Dịch giả: Hàn Lâm NhiLoại Xích Diễm Quỷ này cũng được xếp vào loại quỷ vật cao giai. Tu vi tuy chỉ ở cấp Hóa Tinh nhưng nếu liên thủ lại thì cực kỳ khó chơi, cho dù là thành chủ của bọn họ cũng không có khả năng giải quyết bảy tám tên Xích Diễm Quỷ đơn giản như vậy.
"Này... các hạ, hình như chúng ta có chút hiểu lầm..." Sắc mặt tên U Tướng mặt sẹo cũng trắng bệch rồi lắp bắp nói.
Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ rằng mình đã gặp phải một kẻ mà hắn không nên đụng tới. Lúc này, Liễu Minh cũng không nói gì, thân hình mờ đi rồi biến mất ngay tại chỗ.
Dường như ngay khi Liễu Minh biến mất, sau lưng tên U Tướng mặt sẹo chợt dao động nhẹ, một bóng đen lóe lên.
"Đại nhân cẩn thận..." Gần đấy, một tên U Tộc áo trắng kinh sợ hô to lên một tiếng.
Thế nhưng thân thủ của Liễu Minh lúc này đã nhanh như thiểm điện, làm cho mọi người không kịp phản xạ.
Ngay khi chữ "Tâm" vừa mới nói ra (chữ "tâm" trong tiểu tâm, nghĩa là cẩn thận) thì một tiếng "xì" nhẹ truyền đến làm cho mấy tên U tộc xung quanh gần như ngừng lại hô hấp.
Lúc này chỉ thấy một bàn tay dính đầy máu từ bụng của tên U Tướng mặt sẹo xuyên ra, trong tay còn đang nắm một khỏa Kim Đan nhợt nhạt.
Mà tên U Tướng giờ phút này mới kịp phản ứng, hắn cúi đầu nhìn xuống bụng mình, vẻ mặt dường như không thể tin tưởng việc mình đường đường là một U Tướng cấp Chân Đan trung kỳ vậy mà thân thủ của đối phương còn chưa kịp nhìn rõ đã bị dùng một chưởng đánh nát Linh Hải, móc ra Chân Đan rồi.
"Chạy mau! Người này... có thể là đại năng Thiên Tượng!"
Mấy tên U Tộc xung quanh thấy thế liền bị dọa cho khiếp hãi, không biết là ai hô lên một tiếng, tất cả mọi người liền nhanh chóng xoay người rồi hóa thành từng đạo bạch quang chạy trốn khắp nơi.
Liễu Minh chậm rãi bóp nát Kim Đan, tay kia nhẹ nhàng quét một cái, một bóng xám lóe lên, ngay lập tức, đầu của tên U Tướng mặt sẹo lệch đi rồi nhanh chóng rơi xuống.
Trong chốc lát, thật không ngờ một tên U Tộc cấp Chân Đan trung kỳ có thể chết dễ dàng như vậy, dù cho có tu sĩ cấp Thiên Tượng nhìn thấy cảnh này, sợ rằng cũng giật mình.
Lúc này, Liễu Minh mới đưa mắt nhìn về phía mấy tên U Tộc đang bỏ chạy. Nếu như để bọn họ chạy mất, sợ rằng sau khi đến Diêm Dương Thành sẽ đem đến phiền toái không cần thiết, nên nếu đã động thủ thì hắn cũng không định lưu lại người sống.
Hắn suy nghĩ giây lát rồi vỗ vào Dưỡng Hồn Đại bên hông. "Vù" một tiếng, Phi Nhi và Hạt Nhi theo hai luồng sương mù bay ra.
Hắn dùng thần niệm điều khiển một chút, ngay sau đó ngân quang lóe lên liền đuổi theo hai bóng trắng có khí tức khá mạnh mẽ. Còn Phi Nhi và Hạt Nhi cũng bay nhanh theo mấy tên U Tộc Giả Đan kỳ khác.
Một lát sau, trong núi hoang truyền đến mấy tiếng hét thảm thiết rồi ngay lập tức im bặt lại, không còn tiếng động gì nữa.
...
Thành Bích U thuộc U Thủy Vực tọa lạc tại phía đông nam của khu vực này, cách hơn một nghìn dặm về phía đông là Minh Hà mênh mông, còn hai phương nam bắc là một vùng đất vô cùng rộng lớn. Về phía tây, tòa thành tựa lưng vào một tòa thông thiên phong cực kỳ to lớn. Từ trước tới nay, không có ai biết rốt cuộc tòa thông thiên cự phong sau lưng thành Bích U này cao bao nhiêu, chỉ biết là nếu như ngẩng đầu nhìn lên thì cũng chỉ thấy tầng lớp U Minh khí vờn quanh mà thôi.
Cũng có đồn đại rằng trên đỉnh thông thiên cự phong có vô số bảo vật quý hiếm, lại cũng có lời đồn rằng, tòa cự phong này là cầu nối đến giới diện khác... Thế nhưng cũng không có bao nhiêu người có cơ hội đi khám phá bí ẩn này.
Bởi vì ngọn núi này chính là động phủ của U Vương U Thủy vực - một Thông Huyền cảnh đại năng, cũng là căn cơ lớn mạnh của thành Bích U trong suốt mấy vạn năm qua.
Trước kia, vị đại năng Bích U này đã khổ tu tại ngọn núi này không dưới vạn năm, cuối cùng đạt tới tu vi Thông Huyền, cũng dùng sức lực bản thân đánh bại U Vương của U Thủy vực năm đó rồi mở ra chủ thành ở nơi này, tạo ra cơ nghiệp lớn mạnh ngày hôm nay.
Đến nay, Bích U đã không lộ diện trước mặt mọi người nữa, nên đa số dân thành Bích U cũng không biết khuôn mặt thật của y làm cho y càng trở nên thần bí.
Sau gần một năm lặn lội, cuối cùng Liễu Minh đã đi tới khu vực ngoại vi cách thành Bích U vài trăm dặm. Trên đường, hắn đã đi qua vài thế lực U Tộc khác nên cũng nghe được một số tin đồn về thành Bích U này.
Những lời đồn này thật giả ra sao đương nhiên Liễu Minh không thể kiểm chứng được, bởi vì ngọn núi thông thiên này từ lâu đã bị thiết lập cấm chế, trừ phi là thân vệ của U Vương hay người mà y triệu kiến, còn lại không ai được phép đến gần thông thiên linh phong chứ đừng nói là lên đến đỉnh núi.
Chẳng qua bây giờ từ cách thành Bích U mấy trăm dặm nhìn về tòa linh phong này, cảm nhận được một cỗ khí thế rung chuyển sơn hà làm cho hắn cũng ngẩn ra một chút.
Ngoại trừ ngọn thông thiên linh phong, tòa chủ thành đang dựa vào nó cũng làm cho Liễu Minh than thở không thôi.
Diện tích thành Bích U vào khoảng vài vạn mẫu, gấp hơn mười lần thành Lãnh Nguyệt, trước cửa thành đặt một khối kình thiên cự bia cao hơn trăm trượng. Đứng cách thành hơn trăm dặm, Liễu Minh vẫn có thể nhìn rõ ràng một hàng chữ màu xanh cực lớn "Bích U" trên tấm bia.
Tường thành là do các khối đá lớn màu trắng sữa xây thành, trên bề mặt hơi trong tỏa ra hào quang màu trắng nhạt. Trên tường thành, cứ cách một đoạn lại có một bộ cung nỏ khổng lồ bằng đá màu xám. Bốn phía là các tòa nhà hình tháp cao lớn chắc chắn, san sát nhau, khí thế tỏa ra vô cùng mãnh liệt.
Phụ cận cửa thành, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều người đang qua lại, ra vào liên tục khiến cho tòa thành trở nên vô cùng phồn vinh.
Lúc này, Liễu Minh đang kiểm tra lại lệnh bài thân phận của Ẩn Hàn, sau khi thấy không sai sót liền hóa thành một bóng đen bay về hướng thành Bích U.
Nhưng không giống dự kiến của Liễu Minh, có lẽ do U Tộc đi lại quá nhiều nên thủ vệ thành Bích U cũng không quá sâm nghiêm, mấy tên thị vệ mặc giáp xanh chỉ hỏi Liễu Minh vài câu đơn giản, xem xét Lệnh bài thân phận một chút cũng liền để Liễu Minh vào thành.
Sau khi vào thành, nhìn quang cảnh phồn vinh trước mắt làm hắn cảm giác không quá tin tưởng. Nếu không phải các U Tộc đi lại vừa rồi ai cũng đeo mạng che mặt màu xám thì hắn đã nghĩ mình trở về một thành trì nào đấy thuộc đại lục Trung Thiên rồi.
Thế nhưng ngoài một số U Tộc có tướng mạo giống Nhân tộc còn có một số U Tộc khác có tướng mạo vô cùng kỳ quái, có kẻ thân thể giống nhân loại nhưng đôi tay lại dài ngoẵng, thậm chí đôi khi còn lộ ra cả thú trảo nữa.
Đối với chuyện này, Liễu Minh cũng chẳng thấy ngạc nhiên, bởi lúc trước hắn đã từng đi qua một tòa thành gọi là Thú Thiên Thành, trong đó chủ yếu là U Tộc có hình dáng bán thú, ngược lại nhân loại trong thành trở nên khá hiếm hoi.
Lúc này, hai bên đường phố có rất nhiều kiến trúc cao thấp đan xen. Sau khi Liễu Minh tùy ý đi qua vài ngã tư liền tìm đến một lầu các ba tầng nhìn qua khá quy mô liền thong thả đi vào.
Nửa ngày sau, Liễu Minh từ nơi này đi ra, chiếc nhẫn đen kịt trên tay phải hắn có thêm một địa đồ xanh sẫm, mà những hài cốt quỷ vật Chân Đan kỳ và toàn bộ âm minh tinh hạch đều bị hắn bán sạch rồi đổi lấy hai ba vạn Minh thạch. Lại thêm số Minh Thạch mà hắn lấy được trên người mấy tên U Tộc không có mắt lúc trước thì tổng cộng đến nay hắn đã có khoảng sáu bảy vạn Minh Thạch. Số Minh Thạch này đối với một tên U Tộc Chân Đan bình thường cũng là một đại gia rồi.
Ngày hôm đó hắn tiếp tục đi thêm vài cửa hàng nhìn khá phát đạt, cũng thử thăm dò về phần công pháp Minh Cốt Quyết còn lại và phương pháp rời đi Cửu U Minh Giới.
Đúng như dự kiến, hắn hoàn toàn không hề nghe ngóng được một chút thông tin nào cả.
Mãi đến khi trời tối, hắn mới đi vào một con hẻm nhỏ, dừng chân tại một khách sạn hẻo lánh.
Có lẽ do thành Bích U là thành chủ của U Thủy vực nên những tên U Tộc vãng lai thực sự quá đông, dù cho hắn có tìm đến một nơi hẻo lánh cũng đã kín người, Liễu Minh đã phải tốn gấp đôi Minh Thạch mới đặt được một gian phòng khá yên tĩnh.
Trong khách điếm, Liễu Minh đang quan sát chiếc nhẫn trữ vật đen thui, nét mặt tràn đầy vẻ do dự.
Vật này đúng là nhẫn trữ vật của tên đội trưởng thành Hàn Thủy, Lam Húc, các vật phẩm trong đó đều là vật tiến cống của thành Hàn Thủy, vô cùng trân quý.
Khi ở Minh Hà chi địa, hắn cũng chỉ xem xét qua loa, bây giờ mới có dịp kiểm tra kỹ lưỡng, cộng thêm lúc trước hắn đã kiểm tra qua giá cả, trong lòng hắn lúc này đang thầm than thở không thôi.
Ví dụ như vài cây Quỷ Minh Thảo đen thui dùng để tẩm bổ cho quỷ vật, chỉ cần đốt cỏ này thành than rồi thả vào Khu Quỷ Đại, chúng sẽ tự hấp thu U Minh chi khí, giá của cây này trên thị trường là gần vạn Minh Thạch một cây.
Ngoài ra còn có một cây cờ nhỏ có ba mươi sáu đạo minh văn, đây chính là một kiện hình thức ban đầu Minh Khí.
Mà công pháp Liễu Minh tu luyện là Minh Cốt Quyết và Long Hổ Minh Ngục Công đều mang thuộc tính âm, thế nhưng hắn đã thử mấy lần vẫn không thúc giục được cây cờ nhỏ này, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ngoài ra còn một số tài liệu mà Liễu Minh cũng không biết là gì, ví dụ như có hai viên dược hoàn màu đen chỉ lớn cỡ ngón tay út, một ngọc thạch trắng noãn lạnh như băng lóe ra ánh sáng nhàn nhạt hay vài loại quả màu xanh vô cùng mịn màng...
Hắn cũng hiểu, những vật này nhìn có vẻ không là gì trong mắt U Vương, thế nhưng đều là vật mà các thành chủ cấp Thiên Tượng mong muốn. Giờ phút này, Liễu Minh chỉ cảm thấy những vật này giống như gân gà vậy, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Mà suy cho cùng thì những vật này cũng không thể xuất hiện trên thị trường được, mình nếu bán ra thì ngay lập tức sẽ bị người để ý, hơn nữa thế lực Hàn Thủy Thành cũng sẽ không bỏ qua sau khi mất nhiều cống phẩm như vậy.
Nhưng chỉ cần hắn rời đi nơi đây thì những vật này không được âm khí dồi dào bổ sung cũng trở nên vô dụng, mà số Minh Thạch này cũng không sử dụng được nữa nên hắn định đổi những vật này thành những vật có ích với hắn.
Sau khi suy đi tính lại, Liễu Minh quyết định tham gia một cuộc đấu giá lớn ba năm một lần sẽ tổ chức một tháng sau tại thành U Minh, thông tin này là hắn nghe một chưởng quầy của gian Minh khí nói.
Hắn cũng hy vọng có thể ủy thác đấu giá toàn bộ những vật này tại đấu giá hội đó đồng thời mua thêm một số vật cần thiết.
Sau khi có quyết định, Liễu Minh liền tiếp tục tu luyện trong mật thất của khách điếm, dù sao thì hắn cũng mới tiến cấp Chân Đan trung kỳ không lâu nên cần củng cố cảnh giới thêm.