Ma Thiên Ký

Chương 605: Lạc U Phong

Dịch giả: khangvan

Biên: nila32

Liễu Minh khom người, thò tay đón lấy ngọc giản, vội vàng nói một tiếng cám ơn, sau đó liền đặt ngọc giản lên trán, dùng tinh thần lực quét qua.

Nửa khắc sau, Liễu Minh mở mắt, suy nghĩ một hồi sau đó kiên định nói:

“Đệ tử đã suy nghĩ kỹ, chọn Lạc U Phong.”

Lạc U Phong là ngọn núi lấy Quỷ đạo là công pháp chủ đạo, mà tài nguyên trong tông cũng vừa vặn thích hợp cho hắn tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, nên sau khi thấy giới thiệu về ngọn núi này thì hắn không chút do dự lựa chọn.

Âu Dương điện chủ khẽ gật đầu, đưa ra một ngón tay.

Trước đống lệnh bài rực rỡ sắc màu, bỗng nhiên ánh sáng màu đen sáng lên, một tấm lệnh bài ngăm đen, trên đó khắc một hình mặt quỷ nhanh chóng bay ra, rơi vào tay của Liễu Minh.

“Trong này có một bộ quần áo của đệ tử nội môn, ngươi trước tiên hãy cất đi, khi nào suy nghĩ kỹ càng thì tùy thời điểm có thể đến chọn một món linh khí cực phẩm.” Trung niên khôi ngô khoát tay, một đạo ánh sáng màu hồng bay đến.

“Đa tạ tiền bối ban thưởng.”

Trong miệng Liễu Minh nói cảm ơn, khoát tay tiếp lấy đoàn ánh sáng màu hồng, ánh sáng thu lại hiện ra một cái Trữ Vật Phù màu đỏ sậm.

Trung niên khôi ngô lúc này giơ tay lên, thu lại gần trăm miếng lệnh bài trước mặt, hướng về đại sảnh bên ngoài kêu một tiếng, sau đó tên đệ tử chấp pháp vừa rồi nhanh chóng đi đến.

“Mang Liễu sư điệt đến Lạc U Phong.” Trung niên khôi ngô phân phó ra một câu.

“Vâng.”

Tên đệ tử chấp pháp này cúi đầu đáp ứng một tiếng, sau khi đợi Âu Dương điện chủ rời đi, lúc này quay đầu thi lễ, kính cẩn nói:

“Lâm Việt bái kiến Liễu sư huynh!”

Tuy rằng đều là môn hạ của Thái Thanh Môn, nhưng mà địa vị của đệ tử chấp pháp còn kém hơn so với đệ tử ngoại môn, càng không thể đánh đồng với đệ tử nội môn.

“Vậy phải làm phiền Lâm sư đệ rồi.” Liễu Minh chắp tay trả lời một cách khách khí.

Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của vị đệ tử chấp pháp này, hai người nhanh chóng đi ra khỏi Chấp Pháp Điện, hóa thành hai đạo độn quang bay khỏi ngọn núi, hướng về một chỗ sâu trong sơn mạch Vạn Linh.

Tuy đã gia nhập Thái Thanh Môn hơn mười năm, nhưng Liễu Minh bình thường đều dốc lòng khổ tu, suốt ngày ru rú trong nhà, ngoại trừ một lần vừa mới vào tông môn, đi qua phụ cận của Thúy Vân Phong một lần thì không hề tiếp xúc một chút nào với nội môn, cho nên không quá hiểu rõ vị trí của những ngọn núi lớn trong nội môn, trên đường đi đều do Lâm Việt phía trước dẫn đường.

Mà Lâm Việt cũng là một người hay nói, thêm nữa là Chấp Pháp Điện kết giao rất thân đối với những ngọn núi nội môn, trên đường đi, Liễu Minh vô tình hữu ý nghe được không ít sự tình của nội môn.

Một canh giờ sau, hai người đã đến trước một ngọn núi màu đen.

“Liễu sư huynh, nơi này chính là Lạc U Phong.” Lâm Việt chỉ về ngọn núi trước mắt, quay đầu nói với Liễu Minh.

Ánh mắt Liễu Minh sáng lên, gật đầu, lúc này đổi lại quần áo của đệ tử nội môn Lạc U Phong mặc lên người.

Ngọn núi màu đen trước mắt này vô cùng hiểm trở. Phía trước là vách núi thẳng tắp, phía sau đỡ hơn một chút, có một dốc núi tương đối nhẹ nhàng.

Giống với những ngọn núi nội môn khác của Thái Thanh Môn, ngọn núi chính của Lạc U Phong cũng cao ngất trong mây, mà những sơn mạch phụ cận có độ cao bình thường, hơn nửa trong số đó đều là rừng rậm nguyên thủy, bên trên đỉnh núi xây dựng vài chục tòa kiến trúc cao lớn.

“Đi thôi!” Liễu Minh dò xét một lát, sau đó vung ống tay áo lên, tiếp tục bay về phía trước.

Không bao lâu, hai người một trước một sau hạ xuống bình đài trên một ngọn núi.

“Nơi đây là nội môn Lạc U Phong, hai vị tới đây không biết có chuyện gì quan trọng không?”

Hai người Liễu Minh vừa mới đứng vững thì một gã nam tử áo đen đi ra từ một chỗ gần đại điện, ngăn trước mặt hai người, ánh mắt nhìn lướt qua tên đệ tử chấp pháp, sau đó dừng lại trên người Liễu Minh.

“Tại hạ là Chấp Pháp Điện Lâm Việt, hôm nay tới đây là vị Liễu sư huynh này đã thông qua thí luyện ba mươi sáu tầng của Hư Linh Tháp, được phép tiến vào nội môn. Hôm nay hắn đã chọn gia nhập vào Lạc U Phong, đặc biệt đến bái kiến chưởng tọa, ghi vào danh sách.” Không chờ Liễu Minh mở miệng, âm thanh của Lâm Việt cung kính vang lên.

“Thông qua được thí luyện ba mươi sáu tầng của Hư Linh Tháp?” Nam tử áo đen nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh lập tức biến đổi.

“Nếu đã như vậy, mời Liễu sư đệ theo ta. Nhưng mà chưởng tọa bản mạch gần đây đã đi ra ngoài, mọi việc trong núi hiện tại đều do Diêm trưởng lão chịu trách nhiệm.” Hai mắt nam tử áo đen dò xét trên dưới Liễu Minh, sau đó thu lại dị sắc trên mặt.

Nhiệm vụ của Lâm Việt đã hoàn thành, liền cáo từ Liễu Minh, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết bay lên không.

Liễu Minh nhanh chóng đi theo nam tử áo đen, thong dong tiến đến đại điện.

Lạc U Phong dùng Quỷ đạo để xưng danh, chỗ đại điện trên đỉnh núi này vẫn có thể cảm giác được trong không khí tản ra âm hàn chi khí nhè nhẹ, cảm giác đến bực này, so với Âm khí chi địa của Man Quỷ Tông có vài phần tương tự.

Nếu mà người bình thường nghỉ ngơi ở đây một chốc thời gian, thân thể chắc sẽ bị âm khí nhập vào, cảm thấy không khỏe.

Nhưng đối với Liễu Minh mà nói thì hoàn cảnh như vậy lại thích hợp cho hắn tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công.

Không bao lâu, hai người đi tới một đại sảnh được làm bằng đá xanh.

“Liễu sư đệ ở đây chờ một lát, tại hạ đi mời Diêm trưởng lão.” Nam tử áo đen nói một câu, sau đó đi về phía trong của đại điện.

Lúc này không có việc gì làm, Liễu Minh bèn đánh giá xung quanh một cách kỹ càng.

Đại điện trước mắt này cực kỳ rộng rãi, so với khi nhìn từ bên ngoài vào thì dường như có phần rộng rãi hơn vài phần, bốn phía đều dùng đá xanh xếp chồng lên, nhìn không có một chút dấu vết nào, dường như là dùng nguyên một khối đá xanh cực lớn điêu khắc mà thành.

Trong đại điện cực kỳ rộng rãi, ở một nơi hẻo lánh có đặt bốn đỉnh lô, bên trong không phải là cắm hương mà là đặt trong đó một khối khoáng thạch lớn màu đen, không ngừng tản ra từng sợi âm khí nhè nhẹ.

“Cái này chẳng lẽ là… Âm Khế Thạch?”

Tâm niệm Liễu Minh vừa động thì liền chấn kinh.

Âm Khế Thạch này là một loại tài liệu vô cùng hiếm thấy, bên trong ẩn chứa âm nguyên chi khí vô cùng thuần khiết, rất có lợi đối với công pháp Quỷ đạo.

Trước đây Liễu Minh đã từng nhìn thấy một khối Âm Khế Thạch to bằng nắm đấm tại phường thị Trường Dương, có thể bán được mấy vạn linh thạch, vậy mà Lạc U Phong lại có thể dùng làm hương hun, khó trách nhiều đệ tử ngoại môn từng nói, gia tài của những ngọn núi nội môn đều cực kinh khủng.

Đang lúc hắn cẩn thận dò xét Âm Khế Thạch một lần nữa thì trong đại điện truyền đến một hồi tiếng bước chân.

Nội tâm Liễu Minh run lên, lúc này thu hồi ánh mắt, khoanh tay đứng đợi.

Không lâu sau, từ trong đại điện đi ra một nam tử, thoạt nhìn đã gần bốn mươi, mặt vàng như nến, trông có vẻ bệnh tật, mà sau lưng đi theo một nữ tử xinh đẹp tầm hai lăm hai sáu tuổi.

“Ngươi chính là Liễu Minh?” Đôi mắt nhỏ đục ngầu của nam tử mặt vàng nhìn lại, đánh giá trên dưới Liễu minh, sau đó mở miệng phát ra một thanh âm khàn khàn.

Cùng lúc đó, một cảm giác cực kỳ âm lãnh quét tới, khiến cho nội tâm Liễu Minh một thoáng rung động.

“Đệ tử Liễu Minh, bái kiến sư thúc.” Liễu Minh thúc giục công pháp trong người ổn đinh lại tâm thần, phát ra âm thanh cung kính trả lời.

“Ta là Diêm Thiên Đô, trưởng lão bản phong. Chưởng tọa hôm nay không có trong môn, hiện tại mọi việc lớn nhỏ đều do ta quyết định. Tốt rồi, đem lệnh bài nội môn của ngươi ra đây!” Nam tử mặt vàng thấy vẻ mặt Liễu Minh không đổi chút nào, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trong miệng nhàn nhạt nói ra.

Liễu Minh nghe vậy, vội vàng lấy ra từ bên hông miếng lệnh bài đệ tử Lạc U Phong, đưa tới.

Lệnh bài này trên đường đến đây, hắn đã tích huyết tế luyện một phen, phía trên bây giờ xuất hiện rõ ràng tên và chân dung của hắn.

Nam tử mặt vàng nhẹ nhàng điểm một tay vào hư không, lệnh bài trong tay Liễu Minh nhanh chóng bay lên sau đó hạ xuống tay hắn, còn tay kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc bút bằng ngọc, lăng không vẽ những nét như rồng bay phượng múa, một đạo ánh sáng màu trắng hiện lên, sau đó nhập vào trong lệnh bài.

“Tốt rồi, hôm nay coi như ngươi đã là một thành viên của Lạc U Phong, trên ngọc giản này có ghi lại môn quy và điều cấm kỵ của Lạc U Phong, ngươi nên nhớ kỹ. Nếu mà ngươi trái lại với bất kỳ điều lệ nào thì hậu quả trong lòng ngươi cũng rõ.” Nam tử mặt vàng trầm giọng nói ra, vung tay lên, lệnh bài và một quả ngọc giản màu xám đồng thời rơi vào trong tay Liễu Minh.

“Đệ tử xin ghi nhớ dạy bảo của Diêm sư thúc.” Liễu Minh thu lại lệnh bài, cung kính nói ra.

“Đây là Hiểu Ngũ, đệ tử thân truyền của chưởng tọa, tu vi đã đạt đến Hóa Tinh hậu kỳ, cũng là đại sư tỷ của bản phong, về sau nếu có vấn đề gì thì có thể hỏi nàng ta.” Thấy bộ mặt khiêm cung hữu lễ của Liễu Minh thì cuối cùng nam tử mặt vàng cũng lộ ra một vẻ tươi cười, quay đầu chỉ về nữ tử đứng sau lưng nói.

“Liễu Minh bái kiến sư tỷ.” Liễu Minh chắp tay thi lễ một cái.

“Liễu sư đệ có thể xông qua ba mươi sáu tầng Hư Linh Tháp, về sau khẳng định không phải là nhân vật trong ao. Ta ở nhà đứng hàng thứ năm, không chê gọi ta một tiếng “Ngũ tỷ” là được.” Nữ tử xinh đẹp đánh giá trên dưới Liễu Minh vài lần, sau đó cười nói tự nhiên.

Liễu Minh nghe vậy thì khẽ giật mình, nhưng cũng cúi đầu xưng “Vâng.”

“Hiểu Ngũ, ngươi hãy dẫn Liễu sư điệt đi nhận lấy phúc lợi của đệ tử nội môn, sau đó đi chọn lấy một căn động phủ. Về phần Liễu Minh sau này bái làm môn hạ một vị trưởng lão nào thì bây giờ không phải thời điểm tốt để quyết định. Dù sao mấy vị trưởng lão của bản phong hiện giờ cũng không ở trong núi, đợi sau này thương lượng qua rồi nói.” Nam tử mặt vàng phân phó vài câu, sau đó vung tay áo lên, theo đường cũ quay về.

“Sư đệ đừng trách, Diêm sư thúc là người mặt lạnh nhưng tim nóng, sau này sư đệ tiếp xúc nhiều hơn sẽ hiểu rõ. Hiện tại dưới sự phân phó của Diêm sư thúc, trước hết sư đệ hãy cùng ta đến đây.” Nữ tử xinh đẹp tủm tỉm cười giải thích vài câu, sau đó dáng người thướt tha đi ra ngoài đại điện.

Liễu Minh sờ mũi vài lần, âm thầm cười khổ, liền đi theo.

Dưới sự dẫn dắt của Hiểu Ngũ, sau khi rẽ trái quặt phải bảy tám lần, lúc này hắn đã đến trước cửa ra vào của một thạch ốc màu đen.

“Ngũ tỷ, Liễu sư đệ.”

Tên nam tử áo đen vừa rồi đi ra từ gian nhà đá, hướng hai người Liễu Minh mỉm cười, nói.

“Bản mạch tương đối đặc biệt, những đệ tử bình thường không cách nào ở lâu, cho nên Phong sư đệ tuy là đệ tử nội môn nhưng đồng thời cũng đảm nhiệm chức đệ tử chấp sự, quản lý hết thảy những việc vặt nơi đây. Ngươi có điều gì không hiểu, cũng có thể đến đây hỏi hắn.” Nữ tử xinh đẹp không quay đầu lại, nói.

Liễu Minh tự nhiên liên tục gật đầu đồng ý, cười thân thiện với nam tử áo đen.

Hắn vừa mới tiến vào Lạc U Phong, đối với mọi việc đều không quen thuộc, sau này chắc chắn sẽ cùng với người này tạo nên một phen quan hệ.

“Liễu sư đệ chắc là đến nhận phúc lợi của đệ tử nội môn, chờ một chút!” Nam tử áo đen không đợi nữ tử lãnh diễm mở miệng, liền quay người tiến vào thạch ốc, không bao lâu liền cầm ra một tấm Trữ Vật Phù.

“Đồ vật đều ở bên trong, Liễu sư đệ có thể kiểm tra sơ qua một chút.”

Liễu Minh cảm tạ, tiếp nhận lấy Trữ Vật Phù, dùng tinh thần lực quét vào bên trong, phát hiện có một pháp bào màu đen, kiểu dáng không khác bao nhiêu so với quần áo đệ tử nội môn trên người hắn, một thanh loan đao màu bạc, nhìn sơ qua thì chắc là một kiện linh khí thượng phẩm, còn có thêm mấy bình đan dược tinh tiến pháp lực và ba mươi vạn linh thạch.

Trừ những thứ đó ra thì còn thêm một tấm ngọc giản màu vàng.

“Tốt rồi, bây giờ hãy đi tiếp nhận động phủ của ngươi.” Không đợi Liễu Minh nhìn kỹ, Hiểu Ngũ xoay người, một lần nữa rời đi, không có ý tứ gì đợi Liễu Minh.

Liễu Minh đành phải đem Trữ Vật Phù nhét vào trong ngực, hướng về nam tử áo đen ôm quyền, bước nhanh theo.

Không bao lâu sau, hai người cưỡi mây bay lên trời, hướng về một ngọn núi phía dưới.

“Đệ tử nội môn của bản mạch tổng cộng có hơn năm mươi người, so với những ngọn núi trong nội môn thì xem như là nhân số ít. Động phủ của đệ tử đều là phía dưới Lạc U Phong, bây giờ còn có vài chỗ còn thừa, ngươi có thể tùy tiện chọn lấy một chỗ.” Trên đường đi, Hiểu Ngũ giải thích vài câu.

“Nghe khẩu khí của sư tỷ, việc lựa chọn động phủ cũng cần chú ý gì sao?” Liễu Minh nghĩ đến điều gì bèn hỏi.

“Động phủ đều tọa lạc trên Lạc U Phong, linh khí và mật độ đều không kém bao nhiêu. Nhưng mà Lạc U Phong nhất mạch của chúng ta chủ tu Quỷ đạo và công pháp Âm thuộc tính, cho nên trên đỉnh núi của bản mạch có bày ra đại trận Tụ Âm Minh Huyện, cho nên càng tới gần đỉnh núi thì âm khí càng dày đặc và nồng hậu, cực kỳ có lợi đối với việc tu hành. Đương nhiên nếu như tu vi không đủ, ở đây một thời gian dài, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến thân thể." Nữ tử xinh đẹp trả lời không chút do dự.

Liễu Minh nghe vậy nội tâm hơi động.

“Nhưng mà những động phủ gần đỉnh núi đều đã bị chiếm cứ hết rồi, sườn núi cũng không nhiều, chỗ trống cho ngươi lựa chọn cũng không có bao nhiêu.” Không chờ Liễu Minh mở miệng, nữ tử xinh đẹp khẽ cười rồi nói.

Liễu Minh nghe vậy thì miệng ngập ngừng, nhưng cũng không nói ra lời nào, trong nội tâm cũng cười khổ vài tiếng.

Điều này cũng là bình thường!

Hắn chỉ là đệ tử nội môn mới gia nhập, những nơi tốt đâu có đến lượt hắn lựa chọn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất