Dịch giả: Hàn Lâm NhiDưới Huyệt Động phủ màu huyết tế
Trên Song Liên hừng sắc giao tranh.
(tridatinh)
"Đi thôi." Thiết Yêu đáp ứng rồi lại bay vào trong viên châu.
Hải Yêu Hoàng nhìn nơi mà Thiết Yêu vừa xuất hiện, trầm ngâm một lát rồi cười lạnh một tiếng. Ngay sau đó, y lấy ra một lệnh bài đưa tin, môi khẽ nhúc nhích vài câu rồi mới cất bước ra khỏi mật thất. Y men theo một con đường nhỏ, đi thẳng tới trước một thạch bích. Lúc này, viên châu màu xanh chứa Thiết Yêu Tông Duyên đã sớm đợi ở một bên.
Hải Yêu Hoàng thò tay nhấn vài cái trên thạch bích. Ngay sau đó từ bên trong liền truyền tới âm thanh 'lạch cạch' của cơ quan thế rồi lập tức hiện ra một cách cửa lớn tầm một trượng. Thân hình y khẽ động, bay vào, viên châu kia cũng không chút do dự bay theo, ngay sau đó, cửa thạch bích rất nhanh đã khép lại...
Một phút sau, Hải Yêu Hoàng cầm theo viên châu có chứa Thiết Yêu đi tới một huyệt động lớn chừng nghìn mẫu dưới đáy Hải Hoàng Cung.
Trong huyệt động vô cùng lạnh lẽo, trên mặt đất đặt khá nhiều cột băng. Xuyên qua mỗi cột băng đều có thể thấy một bóng người mơ hồ bên trong. Tính sơ sơ thì trong động này có khoảng năm vạn cột băng, nhìn vào thấy vô cùng quỷ dị.
Hải Yêu Hoàng không thèm quan tâm tới những cột băng này, y đi thẳng qua tới một bệ đá hình vuông lớn hơn mười trượng mới dừng lại. Chỉ thấy mặt ngoài bệ đá có khắc những đường vân chằng chịt màu đỏ như máu. Ngoài ra bốn phía còn đặt tám cột đá hình tròn, xung quanh cũng vẽ các loại hoa văn màu máu đỏ rực. Càng thêm quỷ dị là bên trên mỗi cột đá đều có một đồ án hình con mắt đỏ tươi, vô cùng yêu dị. Các con mắt này đều nhìn về hướng bệ đá vuông kia. Từ tám cột đá lại kéo ra vô số đường vân máu khuếch tán ra xung quanh, mỗi đường đều nối với một cột băng khác nhau.
"Hy vọng thực sự có hiệu quả như ngươi nói." Hải Yêu Hoàng nhẹ nhàng ném viên châu trong tay ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm, mở miệng nói.
"Nếu là tám mười năm nữa, tế phẩm được gom đủ thì có thể thi triển ra toàn bộ uy lực của trận pháp thượng cổ Huyết Tế Minh Đồ truyền thừa của Thiết Thương Sơn chúng ta để triệu hồi Minh Yêu trong truyền thuyết. Thế nhưng hôm nay tình thế gấp gáp, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng vậy." Trong viên châu, Thiết Yêu có chút tiếc hận nói.
"Để thu thập năm vạn tế phẩm này đã mất gần trăm năm rồi. Hơn nữa mỗi tế phẩm đều có yêu cầu khắt khe về linh mạch, làm sao có thể thu thập dễ dàng như vậy được." Hải Yêu Hoàng lạnh nhạt nói.
"Còn nữa, phương pháp này mặc dù đã truyền thừa ở Thiết Thương Sơn lâu như vậy nhưng cũng chưa thi triển ra được mấy lần cũng chỉ vì yêu cầu của tế phẩm quá khắt khe. Cũng may là chúng ta đang ở Thương Hải Chi Vực, lại thêm những năm chiến loạn này nên mới không bị phát hiện. Nếu là ở đại lục Trung Thiên thì việc này đã sớm bị mấy tông phái kia để ý tới rồi." Thiết Yêu cười lạnh một tiếng nói.
"Được rồi. Chỉ cần có thể giết chết tên tu sĩ Chân Đan Nhân Tộc kia, đánh tan quân phản công của bọn chúng thì toàn bộ Thương Hải Chi Vực này sẽ thuộc về ta, đến lúc đó chúng ta không phải muốn làm gì thì làm sao, cho nên bây giờ ngươi hãy cố gắng cho ta." Thân hình Hải Yêu Hoàng khẽ động, bay tới bệ đá, lạnh lùng nói.
"Nếu ngươi đã nói vậy thì bắt đầu đi. Thế nhưng bí thuật kích phát trận pháp Huyết Tế Minh Đồ này cũng tốn không ít thời gian. Nếu quá trình lúc hiến tế bị gián đoạn thì không những không thể gia tăng tu vi của ngươi mà còn có thể sẽ bị cắn trả mà chết nữa." Thiết Yêu có chút lo lắng nói.
"Yên tâm. Ta đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi. Không mất thời gian bảy tám ngày thì quân Nhân tộc sẽ không thể tấn công tới được." Hải Yêu Hoàng tự tin nói.
"Như vậy thì ta cũng yên tâm." Thiết Yêu dừng lại một chút rồi mới nói.
Hải Yêu Hoàng không nói tiếp nữa mà chậm rãi đi tới giữa bệ đá khoanh chân ngồi xuống, sau đó hai tay y chuyển động theo một quy luật nhất định, miệng lẩm bẩm nói.
Không lâu sau, đột nhiên một màn huyết vụ nhàn nhạt nổi lên, bao phủ toàn thân thể y. Đường vân trên bệ đá cũng dần dần đậm lên, lan tràn ra xung quanh.
Bên trong viên châu, Thiết Yêu thấy vậy thì bay lên, lơ lửng trên bệ đá, lẩm bẩm những câu chú ngữ khó hiểu. Một khắc sau, trong viên châu chợt bay ra một bóng đỏ, bắn xuống một trong tám cột đá xung quanh. Bên trên cột đá lập tức hiện ra một đóa huyết diễm đỏ rực, con mắt màu máu bỗng mở ra. Sau đó những linh văn bên ngoài cột đá cũng hiện lên một lớp huyết quang nhàn nhạt, lúc tối lúc sáng tương ứng với hô hấp của Hải Yêu Hoàng trên bệ đá.
Ngay sau đó, Thiết Yêu cũng lần lượt làm như vậy với những cây cột còn lại. Khi tất cả các con mắt đều mở ra thì tất cả huyết vân cũng sáng rực lên, làm cho cả huyệt động dưới đất tràn ngập một màu đỏ quỷ dị. Lại thêm những bóng người trong các trụ băng kia dưới những tia sáng huyết sắc càng làm cho khung cảnh có phần huyền bí hơn.
Cùng lúc đó, đại quân liên minh Nhân tộc đã tấn công thẳng về hướng Hải Hoàng Cung. Thế nhưng từ khi rời khỏi đảo Triều Sơn tới nay, bọn họ thỉnh thoảng lại bị những thế lực nhỏ lẻ của Hải Hoàng Cung tới quấy rối làm cho tốc độ tiến công đã chậm hơn so với lúc trước khá nhiều.
Ba ngày sau, cuối cùng đại quân liên minh đã đi tới một cứ điểm trọng yếu của Hải Hoàng Cung, đảo Song Liên.
Lúc này, bên trong đại quân nơi một tòa núi màu đen lớn chừng trăm trượng lơ lửng trên không trung, trên ngọn núi có khá nhiều phòng ốc được xây dựng. Ngọn núi này chính là Phi Lai Phong, bảo vật trấn phái của Phong Hỏa Môn nước Đại Huyền, lần này đưa tới làm nơi ở cho các nhân vật trọng yếu trong liên minh.
Ngay lúc này, bên trên Phi Lai Phong, Liễu Minh, Nguyên Ma, nam tử họ Mặc đang đứng trên một bình đài nơi đỉnh núi, nhìn về hướng đảo Song Liên phía trước.
Đảo Song Liên này gồm hai hòn đảo nối với nhau bởi một con đường hẹp dài. Bây giờ, cấm chế trong đảo đã được kích phát toàn bộ. Cả hòn đảo được bao phủ bởi một màn sáng màu xanh lam, phía trên là gần vạn tên tu sĩ Hải Tộc và Hải Hoàng Cung đang đứng khắp nơi, sắc mặt lạnh lùng, dường như có ý định tử thủ đến cùng.
"Xem ra những tu sĩ Hải Hoàng Cung này biết chúng ta sẽ tới nên quyết phòng thủ không ra đây." Một đại hán mặt đỏ cười nói.
Người này chính là một tu sĩ Hóa Tinh Kỳ mới của Phong Hỏa Môn, tên gọi Xích Viêm, cũng vì tâm tư đơn thuần, tính nóng như lửa nên cũng có chút danh tiếng trong năm phái.
Nghe vậy, chưởng môn Xích Dương của Phong Hỏa Môn liền trừng mắt nhìn y, thấy thế y mới hậm hực ngậm miệng lại.
"Trận pháp nơi này cũng có chút huyền diệu, quân đóng trên đảo cũng không ít. Để tránh đêm dài lắm mộng, hay là chúng ta hãy bỏ qua hòn đảo này mà trực tiếp tấn công tới Hải Hoàng Cung đi." Nguyên Ma mặc kệ lời vừa rồi của Xích Viêm mà quay người nói với Liễu Minh.
"Tại hạ lại cho rằng ý kiến này không ổn. Bởi Hải Hoàng Cung cách nơi này cũng không xa, nếu như chúng ta đang đại chiến với Hải Hoàng Cung lại bị quân nơi này tập kích sau lưng thì vô cùng bất lợi. Dù sao thì nơi đây cũng không phải chỉ có mỗi quân Hải Tộc thôi đâu." Chưa chờ Liễu Minh trả lời thì nam tử họ Mặc bên kia đã nói.
Nguyên Ma liếc nhìn y, nhưng cũng không nói gì nữa.
"Mặc đạo hữu nói có lý. Vậy bắt đầu tấn công đi." Liễu Minh nhìn đảo Song Liên rồi gật đầu nói.
Đám người Nguyên Ma nghe vậy thì không dám trái lời, lập tức phát động lệnh tấn công.
Cùng lúc đó, trong một tòa đại điện trong đảo Song Liên, một lão giả Hải tộc mặc áo bào vàng đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, người này chính là một trong số các tu sĩ Giả Đan từng xuất hiện trong Hải Hoàng Cung lúc trước. Lão giả áo vàng nhìn về hướng chiến trường, trong ánh mắt ẩn hiện vài tia sáng kỳ dị.
Đúng lúc này, từ bên ngoài đột nhiên xuất hiện hai người, đó là một nam tử trung niên Hải tộc cũng mặc áo bào vàng còn một người là một nam tử Yêu tộc mặc trường bào xanh.
"Kim trưởng lão, Thanh Cầm Trưởng lão truyền lệnh để chúng ta ngăn đám tu sĩ Nhân tộc này trong ba ngày. Thế nhưng ngươi lại để cho mọi người lui vào trong cố thủ đại trận, vạn nhất quân Nhân tộc không tấn công đảo Song Liên nữa mà lao thẳng tới Hải Hoàng Cung thì làm sao bây giờ?" Nam tử áo xanh vừa vào đại điện đã lạnh lùng chất vấn.
"Ôn trưởng lão không cần phải lo lắng. Theo lão phu thì những tu sĩ Nhân tộc này sẽ không dám làm vậy đâu. Nếu chúng dám tấn công thẳng tới Hải Hoàng Cung thì một vạn tu sĩ đảo Song Liên này chính là một mối nguy hiểm cực lớn với chúng." Lão giả áo vàng nghe vậy thì đứng lên, lạnh nhạt nói.
"Tuy rằng như vậy thế nhưng lỡ..." Nam tử áo xanh ngập ngừng nói.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền tới một tràng tiếng chém giết xen lẫn với tiếng reo hò của tu sĩ Nhân tộc ngày càng gần đảo Song Liên, vô số tia sáng nhiều màu oanh kích vào màn bảo hộ. Màn sáng màu lam lập tức hiện lên những tia hào quang màu lam, các công kích của tu sĩ liền rơi xuống mặt biển tạo thành những con sóng cực lớn.
Nam tử áo xanh khẽ giật mình, khuôn mặt lộ ra nét mừng rỡ. Lão giả họ Kim nhìn sang nam tử áo vàng, y liền gật nhẹ đầu, vung tay lên lấy ra một cái gương, một màn hào quang kim sắc liền bắn ra.
Khi các tu sĩ Hải Hoàng Cung thấy tia sáng màu vàng kia thì bắt đầu tiến lên phản kích, hai bên phóng ra các loại pháp thuật vào đối phương, âm thanh chém giết vang lên không ngớt.
"Kim trưởng lão quả nhiên là liệu sự như thần, Ôn mỗ bội phục." Nam tử áo xanh quay người chắp tay thi lễ với lão giả.
"Ôn trưởng lão khách khí, chúng ta đều làm việc vì Yêu Hoàng đại nhân. Nếu lão phu đã được đại nhân ủy thác quản lý đảo Song Liên này thì đương nhiên sẽ cố gắng. Thế nhưng mặc dù đại trận bảo vệ đảo này tuy rằng lợi hại thế nhưng trong Nhân tộc lại có một tu sĩ Chân Đan, thế nên lão phu cũng không dám chắc có thể giữ chân chúng trong ba ngày được." Lão giả áo vàng có chút sầu lo nói.
"Kim trưởng lão không cần phải lo lắng, Thanh Cầm đạo hữu đã sớm tính toán đến chuyện này rồi nên đã đưa tới hai đầu Thánh Thú. Chúng ta cứ dùng trận pháp kia ngăn cản bọn chúng một lúc, nếu thực sự không được thì tại hạ sẽ triệu hồi Thánh Thú. Chỉ cần có thể ngăn cản đám Nhân Tộc này tới khi Yêu Hoàng đại nhân xuất quan thì chúng ta sẽ không cần phải lo lắng nữa." Nam tử áo xanh tự tin nói, đồng thời lấy ra hai ngọc bài xanh biếc.