Dịch giả: Hàn Lâm NhiBiên: nila32"Đi!"
Liễu Minh quát lên một tiếng, đồng thời vung tay, một chùm tia sáng vàng bắn ra rồi mau chóng hóa thành một đầu mãng xà cao chừng vài trượng, chỉ lóe lên một cái đã cuốn lấy một giáp sĩ khôi lỗi. Ngay cả Kim Giáp Phù Binh được tạo ra cũng lao tới trước người Khôi lỗi, tung một quyền nện thật mạnh xuống đầu nó. Giáp sĩ khôi lỗi không kịp đề phòng, liền bị quyền này đánh cho ngã xuống đất. Thiếu niên áo lục thấy tình hình này thì không khỏi cảm thấy chấn động, y không ngờ ma sủng của Liễu Minh lại lợi hại như thế, nhìn chấn động pháp lực cũng đã đạt tới Ngưng Dịch Hậu kỳ. Xem ra hành vi lúc trước của Liễu Minh cố tình vì dẫn khôi lỗi của mình ra.
"Dám can đảm phá hỏng khôi lỗi của ta! Ta muốn bầm thây ngươi ra làm vạn đoạn!" Thiếu niên áo lục quát lên, lục quang trên người sáng rực, tiếp tục điều khiển hai đầu khôi lỗi còn tại tấn công.
Song Liễu Minh chỉ lắc mình một cái đã xuất hiện trước người Phi Lâu và Hoàng Cân lực sĩ, phi kiếm trong tay đâm thẳng vào phù văn màu vàng nơi ngực trái đối thủ. Cũng bởi Liễu Minh đã từng tìm hiểu nghiên cứu về kết cấu khôi lỗi, thế nên hắn biết chỉ cần phá hủy linh lực nơi hạch tâm thì một cỗ khôi lỗi có lợi hại tới đâu cũng chỉ là vật chết mà thôi, mà lúc trước quan sát một hồi nên đương nhiên biết vị trí hạch tâm của khôi lỗi này.
Một tiếng "Xùy" vang lên!
Phi kiếm đỏ rực dùng tốc độ nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực giáp sĩ, chỉ thấy trên thân giáp sĩ lập tức hiện ra những tia sáng vàng rực, đồng thời bên trong vang lên những tiếng ken két. Thấy tình hình này, trong mắt Liễu Minh chợt hiện lên một chút vui mừng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn lại chợt biến. Bởi vì sau công kích này, không ngờ cơ quan của khôi lỗi và pháp lực của nó vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trên đầu nó vẫn ẩn hiện hào quang vàng nhạt, chỉ có điều khí tức phát ra đã yếu hơn trước nhiều.
"Thì ra là thế, không ngờ giáp sĩ khôi lỗi này lại có hai vị trí trung tâm, khó trách tại sao động tác lại nhanh nhẹn như thế." Liễu Minh suy nghĩ chốc lát, tay bấm kiếm quyết, phi kiếm trong tay hắn lại bắn ra, tiếp tục đâm thẳng vào nơi mi tâm khôi lỗi.
Bùng!
Lần này cuối cùng khôi lỗi mặc kim giáp cũng ngừng động tác, hào quang trong mắt nó chỉ chớp lên một cái rồi tắt hẳn, cả thân hình rơi bịch xuống đất. Từ khi Liễu Minh thả ma sủng vây khốn địch nhân tới khi phá hủy một đầu khôi lỗi kim giáp chỉ kéo dài mấy hơi thở mà thôi.
Mãi tới khi khôi lỗi ngã xuống, thiếu niên áo lục mới dẫn theo hai đầu khôi lỗi khác đi tới. Song khi nhìn thấy một khôi lỗi kim giáp đang nằm im trên đất như đã chết và một đầu khác vẫn chưa thoát khỏi vây công của Cốt hạt thì thân hình chợt dừng lại, gương mặt tái xanh đi, ánh mắt nhìn về hướng Liễu Minh tràn ngập sát ý. Liễu Minh chỉ khẽ cười, đồng thời phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, Lạc Kim Sa đang quấn lấy một đầu khôi lỗi lập tức tản đi, chỉ xoay một vòng trên không trung đã hóa về một đạo kim quang mất hút trong tay áo hắn.
"Ngươi cho rằng không thi triển trận pháp Tứ Tượng thì ta không thể bắt ngươi ư?" Thiếu niên áo lục lạnh lùng cười nói.
Nghe vậy Liễu Minh cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, song lại thầm dùng thần niệm điều khiển Phi lâu và Hoàng Cân lực sĩ.
Hai tiếng xé gió 'Vèo' 'Vèo' truyền tới!
Phi lâu và Hoàng Cân lực sĩ đột nhiên bắn ra, đánh về hai cỗ khôi lỗi bên cạnh thanh niên áo lục. Đồng thời bên kia, Liễu Minh tiếp tục bắt quyết, chỉ thấy kiếm quang sáng rực lên, chém về phía thiếu niên kia.
"Muốn chết!"
Thiếu niên áo lục thét lên một tiếng chói tai, đôi tay ẩn hiện hắc khí của gã chỉ chớp lên một cái đã xuất hiện thêm một đôi bao tay đen kịt, sau đó gã tung một quyền thật mạnh về phía kiếm quang.
Oanh!
Dưới tác dụng của một quyền này, phi kiếm màu đỏ kia lập tức bắn ngược trở lại, mà thiếu niên áo lục bên này dường như cũng bị man lực này phản chấn cho lùi về sau hai bước. Song ngay khi vừa ổn định thân hình định vung thêm một quyền nữa thì chợt một tiếng cười lạnh vang lên bên tai gã làm thiếu niên thấy hoa mắt, ngay sau đó một bóng đen đã xuất thủ, nện thẳng vào ngực gã.
Bịch!
Thiếu niên áo lục không kịp đề phòng, cương khí hộ thể của gã lập tức bị đánh nát, gã chỉ cảm thấy ngực của mình vô cùng đau đớn, đồng thời gã cũng bị đánh bay xa hơn mười trượng, rơi bịch xuống đất như người ta ném một bao tải.
"Òa" một tiếng, thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi, nơi ngực gã đã bị đánh cho lõm xuống, làm cho gã cảm thấy mỗi khi thở một hơi là cả người lại đau nhức không thôi.
"Điều này... không thể nào....." Thiếu niên áo lục khó nhọc đứng lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Gã vốn là thiên tài trong số đệ tử nội môn của Ma Huyền Tông, luôn được vạn người để ý, hơn nữa lại còn có người dựa dẫm thế nên trước giờ trong tông luôn thích gì được nấy, chưa từng khốn khổ thế này bao giờ. Vậy mà hiện giờ ngay cả bốn đầu khôi lỗi giáp sĩ mạnh nhất của gã thì một đầu đã hư hỏng, còn ba đầu lại bị ma sủng của đối phương khống chế, trong thời gian ngắn khó thoát thân nổi chứ đừng nói bảo vệ gã. Thế nên gã đành nén cơn đau nơi ngực, khẽ quát một tiếng, cố gắng đứng dậy. Song ngay lúc này, chợt gã thấy một bóng đen đã thuấn di tới trước người, chính là Liễu Minh.
Thấy cảnh này, cuối cùng thiếu niên áo lục mới thấy sợ hãi, gã vội há miệng, một tia sáng đen yên lặng bắn ra, nhìn kỹ thì thấy đó là một cây châm đen dài vài tấc. Liễu Minh cũng không lùi lại, chỉ thấy thân hình hắn lắc nhẹ, đồng thời đầu quay đi, kim châm liền bắn sượt qua, tiếp đó hắn vung tay, một đạo kim quang bắn ra rồi ngưng tụ thành một đạo quang nhận vàng óng, chém về phía đối phương. Ở khoảng cách gần như vậy thiếu niên kia vốn không tránh kịp, mà muốn thúc giục linh khí khác phòng thân cũng không thể, đành liều mạng tránh ra một bên, tránh đi chỗ yếu hại.
Kết quả kim quang vụt bắn ra, cương khí hộ thể của thiếu niên lại bị đâm thủng, đồng thời một cánh tay của gã cũng bị cắt đứt, hóa thành một màn huyết vụ bay tung tóe.
"A!"
Thiếu niên áo lục kêu lên một tiếng thống khổ.
Song người này cũng coi như kẻ tâm trí kiên định. Gã cắn chặt răng, vội lùi về sau mấy trượng, đồng thời tay kia nhanh chóng lấy một tấm phù ra, dán chặt vào chỗ tay cụt, máu lập tức ngừng chảy. Tiếp đó gã vẫy nhẹ tay còn lại, chỉ thấy một màn hào quang đen thui hiện ra, trên tay gã đã xuất hiện một cây quạt, chính là kiện linh khí cực phẩm Diệt Hồn Phiên mà gã mua trên hội đấu giá.
Liễu Minh khẽ nhướng mày, nếu như hắn nhớ không lầm thì vật này phải có tới hơn ba mươi trọng cấm chế, nếu như để đối phương liều chết sử dụng đối phó với mình, vậy thì uy lực cũng khó có thể khinh thường được. Có điều từ khi đấu giá hội xong tới nay cũng mới có ba tháng, nếu như thiếu niên này đã tế luyện bộ khôi lỗi xong, mà lúc trước cũng chưa dùng tới cây quạt này, vậy thì xem ra gã vẫn chưa tế luyện xong nên cũng không cần lo lắng làm gì.
Khi hắn còn đang cân nhắc thì bên kia, thiếu niên áo lục đã điên cuồng rót pháp lực toàn thân vào Diệt Hồn Phiên, mà dường như còn thấy không đủ, thế nên còn há miệng phun một ngụm tiên huyết lên mặt quạt nữa. Chỉ thấy mặt ngoài quạt lập tức phóng ra hào quang hai màu đen trắng đan xen rõ rệt, nó bay thẳng về phía Liễu Minh, đồng thời trên mặt quạt hiện ra một màn sương tím nhạt, nó dần dần ngưng tụ lại thành một khô lâu màu tím sậm. Khô lâu há miệng thật to, tính thôn phệ cả người Liễu Minh.
Liễu Minh chỉ thấy một cảm giác chấn nhiếp hồn người tràn ra khắp nơi, hai tai hắn đau như bị kim châm, ngay cả tâm thần cũng thấy chấn động làm hắn thấy rùng mình. Nhưng ngay sau đó, hắn mau chóng lấy một cái khóa nhỏ màu bạc ra, đồng thời tay kia cũng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Chỉ thấy cái khóa bạc khẽ chớp một cái, hào quang trắng sáng lên, một cỗ tinh thần lực khổng lồ tựa như thực thể tràn ra, chặn đứng thế công của khô lâu.
Một tiếng "Oanh" vang lên!
Khô lâu tím sẫm kia lập tức bị đánh về màn sương kia rồi từ từ tản đi. Trong sương mù, một thân ảnh màu xanh uốn lượn bay ra như bóng quỷ, sau một khắc đã xuất hiện trước người thiếu niên áo lục.
"Không! Ta không thể bại bởi loại người vô danh như ngươi được!" Giờ phút này sắc mặt thiếu niên áo lục đã trắng bệch như tờ giấy. Gã liều mạng hét lớn một tiếng, đồng thời liên tục vỗ Diệt Hồn Phiến trong tay, tạo thành vô số đạo phong nhận đen kịt, định đánh cược một lần cuối.
Ánh mắt Liễu Minh lạnh đi, hắc khí trên người hắn bốc lên, thân hắn tựa như rắn, chỉ khẽ chuyển động đã tránh được toàn bộ số phong nhận kia. Một khắc sau, thiếu niên kia chỉ thấy một luồng gió đen thổi qua thì nơi ngực chợt lạnh, gã quay đầu nhìn lại theo bản năng thì chỉ thấy sau lưng đã xuất hiện một nam tử áo xanh, bàn tay vẫn đang lượn lờ hắc khí, đồng thời bên trên còn đặt một trái tim đầm đìa máu tươi vẫn đang chậm rãi đập. Thiếu niên kia thấy cảnh này, gương mặt cứng lại, hai mắt trợn trừng, tất cả đều tràn ngập nét khó tin.
Một tiếng "Ba" vang lên!
Bàn tay Liễu Minh nắm chặt lại, trái tim kia lập tức bị bóp nát bấy, máu tươi bắn ra xung quanh. Thiếu niên áo lục kia khẽ mở miệng định nói gì đó nhưng chỉ thấy mấy âm thanh khàn đục xen lẫn tiếng rên rỉ, sau đó thân hình gã đã mềm nhũn ngã xuống, tinh quang trong mắt cũng biến mất, chỉ có cái lỗ trên ngực là vẫn trào máu tươi liên tục.
Liễu Minh lạnh lùng thu tay lại sau khi khẽ vẫy cho sạch vết máu.
Đúng lúc này, chợt một tia sáng đen từ trên đầu thiếu niên áo lục bắn ra, chỉ chớp mắt đã bay xa mấy trượng, tính bỏ chạy. Liễu Minh thấy cảnh này chỉ khẽ nhíu mày, hắn không ngờ tu sĩ Ngưng Dịch kỳ chết đi còn có thể để lại tinh phách. Song đây cũng không phải lần đầu tiên hắn thấy thứ này, thế nên đương nhiên sẽ không để nó thoát được, hắn vung tay, tiểu kiếm đỏ rực bắn ra, bắn thẳng về phía hắc khí.
Chỉ thấy hắc khí truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, đồng thời nó vỡ tung ra, hóa thành những tia sáng nhỏ, từ từ tản đi. Thấy vậy, Liễu Minh mới thả lỏng tâm thần, tính thu hồi phi kiếm thì chợt giữa chút hắc khí còn lại kia, một tia sáng nhỏ như sợi tóc màu đỏ chói, chỉ nhoáng lên một cái đã lao vào thân thể hắn. Tốc độ của nó cực nhanh, làm cho hắn không phản ứng được chút nào.
Liễu Minh giật mình kinh sợ, vội vàng thúc giục tinh thần lực tìm tòi trong thân thể và mau chóng phát hiện ra trong kinh mạch xuất hiện một sợi chỉ đỏ nhạt. Gương mặt hắn trầm xuống, vội nghĩ tới trong Thái Thanh Môn có một số ghi chép điển tịch về thuật pháp quỷ dị của Ma Đạo, trong đó có nói đa số đều cần dùng tinh huyết của bản thân để phát động pháp thuật ác độc này. Mà trong đó có nhắc tới một bí thuật, gọi là Bại Huyết Kiếm. Thuật này cần người thi triển thiêu đốt tinh huyết bản thân hóa thành một đạo huyết kiếm, chỉ cần dính lên người của kẻ địch sẽ lập tức xâm nhập vào nguyên khí và tinh phách của kẻ đó, sau đó từ từ cắn nuốt nguyên khí đối phương cho tới khi hắn chết mới thôi.
"Chẳng lẽ tơ máu này lại cùng loại với pháp thuật này ư?"
Liễu Minh thầm nhủ, song khi suy nghĩ lại thì lại thấy không đúng. Bởi tà thuật như Bại Huyết Kiếm muốn phát động cũng cần một lượng tinh huyết và pháp lực nhất định, mà khi tinh phách thiếu niên kia bị kiếm quang tiêu diệt thì hắn không thấy có dấu hiện sử dụng pháp lực. Nghĩ vậy song hắn vẫn thi pháp tính khu trừ sợi tơ máu này, thế nhưng dù hắn có làm thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có chút hiệu quả nào. Sợi tơ máu này tựa như vật không tồn tại, hắn không có cách nào động vào nó cả. Xem ra đây là một bí thuật đặc thù nào đó của Ma Huyền Tông.
"Được rồi, chờ khi trở về phường thị thì từ từ xử lý cũng được." Nhất thời không nghĩ ra cách, Liễu Minh đành dừng thi pháp lại, tính quay về.