Ma Thiên Ký

Chương 1253: Hồ Mị

Dịch giả: MaMa

Hồ Mị phản đồ tiêu diệt tộc

Mê Châu mật khóa mở truyền thừa.

(tridatinh)

Lão giả cao gầy cảm nhận được quyền phong sau lưng, sắc mặt đại biến, vội lẩm bẩm trong miệng, sau đó quầng trăng mờ quanh người phóng lớn, bỗng nhiên sau lưng hiện ra hư ảnh Cự Lang màu xám lớn hơn mười trượng. Hư ảnh Cự Lang chợt quay đầu lại, móng vuốt sắc bén nhọn hoắt của hai chân trước vung lên cao vài trượng, hung hăng chụp vào cánh tay ma diễm của Liễu Minh.

“Phanh” một tiếng vang thật lớn, hai người lập tức đụng vào nhau.

Móng vuốt nhọn hoắt của hư ảnh Cự Lang vừa mới va chạm vào trên ma diễm, vậy mà lập tức giống như bị bốc hơi, nhanh chóng tán loạn, không có cách nào ngăn cản được quyền phong.

Sau một khắc, hắc quang lóe lên, một đoàn ma diễm màu đen lập tức xuyên thủng qua bộ ngực của lão giả cao gầy. Sắc mặt lão giả cao gầy không còn một chút huyết sắc, hư ảnh Cự Lang trên người sau khi kêu lên một tiếng không cam lòng rồi cũng tán loạn biến mất. Một quang đoàn màu xám to bằng nắm tay từ giữa hai lông mày bay ra, lập tức muốn chạy trốn khỏi đây.

Liễu Minh thấy vậy, cánh tay vung lên chụp về phía hư không, lập tức một chỗ không gian chấn động, một cái cự trảo đen kịt lăng không xuất hiện, tóm gọn quang đoàn màu xám vào trong.

Từ lúc Liễu Minh hiện thân, đến khi triển khai thủ đoạn lôi đình chém giết đối phương, gần như là chỉ trong nháy mắt, lão giả cao gầy tu vi Thiên Tượng cảnh không có chút cơ hội nào hoàn thủ. Quang đoàn màu xám thấy không có hy vọng chạy trốn được, một lời gần như là tuyệt vọng phát ra.

“Ta chính là trưởng lão Ảnh Lang tộc, chỉ cần các hạ không giết ta, ngươi muốn đồ vật gì ta…”

Lời còn chưa nói hết, Liễu Minh đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, không để ý chút nào đến âm thanh rên rỉ đó, một tay nắm chặt, bắt đầu lục soát linh hồn lão giả. Vừa mới sưu hồn, vậy mà lại làm cho Liễu Minh một phen kinh hãi.

Thì ra, tình cảnh của Thiên Hồ nhất tộc còn nguy nan hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn, thậm chí có thể nói là, đã gần bị Ảnh Lang tộc cùng Thanh Xà tộc hoàn toàn đánh tan. Trong đó kể cả Luy Tố Thánh Vương cùng mấy vị Thông Huyền đại năng cũng đã bị lần lượt ngã xuống, còn có vô số tu sĩ Thiên Hồ tộc chết thảm bởi tay hai tộc này.

Chẳng qua, từ tin tức thu được từ lão giả cao gầy, thiếu chủ Dao Cơ của tộc Thiên Hồ không có bị bắt giết, mà vào lúc trước khi Vạn Ba Cung bị tấn công, đã chạy ra ngoài. Ngày nay hai tộc đang liên thủ đuổi giết các thế lực của tộc Thiên Hồ còn sót lại, mà trọng yếu nhất chính là Dao Cơ. Lão giả cao gầy này đúng lúc nhận được tin tức, đang chạy tới một chỗ nghi ngờ là có yêu tu tộc Thiên Hồ tụ tập.

Việc đó còn chưa tính, một tin tức khác càng làm cho Liễu Minh khiếp sợ không thôi. Lần này tộc Ảnh Lang, Thanh Xà có thể dễ dàng đánh bại Thiên Hồ nhất tộc lại là nhờ vào một gã phản đồ Thông Huyền đại năng của tộc Thiên Hồ. Mà vô cùng trùng hợp, tên phản đồ này lại là cừu nhân của Thanh Lam, Hồ Mị.

Sau khi hiểu rõ tình huống, trong mắt Liễu Minh lóe lên vẻ lạnh băng, bàn tay nắm chặt, theo đó là một tiếng hét thảm vang lên, tinh phách của lão giả lập tức tan thành mây khói. Hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua những thứ có thể dùng được trên người của gã Yêu Tu. Sau khi vơ vét một phen, hắn đưa tay đánh ra một hỏa cầu, biến trọn vẹn cỗ thi thể thành một đống tro tàn.

Sau khi làm xong hết thảy mọi việc ở đây, Liễu Minh một lần nữa thi triển đồ đằng Xa Hoạn, che giấu khí tức bản thân. Dựa vào trí nhớ của lão giả cao gầy mà khi nãy thu được, hắn phân biệt phương hướng rồi bay đi tới địa điểm được cho là nơi ẩn thân của Yêu Tu tộc Thiên Hồ.

Cùng thời điểm đó, trong một cung điện tráng lệ sâu bên trong Vạn Ba Cung. Ba thân ảnh ngồi xếp bằng nghiêm nghị, vây quanh một viên trận, từng đạo hào quang trong tay ba bóng người liên tiếp bắn ra. Ba thân ảnh bên trong, một là nữ tử mặc áo màu phấn đỏ, dáng người yểu điệu, dung mạo tuyệt trần cực kỳ xinh đẹp, giống như tiên nữ trên chín tầng trời, mi mục không ngừng toát ra vô tận phong tình quyến rũ. Vẻ thanh thuần, thuần khiết cùng với vẻ xinh đẹp trên người cô gái này dung hợp lại với nhau, làm cho người lần đầu nhìn thấy nàng, thì ánh mắt không rời đi được.

Bất quá, hai người khác ngồi bên cạnh nữ tử, lại không có để ý gì tới nữ tử này.

Trong đó là một gã trung niên chừng bốn mươi tuổi có sắc mặt trắng như tờ giấy, hai bên má hẹp dài, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh bó sát người. Trong con mắt của hắn thỉnh thoảng lại lóe ra hàn quang sắc bén của mắt rắn, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ âm u…Tên còn lại là một lão giả khoác áo màu xám, dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, nhưng lại có một đôi mắt nhỏ dài thâm sâu dị thường, làm cho người khác cảm thấy vô cùng thâm trầm.

Mọi cử động của ba người đều mang theo uy năng mạnh mẽ, rõ ràng đều là tu sĩ đại năng Thông Huyền cảnh. Tuy nhiên, khí tức tản mát ra từ nữ tử áo phấn, so với trung niên áo bào xanh cùng lão giả áo xám thấp hơn không ít.

Chính giữa ba người là một pháp trận đồ đằng vô cùng phức tạp. Trong đó tạo ra một cột sáng màu trắng, trong cột sáng lại bao lấy một viên châu phát ra ánh sáng màu xanh. Viên châu này nhỏ, chỉ lớn hơn một xích, mặt ngoài được khắc bảy đồ án ngôi sao, tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, bản thân viên châu tỏa ra hào quang màu xanh vô cùng vô tận, vừa nhìn là biết đây là một dị bảo cực kỳ trân quý.

Từ trong tay ba người, mỗi người lại bắn ra một đạo quầng sáng của riêng mình lần lượt là màu phấn, màu xanh, màu đen, bao phủ kỳ châu màu xanh vào bên trong, đồng thời phối hợp với đồ đằng pháp trận dưới đất, không ngừng thâm nhập vào viên châu, dường như muốn luyện hóa vật này. Hào quang của kỳ châu lập lòe, thỉnh thoảng lộ ra từng vệt ánh sáng màu xanh, dễ dàng chấn văng hào quang tế luyện của ba người. Dưới sự liên thủ luyện hóa của ba vị đại năng Thông Huyền, vậy mà không thể làm gì được viên kỳ châu này. Lại qua một hồi lâu nữa, kỳ châu màu xanh vẫn có bộ dạng vững như bàn thạch khiến cả ba người đều lộ ra một tia thần sắc nôn nóng.

“Mê Thiên Thần Châu không hổ là chí bảo truyền thừa của Thiên Hồ nhất tộc, hợp lực của ba người chúng ra cũng không làm gì được nó.” Trung niên mặc áo bào xanh nhướng mày, thu tay lại rồi thản nhiên nói.

Lão giả áo xám há miệng cười ha ha, rồi cũng buông tay xuống. Nhìn thấy hai người khác đã dừng tay, trong mắt nữ tử áo phấn đỏ hiện lên một chút không vui, tuy nhiên trên mặt lại không thể hiện ra, tay trắng nõn nà vung lên, tán đi hào quang trên tay mình.

“Bích Khôn tộc trưởng cần gì phải nóng vội, Luy Tố Thánh Vương giờ đây đã vẫn lạc, Mê Thiên Thần Châu cũng đã rơi vào tay chúng ta, lại có Hồ Mị tiên tử tương trợ, tin rằng chỉ tốn một thời gian ngắn nữa, chắc chắn có thể luyện hóa được viên châu này. Đến lúc đó là mở được bí cảnh Thiên Hồ rồi.” Lão giả áo xám mỉm cười nói.

“Đúng vậy, dựa theo ước định của chúng ta lúc trước, chỉ cần hai vị đạo hữu giúp ta nắm giữ được viên châu này, ngồi lên vị trí Thánh Vương của Thiên Hồ nhất tộc, ta nguyện ý tặng cho hai tộc các vị vô tận trân bảo mà tộc Thiên Hồ tích góp được trong vô số năm qua xem như là thù lao.” Trong mắt nữ tử áo phấn chợt lóe sáng, cười một cách yếu ớt rồi nói.

“Hồ Mị tiên tử có thể nhớ rõ ước định như vậy đương nhiên là rất tốt. Lần này vì giúp ngươi mà hai tộc chúng ta cũng tổn thất thật lớn đấy.” Lão giả áo xám liếc nhìn Hồ Mị, mở miệng nói.

“Nói là như vậy, nhưng hơn hai tháng qua, chúng ta ngày đêm không ngừng thi triển bí thuật luyện hóa viên châu này, đến nay vẫn chưa có một chút dấu hiệu nào thành công. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ sự tình sẽ có biến, ta nhớ rằng nữ nhân Luy Tố kia có chút giao tình với Huyết Đồ Thánh Vương của tộc Huyết Đằng, khó có thể đảm bảo được là Huyết Đằng Tộc không nhúng tay vào việc này.” Lão giả áo xám tiếp tục nói.

Hai người khác nghe nói tới Huyết Đằng Tộc, sắc mặt đều hơi đổi.

“Cũng không phải do tiểu nữ không tận lực, Cực Đạo tộc trưởng có chỗ không biết, Mê Thiên Thần Châu chính là vật truyền thừa của tộc Thiên Hồ ta, từ trước đến nay chỉ có ai đã từng là tộc trưởng mới có khả năng thúc giục, tiểu nữ thật hữu tâm vô lực.” Sâu bên trong mắt Hồ Mị lóe lên dị sắc, cười khổ một tiếng rồi nói, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ bình thường yếu đuối.

Hai người lão giả áo xám nghe vậy, lông mày đều nhíu lại.

Truyền thừa bên trong Thiên Hồ Nhất tộc, từ trước đến nay đều là từ tộc trưởng đời trước truyền cho tộc trưởng đời sau. Nhưng thế hệ này, sau khi Thánh Vương Luy Tố đã bị ám toán, lại bị mấy người vây công, dưới tình huống liều chết phản công, thân thể hài cốt đều không còn, căn bản là không cách nào tưởng tượng được.

Hồ Mị tuy rằng có được thiên tư Bát Vĩ vạn năm khó gặp, nhưng Bát Vĩ so với Cửu Vĩ mặc dù chỉ chênh nhau một đuôi, nhưng sự khác biệt lại không thể dùng lẽ thường mà tính.

“Nếu nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải đành thúc thủ vô sách hay sao?” Trung niên áo bào xanh sắc mặt lạnh lẽo nói.

“Theo lão phu biết, thiếu chủ thế hệ này của Thiên Hồ Nhất Tộc là Dao Cơ có huyết mạch tinh khiết, tư chất đúng là Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết. Nếu có thể tìm ra nàng, có hay không cơ hội luyện hóa được Mê Thiên Thần Châu?” Lão giả áo xám suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói ra.

Trung niên áo bào xanh nghe thấy vậy, lập tức trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhìn về phía Hồ Mị.

“Tuy rằng huyết mạch Dao Cơ thuần khiết, nhưng mà dù sao cũng chưa trải qua Thiên Hồ truyền thừa, chỉ sợ chưa hẳn là có thể luyện hóa được Mê Thiên Thần Châu. Hơn nữa trong đai chiến vừa rồi, nàng được Thánh Vương Luy Tố an bài người lén dẫn đi trốn, hôm nay chỉ sợ rất khó có thể tìm ra nàng.” Đôi mắt đẹp của Hồ Mị lóe lên, khẽ thở dài nói.

Hai người còn lại liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

“Tuy nói như thế, nhưng đây cũng là một biện pháp, trước tiên cứ thử rồi nói sau. Dù sao, nếu để cho Dao Cơ đào thoát được, ngày sau ắt sẽ là một tai họa ngầm.” Ánh mắt lão giả áo xám khẽ động nói. Lập tức lấy ra một khối phù lục màu xanh, nói nhỏ vào trong đó vài câu, một tay phất lên, phù lục hóa thành một vệt quầng trăng mờ, bắn đi về phía bên ngoài đại điện.

“Hai vị cũng không cần phải lo lắng, tiểu muội đã nghĩ ra một biện pháp, có lẽ có tác dụng.” Hồ Mị thấy động tác của lão giả áo xám, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, chợt mở miệng nói ra.

"A, Hồ Mị đạo hữu nói ra nghe một chút.” Lão giả áo xám lập tức hỏi.

“Tiểu nữ tuy rằng chưa trải qua Thiên Hồ truyền thừa, nhưng mà ta lại biết rõ một bí thuật huyết tế huyết mạch của bổn tộc, nếu có thi thể tu sĩ Thông Huyền Thiên Hồ Tộc, thi triển bí thuật, mượn nhờ lực hiến tế, có lẽ có thể luyện hóa được Mê Thiên Thần Châu này.” Hồ Mị nhàn nhạt mở miệng nói.

Trung niên áo bào xanh cùng lão giả áo xám nghe vậy, sắc mặt đều hơi đổi. Lần đại chiến này, mấy vị Thông Huyền của tộc Thiên Hồ lần lượt vẫn lạc, thi thể đều nằm trong tay hai người, trong lời nói của Hồ Mị mục đích ám chỉ rõ ràng việc này. Nhưng mà nếu như vẫn không còn cách nào luyện hóa được viên châu này, để mở ra bí cảnh Thiên Hồ, vạn nhất các thế lực khác thừa cơ nhúng tay vào, làm cho bọn hắn cái được không bù được cái mất. Trung niên áo bào xanh cùng lão giả áo xám nhìn nhau vài lần, sắc mặt liên tục biến đổi, âm tình bất định. Sau một lát, lão giả áo xám phá vỡ sự trầm mặc, quả quyết nói:

“Tốt lắm, nếu như phương pháp này có khả năng thành công, chúng ta theo cách này thử một lần cũng tốt.”

Trung niên áo xanh trầm ngâm một lát, cũng nhẹ gật đầu.

“Tốt lắm, chúng ta lập tức bắt đầu thôi.” Sắc mặt Hồ Mị vui vẻ nói, tay vung lên, một mảng ánh sáng màu phấn bắn ra, đem cả đại điện bao phủ vào trong đó.

Mấy canh giờ sau, trên không trung đại điện, một cột ánh sáng màu máu phóng thẳng lên trời, kéo dài đến vô tận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất