Dịch giả: nila32, khangvanNơi hiểm địa, Liễu Minh ngưng trọng thủy
Chốn âm hồ, hà mã ủ mưu gian
(NguyenDuy)“Rống!”
Đúng lúc này, Xa Hoạn phát ra một tiếng gầm nhẹ, thân thể chớp động một cái rồi biến thành từng điểm thanh quang tán loạn, cuối cùng hóa thành một dải thanh quang chui vào trong đầu vai, không thấy bóng dáng. Liễu Minh khẽ giật mình, lập tức lại cười khổ một tiếng. Chưa đến nửa khắc đồng hồ, vậy mà phân thân Xa Hoạn này liền tự động tiêu tán. Mà pháp lực trong cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn cũng tiêu hao khá nhiều, bây giờ chỉ còn chưa đến ba thành. Phải biết rằng, pháp lực trong cơ thể Liễu Minh được “lồng giam” tinh luyện mấy lần, đã trở nên vô cùng hùng hậu, vượt xa mấy lần so với tu sĩ đồng giai.
“Được rồi, tuy rằng thời gian có hơi ngắn, nhưng cũng có thể trở thành một thủ đoạn công kích rồi. Nếu thật sự muốn dùng nó để chính thức đối địch thì chỉ sợ phải tiến giai lên Chân Đan rồi hẵng nói.” Liễu Minh tự thì thào an ủi.
Sau đó, hắn liền khoanh chân ngồi xuống, ăn vào một viên đan dược khôi phục pháp lực, tiếp đến lại lấy ra thêm hai khối linh thạch thượng phẩm, mỗi tay một viên, hấp thu khôi phục pháp lực. Gần nửa ngày sau, hắn cảm giác được pháp lực trong cơ thể hắn đã khôi phục được bảy tám phần, lúc này mới đứng dậy. Hôm nay Xa Hoạn Đồ Đằng đã đạt đến cảnh giới viên mãn, hắn tự nhiên cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, lật tay lấy ra tấm ngọc giản địa đồ của nam tử trung niên, thần thức quét vào trong đó dò xét. Một phút đồng hồ sau, thân hình Liễu Minh nhoáng cái liền bay ra khỏi sơn động, lập tức hóa thành một đạo độn quang màu đen, theo một hướng, nhanh chóng bay vào sâu trong Tuyệt Minh Cốc, trong chớp mắt liền biến mất khỏi phía chân trời. Dựa theo địa đồ của trung niên áo bào lam thì Liễu Minh bỏ ra thời gian mấy ngày, cuối cùng mới đi ra khỏi Tuyệt Minh Cốc. Trong thời gian đó, mấy lần hắn đã thấy Tuyệt Minh chi khí phun trào, mà theo đúng như dự đoán của hắn thì Tuyệt Minh chi khí cũng chỉ có hơi chút ảnh hưởng đối với hắn, cũng không có giống như trong truyền thuyết của quỷ vật và U tộc, pháp lực hoàn toàn mất hết.
Sau khi ra khỏi Tuyệt Minh cốc, phía trước là một khu vực đồi núi mênh mông bát ngát, dựa theo ghi chép trên địa đồ thì sau khi xuyên qua mảnh đồi núi này là có thể đến được lưu vực của Minh Hà, mục đích của chuyến đi này. Liễu Minh kìm nén nỗi hưng phấn trong lòng, thần thức khuếch tán ra xung quanh, bao phủ phạm vi hơn mười dặm. Mảnh đồi núi này kỳ thật cũng có thể coi như là phạm vi của Minh Hà rồi, căn cứ theo như những tin tức điều tra được thì khu vực phụ cận của Minh Hà có một lượng lớn âm thú lợi hại sinh sống, cũng có thể coi như là một hiểm địa ít người lui đến của Cửu U Minh Giới.
Lại nói tiếp, Minh Hà này của Cửu U, cũng gần tương đương với một linh mạch bình thường của Nhân giới, chính là một địa phương có Âm Khí chi nguyên của Cửu U. Đại bộ phận Minh Hà đều nằm sâu dưới mặt đất, chỉ có một số ít mới hiện ra trên mặt đất. Liễu Minh còn chưa tới Minh Hà, nhưng cũng đã có thể cảm giác được âm khí xung quanh trong hư không, dần trở nên nồng đậm, hơn nữa còn bắt đầu cuồng bạo.
Âm khí cuồng bạo như vậy, người của U tộc rất khó có thể trực tiếp vận dụng, cho nên mặc dù âm khí gần Minh Hà khá nồng đậm, nhưng những thế lực của U tộc cũng không lựa chọn nơi này để kiến tạo thành trì, điều này khiến cho phần lớn Minh Hà trở thành những nơi có ít thế lực U tộc tập trung. Chỉ có những con Âm thú U tộc, có thân thể mạnh mẽ mới có khả năng chịu được âm khí tinh thuần nhưng cuồng bạo này. Bất quá cũng vì nguyên nhân này mà những âm thú sinh hoạt tại khu vực Minh Hà này, thực lực tuy rằng không kém, nhưng lại sở hữu linh trí thì tương đối thấp cùng tính tình cuồng bạo, hiếu sát. Liễu Minh cẩn thận phi hành trong tầng trời thấp mấy ngày, trên đường đánh chết vài con Âm thú, cuối cùng thì một dòng sông màu đen cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Sau khi xác nhận xung quanh không có gì bất thường, hắn mới thúc giục độn quang bay về phía trước.
…
Lúc này, Liễu Minh đang phiêu phù phía trên của Minh Hà cuồn cuộn, hai mắt nhíu lại nhìn xuống dưới, nước sông đen kịt, sắc mặt có chút âm tình bất định. Minh Hà này tuy nói là sông, nhưng lại giống như một mặt biển mênh mông vậy, liếc mắt nhìn lại căn bản không thể thấy bờ bên kia, chỉ có thể thông qua hướng dòng chảy thì mới có thể đoán được đại khái được phương hướng mà thôi. Nước sông đen sì như mực, dùng thần thức của Liễu Minh cũng chỉ có thể dò xét được sâu mấy trượng, đồng dạng cũng phát hiện, nước sông nhìn như tĩnh lặng, nhưng bên dưới kỳ thực thì mạch nước ngầm vô cùng cuồng bạo. Trừ cái đó ra thì trong tầm mắt hắn còn xuất hiện rải rác hơn mười vòng xoáy không đều nhau, cái lớn thì cũng năm sáu mươi trượng, mà cái nhỏ thì cũng phải đến bảy tám trượng, tốc độ xoay tròn thật chậm, khiến cho nước sông này thoạt nhìn thì sền sệt vô cùng.
Thân hình Liễu Minh khẽ động, bay dọc theo Minh Hà, kết quả hắn phát hiện, trong lưu vực của Minh Hà thì tình huống như vậy không khác biệt bao nhiêu, mà vài khu vực thì số lượng vòng xoáy thậm chí còn nhiều hơn nữa. Tìm một vị trí tương đối có ít vòng xoáy, đợi một lát, sau khi không phát hiện có điều gì khác thường thì lúc này, tay áo hắn rung lên, một tấm phù lục xuất hiện trong tay, xé nát, một tầng thanh quang nhàn nhạt liền bao phủ hắn lại. Ngay sau đó, hắn nhoáng một cái, cả người liền hóa thành một đạo thanh quang đáp xuống phía dưới.
Lúc này, vị trí của Liễu Minh chỉ cách Minh Hà chỉ hơn một trượng, hắn liền ngừng lại. Một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương từ bốn phương tám hướng tràn tới, đồng thời Liễu Minh cũng cảm thấy thân hình trầm xuống, tựa hồ nước sông màu đen phía dưới có một luồng hấp lực vô hình đang lôi hắn xuống, mà vòng bảo hộ màu xanh cũng trở nên vặn vẹo biến hình, mơ hồ có từng tia hơi nước màu đen đang không ngừng xuyên thấu qua những khe hở thật nhỏ của vòng bảo hộ, nhanh chóng tràn vào bên trong.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi rùng mình, vội vàng biến hóa pháp quyết trên tay khiến cho hắc khi trên người tuôn ra cuồn cuộn sau đó nhanh chóng tràn ngập không gian bên trong vòng bảo hộ. Mục đích của hắn là dựa vào pháp lực cường đại để cứng rắn trấn áp hơi nước màu đen nồng đậm xung quanh. Qua thời gian chừng một nén nhang, họ Liễu mới dần dần thích ứng với tình huống trước mắt.
“Minh Hà chi thủy quả nhiên huyền diệu vô cùng.” Sau khi thầm thì một câu, Liễu Minh liền khép chặt hai mắt, bắt đầu nhớ lại pháp môn ngưng hóa thủy quyết.
Sau khi kiểm tra vài lần, xác nhận không có điểm gì sai sót, hắn mới lần nữa mở to hắt, đồng thời giơ cao hai tay kết hợp tụng niệm từng hồi chú quyết.
Rầm rầm một tiếng!
Lấy nơi Liễu Minh tọa thiền làm trung tâm, Minh Hà chi thủy bên dưới bắt đầu chậm rãi dâng lên chín cột nước đan xen giữa không trung rồi hóa thành thủy đoàn màu đen lớn chừng một tượng. Họ Liễu thấy vậy lập tức khẽ động, chỉ tay lên trời đánh ra một đạo thanh quang khiến cho thủy đoàn hắc sắc từ từ xoay tròn một cách chậm rãi. Lúc này, từng sợi tơ nước nương theo chuyển động của thủy đoàn bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng khiến cho khối nước không ngừng nhỏ đi, chỉ còn lại Âm khí ẩn chứa bên trong ngày càng tinh thuần. Trải qua mười ngày như vậy, khối nước nguyên bản lớn hơn một trượng chỉ còn lại một nhúm màu đen nhỏ như hạt đậu. Liễu Minh thấy vậy bèn biến đổi pháp quyết đánh lên bọt nước đang lơ lửng giữa không trung khiến nó thình lình rung lắc dữ dội.
Một tiếng “Phốc” truyền đến!
Mặt ngoài bọt nước liền bong tróc như vỏ trứng gà, để lộ ra một giọt nước li ti màu đen lơ lửng giữa không trung. Điều này cũng nhờ Liễu Minh sở hữu pháp lực vô cùng tinh thuần, đổi lại người khác hoặc tu sĩ có tu thấp hơn chỉ sợ không thể cầm cự đến giờ phút này. Chỉ thấy họ Liễu khẽ vẫy một tay, giọt nước li ti liền từ từ đậu xuống tay hắn khiến cho cánh tay nhận lấy áp lực vô cùng nặng nề đến mức không ngừng run rẩy. Dùng Minh Hà chi thủy cô động trọng thủy quả nhiên sinh ra hiệu quả vượt xa bình thường. Chỉ riêng sức nặng của nó đã vượt qua Trọng Thủy Châu mà Liễu Minh từng sử dụng gấp nhiều lần.
Tiếp đó, hắn liền đặt giọt chất lỏng vừa cô đọng trước mắt để quan sát cẩn thận một phen, kết quả phát hiện mặt ngoài Minh Hà Trọng Thủy còn có vằn đốm màu đen phân bố rộng khắp lại còn mơ hồ lóe ra hào quang nhàn nhạt. Khi sử dụng thần thức thăm dò bên trong, Liễu Minh phát hiện mật độ trọng thủy ẩn chứa bên trong so với mặt ngoài còn muốn nồng đậm hơn nhiều, hơi nước mù mịt tạo mắt lưới thật nhỏ đan xen vào nhau.
Khi Liễu Minh chạm nhẹ ngón tay vào mặt chất lỏng, một cỗ kỳ hàn giá rét thấu xương liền xuyên qua đầu ngón tay truyền vào trong cơ thể khiến hắn rùng mình liên hồi bèn vội vàng thu nhanh tay về tiếp đó mới gật nhẹ đầu, lật lấy ra chiếc hộp bằng ngọc chuẩn bị từ trước để cất giữ Minh Hà Trọng Thủy. Sau đó, hắn lại làm theo pháp quyết, tiếp tục luyện chế.
Thời gian một tháng trôi qua trong nháy mắt.
Liễu Minh nhìn ba giọt nước đen được xếp ngay ngắn trong hộp ngọc, ánh mắt liền hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu. Phải biết rằng, dựa theo một ít bí thuật cô đọng trọng thủy đặt tại Tàng Kinh Các của Thái Thanh Môn, với tu vị của hắn phải cần tối thiểu thời gian bảy tám năm mới có thể ngưng tụ một giọt trọng thủy. Vậy mà hôm nay, chỉ cần bỏ ra một tháng ngắn ngủi hắn đã có trong tay gấp ba lần con số đó! Tốc độ tinh luyện vượt xa dự đoán khiến họ Liễu Minh vui mừng đến mức không thể khép miệng lại được!
Ngay khi Liễu Minh thu hồi hộp ngọc vào Tu Di giới để tiếp tục ngưng hóa trọng thủy thì dị biến lại bất ngờ phát sinh!
Nước sông đen kịt vốn đang tĩnh lặng bỗng nhiên lại bắt đầu dậy sóng kịch liệt. Một vòng xoáy rộng chừng chục trượng đột ngột xuất hiện, mang theo sóng lớn cuốn thẳng về phía Liễu Minh. Tiếp đó, không gian chung quanh cũng thình lình bị xiết chặt lại mang theo một cỗ linh áp cường đại ập đến từ bốn phương tám hướng. Họ Liễu thấy vậy không chút do dự kết thành pháp quyết đồng thời khẽ động thân hình tránh sang một bên, suýt thoát khỏi vòng xoáy của quang hà. Khi sóng đen dần dần tản đi, một mảng lớn Minh hà chi thủy lại thình lình ập đến mang theo từng tràng gào rú đinh tai nhức óc!
Một đầu cự thú lớn hơn trăm trượng từ từ hiện rõ nguyên hình. Khi Liễu Minh nhìn qua, nội tâm không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi!
Con thú kia toàn thân đen kịt hắc ám. Vẻ ngoài của nó rất giống với loài hà mã nhưng toàn thân lại được bao phủ bởi lớp lân phiến dày đặc, trên đầu còn có một đôi sừng hươu. Đôi mắt bích hoàng lộ ra hung quang chú mục Nhân loại nhỏ bé trước mặt. Lúc này, Liễu Minh lập tức không chút do dự phóng người lên cao, tế ra một thanh phí kiếm mịt mờ hôi quang. Khi hắn đang định chém xuống, con thú kia bỗng nhiên há to miệng phun ra một cỗ khí lưu xoắn ốc khiến hắn cảm thấy hư không chung quanh không ngừng vặn vẹo. Lực hút cường đại cũng liền theo đó truyền đến, mang theo sóng khí đen kịt vây quanh tạo thành xiềng xích kéo tuột hắn về phía cái miệng đen kịt đang mở to bên dưới.
Đúng lúc này, kiếm quyết trong tay họ Liễu không ngừng bay múa. Minh văn màu xám khảm trên thân kiếm cũng theo đó sáng lên, hóa thành một đạo hôi quang không ngừng công kích tường khí xung quanh.
Âm thanh “Phanh phanh” truyền đến liên tiếp!
Nào ngờ bức tường khí xám lại vô cùng cứng cỏi khiến hắn trong lúc nhất thời không thể thoát ra!