long tinh đi, chúng ta lên núi!
Mới rồi chuyện xảy ra quá rung động, lúc này đám Triệu Thung phục hồi tinh thần lại, không bao giờ ngờ nỏi Phong Liệt vừa nãy đã phế đi 1Triệu Đống, chớp mắt ép khô mấy vạn long tinh của Trịnh Nguyên Kiệt, ai nấy cảm thấy giống như đang mơ.
Triệu Thung nghe Phong Liệt tuyên bố thì ngây ra, lặp lại:
- Cái gì? Lên...lên núi!?
Phong Liệt giương mắt nhìn đỉnh núi phía tay Thiên Thủy Giản, mắt lóe ý cười đầy ẩn ý. Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy giữa sườn núi một công tử ca khẽ run, sau đó vội vã đi xuống chỗ Phong Liệt.
Tên công tử ca kia vội vã mag theo mười mấy tên thủ hạ, trong chốc lát đi tới phụ cận nhóm người Phong Liệt, không nghi ngờ gì nữa, đó hẳn là Tề Xương Vũ.
Đám đệ tử xung quanh xem vui thấy Tề Xương Vũ tới, không khỏi lặng lẽ lui lại phía sau, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, hiên nhiên mọi người đều không xa lạ gì Tề Xương Vũ cả, hơn nữa úy kỵ như rắn rết.
Nhưng lúc này, trên mặt Tề Xương Vũ lấm tấm mồ hôi, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt rất phức tạp, có oán độc, có không cam lòng, có lấy lòng, càng nhiều hơn là sợ hãi.
Hắn bước nhanh tới gần Phong Liệt, cung kính chắp tay, nhưng lập tức do dự không biết mở lời như thế nào.
- Phong… khụ khụ!
Phong Liệt khẽ nhếch miệng lên, thản nhiên nói:
- Xương Vũ, bình thường là tốt rồi!
- Hả? Ha ha, Phong… Phogn huynh, tiểu đệ vừa được biết Phong huynh tới đây, có chút thất lễ mong Phong huynh chớ trách!
Tề Xương Vũ cười khan vấy tiếng, sắc mặt khẩn trương hơi trì hoãn xuống, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
- Lần này thì thôi, nhưng lần sau ta hi vọng tin tức của ngươi linh thông hơn một chút!
Phong Liệt đầy thâm ý nói một câu, sau đó kéo Lý U Nguyệt đi lên trên núi. Trong lòng hắn hài lòng với biểu hiện của Tề Xương Vũ, nếu như người này vẫn không chịu thức thời, vậy hắn nhất định phải phí một phen tay chân.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com- Nhất định! Nhất định! Ha ha!
Tề Xương Vũ thấy Phong Liệt không có ý trách tội mình, lập tức thoải mái hơn nhiều, vội vàng đi lên đầu dẫn đường cho Phong Liệt.
Trừ mấy người tiểu Yên tiểu Lục, những người khác thấy Tề Xương Vũ nổi danh Dâm loạn Ma vương trong Kiên Vũ viện trước mặt Phong Liệt lại như chuột thấy mèo thì không khỏi vô cùng ngạc nhiên.
Mấy tên thuộc hạ của Tề Xương Vũ lại càng không hiểu thấu, hai mắt nhìn nhau, thậm chí muốn đi lên sờ trán Tề Xương Vũ xem hắn có bị ấm đầu hay không.
Trong ấn tượng của chúng, quá khứ chỉ khi chủ tử thấy gia chủ Tề gia mới có vẻ mặt như vậy! Chẳng lẽ quả thực trời mọc đằng tây sao?!!
Ngay cả mấy người Triệu Thung cũng không khỏi há hốc mồm, khó tin xoa xoa mắt.Chỉ có điều bọn họ cũng đã từng thấy nhiều điều kinh ngạc trên người Phong Liệt, giờ chỉ lại kiến thức thêm sự thần thông quảng đại của Phong Liệt hơn mà thôi.
Cho tới giờ, những sự kiện thần kỳ của Phong Liệt đã khiến nhóm người Triệu Thung bội phục từ tận đáy lòng, ánh mắt nhìn Phong Liệt như nhìn thần nhân vậy.
Phong Liệt nắm bàn tay nhỏ vé của Lý U Nguyệt, dưới sự chỉ dẫn của Tề Xương Vũ, chậm rãi đi tới đỉnh núi phía tây, mấy người khác chậm hơn vài phần.
Giờ khắc này, những đệ tử thí luyện khác thấy nhóm người Phong Liệt đường hoàng đi lên đỉnh núi, trong lòng không khỏi rất hâm mộ, hơn nữa đệ tử Ám Vũ viện đứng sau Tần Trọng không xa càng hối hận muốn chết.
Tần Trọng mang mấy trăm người của bọn chúng cộng thêm hơn một ngàn người của Thiên Vũ viện, một thế lực mạnh mẽ như vậy dưới sự uy hiếp của Ma Khí viện và Kiên Vũ viện cũng không dám bước gần tới Thiên Thủy giản nửa bước.
Nhưng Phong Liệt vừa mới tới trong chốc lát, không cần tốn bao nhiêu sức đã được người của Kiên Vũ viện cung kính mời lên, thủ đoạn của vị Tần sư huynh và Phong sư huynh này ai cao ai thấp, lập tức có thể đoán được.
Ngay lập tức, những đệ tử Ám Vũ viện này không khỏi hối hận muốn chết, thầm hận mình chọn nhầm đội, đã bỏ lỡ một cơ hội tiến giai cực tốt.
Trên núi phía tây đã bị nhân công mở ra một con đường nhỏ quanh co, cũng không khó đi.
Một ít đệ tử đóng trên núi thấy nhóm người Phong Liệt đi nên, đều không khỏi kinh ngạc, chỉ trỏ nghị luận không ngừng.
Phong Liệt cũng lười để ý tới họ, vừa đi về phía trước, vừa thưởng thức cảnh vật dọc đường.
Nhưng lúc này Lý U Nguyệt ở bên cạnh hắn không chút hào hứng.
Kể từ sau khi Phong Liệt phế Triệu Đống, trên mặt Lý U Nguyệt vẫn hiện vẻ lo lắng.Mặc dù nàng trở lại gia tộc không lâu, nhưng cũng đã nghe tới thế lực Triệu gia to lớn, trong lòng không khỏi thầm lo lắng cho người mình yêu.
Phong Liệt thấy trên mặt giai nhân hiện vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi cảm động.Trên thế giới này, người lo lắng vì mình không có mấy, mà giai nhân trước mặt chính là một trong số đó.
Khuôn mặt tươi cười, hắn an ủi Lý U Nguyệt một chút, mãi hồi lâu sau Lý U Nguyệt mới lại nở nụ cười.
Dung nhan khuynh thành kia khi cười lên như vạn hoa cùng nở, lập tức khiến cao thủ hái hoa nhiều năm như Tề Xương Vũ cũng ngẩn người, nhưng khi nghĩ tới thân phận và quan hệ của Lý U Nguyệt với Phong Liệt, lập tức bài trừ tạp niệm, nhưng trong lòng không khỏi hâm mộ Phong Liệt muốn chết.
Vừa đi, Tề Xương Vũ vừa kể cặn kẽ tình hình Tụ Nguyên trì cho Phong Liệt.
- Phong huynh, thượng cổ Tụ Nguyên trì ở đây mặc dù thời gian rất lâu, nhưng bảo tồn vẫn rất nguyên vẹn, Long nguyên khí ở trong dư thừa, mặc dù mấy ngàn đệ tử Nguyên khí cảnh đồng thời đột phá một lần cũng không tiêu hao hết.
Chỉ có điều, Ma nguyên cấm chế bên ngoài Tụ Nguyên trì là do cao thủ Hóa Đan cảnh bố trí, muốn bài trừ cực kỳ phiền toái. Hiện giờ Kiên Vũ viện liên hợp với Ma Vũ viện cùng chín đại viện phái tụ tập trên vạn đệ tử, tốn thời gian hơn nửa tháng mới đánh tan được 2/3 cấm chế mà thôi, muốn bài trừ hoàn toàn đoán chừng còn tốn khoảng 10 ngày nữa!
- Hả? Còn tốn 10 ngày?
Phong Liệt khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó thản nhiên nói:
- Ừ, mười ngày thì mười ngày, cộng thêm 40 người chúng ta thì hẳn là không vấn đề chứ?
Tề Xương Vũ vừa nghe lời này liền hiểu ý của Phong Liệt, vội vàng vỗ ngực đảm bảo nói:
- Phong huynh cứ yên tâm, đương nhiên không thành vấn đề! Tụ Nguyên trì ở đây là do một mình Tề Xương Vũ ta phát hiện, hơn nữa lần này Kiên Vũ viện có hơn 4000 người tiến vào, đem 40 người của Phong huynh vào không có vấn đề gì cả!
- Ừ!
- Chỉ là…
Tề Xương Vũ có phần do dự:
- Phong huynh, là như thế này, bên trong còn có mấy vị chủ sự, mong rằng Phong huynh có thể…
Phong Liệt nhìn bộ dạng của Tề Xương Vũ, khẽ cười nói:
- A? Nhìn ngươi thì có vẻ bên trong có ai khiến ngươi kiêng kỵ?
- Ách… Khụ khụ! Phong huynh nói đùa! Tiểu đệ ở trong thế hệ trẻ của Kiên Vũ viện cũng không phải một tay che trời, hơn nữa mấy ngày trước vị chủ nhân không ai trêu chọc nổi ở Kiên Vũ viện chúng ta cũng tới tham gia náo nhiệt, cho nên mong rằng khi đó Phong huynh chớ chấp nhặt cùng người đó.
Tề Xương Vũ ấp a ấp úng nói.
- Yên tâm, Phong Liệt ta không phải là kẻ thích gây chuyện, chỉ cần người khác không chọc ta thì mọi chuyện đều dễ nói.
Phong Liệt không thèm để ý nói.
Nhưng lúc vừa rồi khi nghe thấy Tề Xương Vũ nói tới "vị chủ nhân không ai trêu chọc nổi ở Kiên Vũ viện" thì trong nòng nổi nên vài phần hứng thú.
Nghe Phong Liệt nói vậy, trong lòng Tề Xương Vũ an tâm hơn chút ít, nhưng cũng không khỏi thầm oán. Chỉ bằng thân phận thiên tài cửu phẩm của Phong Liệt, e là trong lòng nhiều người vẫn không phục, muốn không có chuyện cũng khó, chỉ hi vọng Phong Liệt ngàn vạn lần chớ có trêu chọc đến vị kia thôi.
Trong chốc lát, đoàn người tới chừng lưng núi, nhìn rõ toàn cảnh Thiên Thủy giản. Mà Tụ Nguyên trì kia nằm trong một tòa động phủ phía tây Thiên Thủy giản, cũng chính là tòa núi mà Phong Liệt đang đứng.
Lúc này, điều đội đệ tử lục tục đi tới trong động phủ, đồng thời cũng nhiều đội đi ra, mỗi đội đệ tử có ước chùng ba trăm người.
Phong Liệt tỉ mỉ phát hiện những đệ tử từ trong động phủ đi ra tất cả sắc mặt mơ hồ hóa thành màu đen, thân thể khẽ run, giống như là đang chịu đựng thống khổ cực đoan.
Sau khi rời khỏi động phủ một khoảng cách, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển nguyên lực bài trừ vật chất màu đen ra khỏi cơ thể, thật lâu sau mới khôi phục lại bình thường.
Mà chất đen do họ bài xuất ra ngoài khi chạm vào mặt đất hay cỏ cây lập tức có khói xanh bay lên, tiếng xèo xèo vang lên, hiển nhiên là có tính ăn mòn mãnh liệt.
- A? Bọn họ đang làm gì vậy?
Lý U Nguyệt kinh ngạc, trừng mắt đẹp, tò mò hỏi.
- Lý sư muội có điểm không rõ, bọn họ đang bài trừ ma nguyên cương khí hút vào cơ thể ra. Pháp trận bên ngoài Tụ Nguyên trì hoàn toàn do Ma nguyên cương khí của cường giả Hóa Đan cảnh tạo thành, những đệ tử Nguyên khí cảnh như chúng ta muốn phá vỡ cấm chế chỉ có con đường tiêu hao hết sạch ma nguyên cương khí!
Tề Xương Vũ lấy lòng giải thích.
- A, hóa ra là như vậy!
Lý U Nguyệt chợt nói, những người còn lại nghe Tề Xương Vũ giải thích cũng lập tức hiểu ra.
Phong Liệt thản nhiên nhìn những đệ tử kia, ánh mắt lóe lên, chỉ trong chốc lát trên mặt hắn nở nụ cười quái dị, khiến cho đám người Tề Xương Vũ không giải thích được.
- Các ngươi đi tìm nơi trú chân trước, Xương Vũ mang ta vào xem một chút!
Phong Liệt phân phó mọi người một tiếng, sau đó mang theo Lý U Nguyên và Triệu Thung, dưới sự dẫn đường của Tề Xương Vũ tiến vào trong động phủ.
Cửa vào thượng cổ động phủ này nằm giữa sườn núi, có thể nói nguy hiểm vô cùng, người bình thường khó mà tới gần. Nhưng hiện giờ sườn núi đã bị ngàn vạn đệ tử thí luyện san bằng, khiến cho dễ dàng ra vào.
Có Tề Xương Vũ dẫn đường, đám người Phong Liệt không chút trở ngại, chỉ một chút sau đã tiến vào trong động phủ.
Lúc này Phong Liệt cũng cảm thấy khi trước bỏ qua cho Tề Xương Vũ quả thực may mắn, con chó này uy lực không nhỏ! Dọc đường đi, tất cả đệ tử phổ thông, đệ tử hạch tâm đều rối rít khom lưng cúi đầu, bộ dạng đối với Tề Xương Vũ vô cùng cung kính.
Mà Tề Xương Vũ cũng có phần hưởng thụ cảm giác được người kính ngưỡng, bất tri bất giác thẳng lưng, nhưng lại nghĩ tới Phong Liệt ngay đằng sau, không khỏi cúi thấp xuống một chút, trong lòng không ngừng thầm kêu khổ.
Trong lòng Phong Liệt cười thầm, hắn cũng lười so đo với đối phương.
Sau khi tiến vào trong động phủ, mọi người thu hết tình hình bên trong vào mắt. Có thể là vì đông đảo đệ tử ra vào cho lên cả tòa động phủ này đã bị cải tạo lại.
Không gian bên trong rất trống trải, có một phương viên lớn hơn ngàn trượng, ở giữa có một cương khí tráo màu đen lớn như một chiếc chén úp ngược.
Nhìn thoáng qua, chiếc chén úp ngược này đường kính ước chừng trăm trượng, cao chừng mười trượng, thoạt nhìn vô cùng rung động. Theo lời Tề Xương Vũ thì đây chính là cấm chế Ma nguyên Cương khí, mà thượng cổ Tụ nguyên trì chính là nằm trong cấm chế này.
Xuyên qua cấm chế tráo, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có một hồ nước, Long nguyên khí nồng nặc từ trên mặt nước bay lên, vô cùng hiếm thấy.
Phong Liệt thấy nguyên khí bên trong nồng nặc như vậy, trong lòng không hỏi mừng thầm, quả thực là không uổng thời gian, chính mình đang suy nghĩ làm thế nào để đề cao tu vi, mà Tụ Nguyên trì này đối với hắn xem như một cơ duyên không nhỏ!
Lúc này mấy người chú ý tới xung quanh cấm chế, hơn ngàn tên đệ tử Nguyên Khí cảnhmặc y phục viện phái khác nhau đang ngồi khoanh chân, chìa tay ra đặt lên cấm chế, vận chuyển huyền công, chậm rãi dẫn Cương khí vào trong cơ thể, chỉ trong chốc lát sau đó lập tức đi ra ngoài động phủ để bài xuất, cứ đi tới đi lui như vậy, liên mien không dứt.
Phong Liệt suy nghĩ một chút, cất bước tới, đặt tay lên trên cấm chế.
Ngay lập tức, một cỗ khí tức ngoan lệ bá đạo thông qua bàn tay truyền vào cơ thể, mặc dù chỉ là một tia yếu ớt nhưng cũng nhanh chóng len lỏi khắp cơ thể, như muốn phá hủy toàn bộ kinh mạch của hắn mới chịu bỏ qua.
Cảm giác được khí tức ăn mòn bén nhọn bá đạo này, thân thể Phong Liệt không khỏi khẽ run lên, vội vàng dẫn tia kính khí này xuống chân, bài trừ ra ngoài.
Trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia hoảng sợ, dựa vào kinh nghiệm Thần Thông cảnh kiếp trước, hắn khẳng định Cương khí mạnh mẽ như vậy tuyệt đối xuất ra từ tay cường giả Hóa Đan cảnh trở lên.
- Đây là cấm chế sao? Ta cũng muốn thử một chút!
Lý U Nguyệt tò mò, mở to hai mắt, không nhịn được vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn ra, tiến tới, nhưng không đợi nàng chạm vào cấm chế thì đã bị Phong Liệt kéo lại phía sau.
- Sao vậy? Tại sao ta không thể chờ?
Lý U Nguyệt bất mãn nhìn chằm chằm Phong Liệt.
- Ngươi tỉnh lại đi! Đây không phải thứ ngươi có thể sờ được!
Phong Liệt dở khóc dở cười nói.
- Ha ha, Lý sư muội, Phong huynh là muốn tốt cho ngươi! Trong nửa tháng nay có hơn ba mươi tên đệ tử tu vi không cao bị Cương khí xâm nhập lục phủ ngũ tạng, chết bất đắc kỳ tử!
Tề Xương Vũ ân cần giải thích.
- A? Nguy hiểm vậy sao!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý U Nguyệt khẽ hiện vẻ kinh hãi, sau đó khả ái le lưỡi, lúc này mới biết điều hơn đứng sau lưng Phong Liệt.