Dịch giả: khangvanHai thớt Linh Mã còn lại hiển nhiên phát hiện ra đồng bọn đã bị bắt giữ, hí lên một tiếng nôn nóng, sau đó liền tăng tốc độ lên vài phần.
Nhưng mà sương mù đã tràn ngập ra bốn phía, một thớt Linh Mã không thể tránh né, liền bị sương mù bao phủ vào trong, vùng vẫy vài cái rồi vô lực ngã xuống.
Mà thớt linh mã cuối cùng thì vận khí nhiều hơn một chút, rút cuộc trước khi sương mù màu xám khép lại thì hai chân sau đạp mạnh một cái, hóa thành một tấm lụa trắng, nhanh chóng chạy ra, nhưng mà phương hướng của nó đúng là lại chạy về phía Liễu Minh.
Thớt linh mã này hiển nhiên cũng cho rằng Liễu Minh cũng là người vây bắt nó, liền há miệng phun ra bảy tám đạo phong nhận lớn chừng vài thước, bắn về phía Liễu Minh.
Liễu Minh nhướng mày, trên người liền tỏa ra mấy cái xúc tu màu đen, nhẹ nhàng hất đám phong nhận này sang một bên.
Thân hình của linh mã trì trệ, bản năng của nó lập tức cảm thấy Liễu Minh vô cùng cường đại. Mà một chút chần chờ này liền quyết định đến vận mệnh của nó.
“Vèo” một tiếng!
Tấm lưới màu vàng từ phía sau, nhanh như điện bắn tới, kim mang lóe lên liền bao phủ lấy thân thể của nó.
Sau một khắc, một đạo thân ảnh từ phía trên hạ xuống, cách Liễu Minh không xa. Hào quang thì lại thì lộ ra một gã đại hán khôi ngô, mặc một tấm tráo bào màu vàng, khí tức lộ ra tu vi là Ngưng Dịch trung kỳ.
“Hặc hặc, đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ.” Đại hán nhìn Liễu Minh, hào sảng cười nói.
“Đạo hữu khách khí rồi, chẳng qua là tiện tay mà thôi.” Liễu Minh thản nhiên nói.
Vừa rồi hắn ra tay, chẳng qua cũng chỉ là theo bản năng mà phòng ngự mà thôi.
Đại hán khôi ngô nghe vậy thì gật đầu cười cười, một tay liền đánh ra một đạo pháp quyết.
Tấm lưới lớn liền đem linh mã bao kín lại, buộc thành một đoàn, sau đó cánh tay lại khua lên, thu linh mã vào trong một túi da bên hông.
Cách đó không xa, mấy người khác cũng nhìn thấy Liễu Minh thì vẻ mặt đề phòng bay đến, mà một nữ tử trẻ tuổi thậm chí còn để một tay đặt lên một tấm ngọc bội bên hông.
“Vừa rồi may mà có đạo hữu đây hỗ trợ, không được vô lễ!” Đại hán khôi ngô thấy vậy thì nhíu mày, quát lớn một tiếng.
Trong tiểu đội này thì chỉ có mình hắn là Ngưng Dịch trung kỳ, mấy người khác chỉ có thực lực sơ kỳ mà thôi.
Tiểu đội này đi săn trên Thiên Mã thảo nguyên, cũng chỉ coi là tiểu đội tương đối yếu nhược.
Đại hán khôi ngô với tư cách là thủ lĩnh của nhóm này thì tự nhiên kiến thức có phần bất phàm, vừa rồi thấy Liễu Minh chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể đánh nát mấy đạo phong nhận, tự nhiên là biết tu vi đối phương tuyệt đối không yếu hơn mình.
“Người trẻ không hiểu chuyện, các hạ chớ trách. Đúng rồi, đạo hữu nhìn khá lạ mặt, chắc là mới đến Thiên Mã thảo nguyên này, có hứng thú hợp tác với chúng ta, cùng đi săn linh mã hay không?” Đại hán sau khi quát lui mấy người phía sau, vẻ mặt tươi cười nói.
“Tại hạ còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không thể trì hoãn ở chỗ này, chỉ có thể đa tạ mỹ ý của đạo hữu.” Liễu Minh tự nhiên liền cự tuyệt.
Hắn đến Thiên Mã thảo nguyên này cũng không phải là vì một chút linh thạch này, vừa rồi nếu không phải đối với danh tiếng xa gần của đám linh mã này thì căn bản cũng không dừng lại tại đây một chút nào.
“Vậy thì thật đáng tiếc. Tại hạ là Đỗ Viễn Chân, trong phường thị gần Hắc Hà coi như là có chút dang tiếng, nếu đạo hữu thay đổi ý định thì tùy thời có thể tìm ta.” Đại hán khôi ngô lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn nhiệt tình nói.
Liễu Minh gật đầu, sau đó liền chắp tay cáo từ, một lần nữa hóa thành một đạo hắc quang, hướng về phía Thiên Dã Cổ Thành bay đến.
Rút cuộc, sau khi phi hành vài ngày thì hắn đã đến một phiến địa hình cao cao.
Xa xa nhìn lại thì cách đó không xa có một tòa thành trì diện tích chừng trăm trượng, bên trong có rất nhiều kiến trúc to nhỏ, thô kệch, mà trung tâm chủ thành được xây bằng đá xanh, cao khoảng ngàn trượng, phảng phất như là một tòa phật sơn, có thể quan sát được toàn bộ thảo nguyên.
Chẳng qua hiện tại, mặt ngoài những kiến trúc này đã bị phong hóa mà bung ra từng mảng, không ít chỗ đã bị sụp đổ xuống, cũng chỉ có thể thông qua toàn cảnh của khối thành trì này mà có thể thấy được nét cường thịnh ngày xưa của nó.
Theo như sự ghi chép trong điển tịch thì tòa cổ thành này có từ hơn vạn năm trước, từng có không ít người cư ngụ trong thành, phàm nhân, tu sĩ đều có, cũng có một thời phồn vinh, nhưng cũng không biết tại sao mà nó dần dần suy bại.
“Xem ra đây chính là Thiên Dã Cổ Thành.” Liễu Minh lấy ngọc giản từ trên trán xuống, tinh mang trong mắt lập lòe vài cái, trong miệng thì thào nói.
Đúng lúc này, một gã áo đen khu vân từ trong thành trì bay ra, phát hiện Liễu Minh đang ở cách đó không xa thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ đề phòng, nhanh chóng xoay người, bay về phía xa.
Liễu Minh cũng không để trong lòng, sau khi nhìn thoáng qua một chút thì thu ánh mắt lại.
Căn cứ theo địa đồ này thì Thiên Dã Cổ Thành hiện tại đã trở nên hoang tàn, nhưng thực sự thì cũng không phải là không có bóng người, không ít tu sĩ phụ cận chọn nơi đây là nơi dừng chân tạm thời.
Theo số lượng người tiến vào thảo nguyên săn bắt thì trong khu phế thành này cũng xuất hiện việc ngầm trao đổi vật phẩm, nhưng cũng không tính là phường thị gì, cho nên dần dà Kim Qua Tông và Vạn Thọ Đàm cũng ngầm đồng ý việc này.
Liễu Minh bay lên không, tiến nhập vào thành thì mới phát hiện ra tòa thành này cũng không hoang vu như hắn tưởng tượng, ngẫu nhiên còn có thể trông thấy một hai tu sĩ xuất hiện trên đường phố trong thành, đương nhiên bọn họ đều có vẻ đề phòng lẫn nhau, tận lực bảo trì khoảng cách nhất định.
Trừ cái đó ra thì thậm chí ven đường còn có vài cửa hàng tạp hóa.
Nhưng mà tổng thể mà nói thì nơi đây vẫn là một tòa tử thành vô cùng hoang vu.
Tuy rằng trên đường phố có rất ít người, nhưng mà Liễu Minh vẫn có thể phát giác ra được trong vài căn nhà đá, thỉnh thoảng lại có ánh mắt nhìn về phía hắn.
Điều này cũng khó trách, không ít người qua đường đều dùng một ít kiến trúc hoang phế làm nơi nghỉ ngơi, có mấy người tạo thành một đội, cũng có những người độc hành như hắn.
Lông mày Liễu Minh không khỏi có chút nhăn lại, tình huống nơi này quả thật không giống với dự đoán của hắn.
Lúc này hắn liền đẩy nhanh tốc độ phi hành thêm vài phần, nhanh chóng bay sâu vào phía trong thành trì, tìm một gian cũng coi như yên tĩnh và nguyên vẹn, rồi hạ xuống phụ cận.
Liễu Minh vừa tiến vào bên trong thì nhìn xung quanh một chút, sau đó lật tay lấy ra hai bộ trận kỳ, bày ra hai đạo cấm chế phòng ngự, tiếp đó hắn liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Việc trên đường, không chiến đấu thì lại cấp tốc phi hành khiến cho hắn cũng không có thời gian nghỉ ngơi, giờ phút này cũng khiến cho hắn có chút mệt mỏi.
Liễu Minh tĩnh tọa một đêm, đến ngày thứ hai thì tinh thần phấn chấn cũng hồi phục hoàn toàn, lúc này hảo hảo suy nghĩ một chút.
Tuy rằng hắn từ Bắc Đẩu Các lấy được tin tức về thời gian và địa điểm việc di tích Ma tộc xuất thế, nhưng cũng chỉ là tin tức đại khái, bây giờ quan sát tình huống hiện tại thì di tích này rõ ràng còn chưa có dấu hiệu xuất thế.
Như thế thì chỉ sợ hắn còn phải ở lại cổ thành này một chút thời gian.
Liễu Minh nghĩ xong thì liền quyết định ra ngoài thám thính một chút tình hình xung quanh.
Không bao lâu, hắn liền tiến vào trong một cửa hàng cũ kĩ mà lúc đầu hắn trông thấy lúc vào thành.
Chưa tới nửa canh giờ sau thì hắn mang theo vẻ mặt ngưng trọng đi ra, cũng không có dừng lại chút nào mà trực tiếp bay về chỗ ở.
Có thể ở nơi này mở ra tiệm tạp hóa thì chưởng quầy cũng không phải là nhân vật đơn giản, nhưng đồng thời cũng là loại người xem tiền như mạng, hắn hao phí một ít linh thạch thì nhanh chóng đã nhận được một ít tin tức cần thiết.
Hiện tại thì tu luyện giả trong Thiên Dã Cổ thành nhiều gấp đôi so với bình thường, mà số lượng này còn đang tăng lên, hơn nữa trong đó thì đại bộ phận đều là tu sĩ tu luyện công pháp ma đạo.
Những người đến đây đều có chung một mục đích với hắn, đều thông qua mọi cách mà biết được việc di tích Cổ Ma sắp hiện thế nên mới tập trung tại đây.
Nhưng mà việc di tích thượng cổ cỡ nhỏ như thế này thì tại đại lục Trung Thiên cũng thường xuyên xuất hiện, cũng không tính là việc gì quá li kỳ.
Những di tích loại nhỏ thì bởi vì thời gian quá lâu nên cấm chế hầu hết đã tổn hại. Mà đan dược hay linh khí dưới việc không được cấm chế bảo vệ thì linh khí bị sói mòn hâu như không còn, cũng thành đồ vô dụng, cho nên rất ít tu sĩ cao giai cảm thấy hứng thú đối với những di tích này.
Mà tu sĩ ma đạo sở dĩ tụ tập tại đây cũng không phải vì đám linh khí hay đan dược đã hao hết linh khí kia, mà sau khi di tích xuất thế thì trong đó có khả năng tồn tại ma khí tinh thuần từ thời thượng cổ.
Đối với tu sĩ ma đạo thì ma khí tinh thuần còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần đan dược hay linh khí khác. Dù sao thì tại đại lục Trung Thiên muốn tìm được địa phương có ma khí tinh thuần thì thật sự là không nhiều lắm, thậm chí nếu vận khí tốt mà có thể hấp thu được một hai tia Chân Ma Chi Khí thì càng là thiên đại cơ duyên.
Nhưng nếu so sánh với ma khí bình thường thì Chân Ma Chi Khí có rất ít người phát hiện ra mà lại thành công thu lấy, thường thường thì loại này khi di tích Thượng cổ xuất thế chỉ tồn tại trong một hai canh giờ, sau đó sẽ tản đi toàn bộ, cho nên một hai canh giờ đầu tiên sẽ là thời điểm phần đông ma tu tranh đoạt kịch liệt nhất, nên ít người có thể đắc thủ cũng không phải việc kỳ quái.
Liễu Minh sau khi hiểu được điều này thì không có nôn nóng nữa, liền ở lại trong cổ thành lẳng lặng tu luyện, chuyên tâm chờ ngày di tích hiện thế.
Theo thời gian trôi qua, cùng với việc các lộ tu sĩ không ngừng tiến vào Thiên Dã Cổ Thành thì nơi này cũng dần loạn lên, thường xuyên có thể mơ hồ nghe được một hai tiếng bao liệt từ xa xa truyền đến.
Thậm chí có một lần, hai gã tu sĩ ma đạo tại khu đất trống gần khu phòng ốc mà Liễu Minh cư trú xảy ra tranh chấp, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến Liễu Minh thì hắn cũng không tự nhiên đi ra can thiệp.
Nửa tháng sau, trên một khu đất trống của Thiên Dã Cổ Thành, một gã thanh niên có sắc mặt trắng xám, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, chắp tay đứng trên một bức tường của một khu tàn viên, quần áo màu huyết sắc phấp phới bay trong gió.
Mà trước người hắn, “Ầm” một tiếng vang lên, một đoàn huyết vân bỗng nhiên nổ tung, hóa thành huyết khí cuồn cuộn tràn ngập xung quanh.
Huyết khí chậm rãi thu lại thì thình lình hiện ra thân hình của năm tên nam tử áo đen, nhưng giờ phút này đều có bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Trong đó, tên cầm đầu thì trên người vết máu loang lổ, miệng không ngừng thở hổn hển.
Bốn người còn lại thì quần áo cũng tả tơi, sắc mặt trắng xám dị thường, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Mà mặt đất chỗ mấy người này thì bị đánh ra một hố to chừng vài trượng.
“Các ngươi đã phục chưa?” Thanh niên mặc huyết sam thản nhiên nói.
Năm tên hắc y nhân nhìn nhau một hồi, sau đó tên cầm đâu nhanh chóng tiến về phía trước vài bước.
“Năm người chúng ta đồng loạt ra tay mà cũng không thể nào đụng vào góc áo của các hạ, không hổ là Huyết Đế Tử tiếng tăm lừng lẫy. Ngũ Sát chúng ta từ nay nguyện ý theo sự điều khiển của công tử.” Tên cầm đầu nói xong liền quỳ xuống.
Bốn người phía sau thấy vậy thì đều quỳ xuống.
“Tốt, đã như vậy thì hãy tiếp thu ấn ký của bổn công tử a.” Huyết Đế Tử nghe vậy thì lộ ra vẻ tươi cười tà dị, tay áo giơ lên liền thả ra năm đạo phù văn huyết sắc, nhanh chóng bay vào trán của năm người này.