Dịch giả: Vong MạngDịch: Vong Mạng
Note: Trong chương này, tinh quang được hiểu theo nghĩa là ánh sáng của các vì sao.
Do vậy, Liễu Minh liền không nói không rằng, gỡ lệnh bài bên hông xuống, cầm nó quơ quơ trên cấm chế của hộp ngọc.
Lệnh bài trong tay bỗng có vầng sáng xanh lóe lên rồi một luồng sáng xanh truyền ra.
Cấm chế tối tăm mịt mờ trên hộp ngọc lập tức biến mất dạng, đồng thời nắp hộp từ từ mở bung ra để lộ rõ vật trong đó.
Đó là một khối tinh thạch to bằng nắm tay, mặt ngoài hơi thô nhám còn toàn thân nó phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Liễu Minh cẩn thận từng chút lấy nó ra rồi nắm trong tay, chỉ cảm thấy nó hơi lành lạnh lại cứng rắn vô cùng.
Liễu Minh nhấc tay kia lên, từ ngón tay, một tia kiếm sắc bén bắn nhanh ra nhưng kiếm khí vừa đụng tới mặt ngoài tinh thạch thì lóe lên rồi chui vào trong tinh thạch. Cả quá trình hấp thu diễn ra chỉ trong nháy mắt làm người ta có cảm giác kiếm khí chưa từng xuất hiện vậy.
Sau khi tinh thạch hấp thu được kiếm khí này thì vầng sáng ở mặt ngoài của nó dường như sáng thêm mấy phần so với trước.
Liễu Minh thấy vậy mới hài lòng, khẽ gật đầu, sau đấy hắn liền đem tinh thạch này đặt lại vào hộp ngọc rồi thu vào trong Tu Di giới ở trên tay.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn dùng thần thức quét qua lệnh bài thân phận bên hông, phát hiện trong đó dĩ nhiên chỉ còn lại có hơn một vạn điểm cống hiến thì chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Tuy nói rằng lần này tiêu gần cạn điểm cống hiến nhưng lại có thể thuận lợi nhận được tài liệu luyện chế thân kiếm phôi nên trong lòng hắn tự nhiên vẫn rất vui mừng.
Kế đó, Liễu Minh liền dùng pháp trận, truyền tống ra đại sảnh rồi lập tức vội vàng rời khỏi Thái Trân Điện, cưỡi mây bay về hướng phường thị trong tông.
Hiện tại, hắn đã tìm được tài liệu chủ yếu để luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm, việc còn lại là tìm một số tài liệu phụ trợ tương đối bình thường cùng với khí cụ cần thiết để bố trí Tinh Quang pháp trận để dẫn dắt kia nữa.
Hai canh giờ sau, khi Liễu Minh từ trong phường thị đi ra thì trong Tu Di giới, những tài liệu phụ trợ để luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm dĩ nhiên đã thu thập được bảy, tám phần.
Ở trong Thái Thanh Môn mà nói, Tinh Quang pháp trận cũng không phải cái gì quá khó lường. Ngoài việc dùng nó để luyện chế kiếm phôi thì trong khu nội môn, người ta còn dùng Tinh Quang tu luyện công pháp hoặc luyện chế đan dược nữa.
Vì thế cho nên hắn cũng đồng thời ở trong một của hàng chuyên bán khí cụ dành cho trận pháp này, thuận lợi tiêu tốn hơn hai mươi vạn linh thạch mua được một bộ khí cụ bày trận.
Nhưng về phương diện bố trận thế nào thì trong lòng Liễu Minh lại hoàn toàn không có cơ sở, căn cứ nào cả.
Dù sao thì mình cũng không tinh thông trận pháp chi đạo, chỉ có thể bố trí trận pháp đơn giản mang tính tạm thời.
Mà Tinh Quang trận pháp ngoài việc bố trí hình thái của nó không dễ dàng thì mấu chốt còn nằm ở chỗ chọn thời điểm, địa điểm để bố trận.
Tuy nói Liễu Minh lúc trước từng đọc trong điển tịch thấy cũng có phần ghi lại kỹ càng làm sao để tính toán phương vị các vì sao, từ đấy tính toán ra địa điểm cùng thời gian tốt nhất để có thể dẫn dắt năng lượng từ các vì sao tốt nhất. Nói là như vậy nhưng không phải thời gian chốc lát là có thể dễ dàng nắm giữ được điều này, đi mời một tên đệ tử tinh thông trận pháp đến hỗ trợ còn đơn giản hơn nhiều.
Sau khi trong lòng có quyết định, hắn bèn bắt pháp quyết, cưỡi mây xé gió bay về hướng Huyền Điện.
Nửa khắc sau đấy, trong Huyền Điện, Liễu Minh đang cùng vị đệ tử chấp sự tướng mạo có phần hiền lành trò chuyện với nhau.
“Tại hạ hiện tại muốn giao một nhiệm vụ. Về mặt quy trình, kính xin chỉ điểm một chút.” Liễu Minh chắp tay hướng vị đệ tử chấp sự nói.
“A, sư huynh chỉ cần nói rõ với ta về nội dung cụ thể của nhiệm vụ, kể cả thời gian, địa điểm cùng việc cần phải làm. Đồng thời sư huynh đem số phần thưởng nhiệm vụ giao trước cho bản điện, đợi sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta sẽ đem phần thưởng giao cho người hoàn thành nhiệm vụ. Ngoài ra, mỗi lần nhờ Huyền Điện giao nhiệm vụ sẽ bị thu phí thủ tục là ba vạn linh thạch. Nếu quá một tháng mà không có người nhận nhiệm vụ thì chúng ta sẽ trả lại phần thưởng nhiệm vụ cho sư huynh nhưng phần phí thủ tục thì không được hoàn lại.” Vị đệ tử chấp sự chậm rãi giải thích.
“Vậy việc kia phải làm phiền sư đệ rồi. Tại hạ muốn mời một vị đệ tử tinh thông trận pháp giúp đỡ tại hạ bố trí một pháp trận có thể dẫn dắt ánh sao tới. Khí cụ bày trận thì tại hạ đã chuẩn bị đầy đủ. Về phần thưởng… sáu ngàn điểm cống hiến trong tông, cộng thêm hai mươi vạn linh thạch nữa.” Liễu Minh sau khi cân nhắc kỹ càng liền nói ra như vậy.
Nếu là pháp trận bình thường, đoán chừng chỉ cần tốn mấy trăm, tối đa là hơn một ngàn điểm cống hiến hoặc thẳng thắn chi hơn mười vạn linh thạch là lập tức có thể mời người đến.
Nhưng Tinh Quang pháp trận so ra lại có điểm đặc thù, tuy nó không được coi là quá cao thâm nhưng số lượng đệ tử thực tế đi nghiên cứu loại pháp trận này lại không có quá nhiều, hơn nữa chỉ có những người tinh thông phương diện suy tính, dẫn dắt ánh sao mới có thể sử dụng hoàn toàn chính xác Tinh Quang pháp trận. Nếu thù lao không đủ mà nói thì chỉ ẽ không có người nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ.
Huống hồ, thời gian hiện tại của hắn đang gấp gáp nên hắn tự nhiên bằng lòng đưa ra thù lao và điểm cống hiến nhiều hơn một chút.
Vì thế, Liễu Minh theo sự chỉ dẫn của vị đệ tử chấp sự, đem nộp điểm cống hiến và Linh Thạch, sau đó nhìn lên cái Huyền Điện nội bảng liền phát hiện nhiệm vụ do mình phát ra bất ngờ nằm ở hàng thứ ba cột thứ sáu.
Nằm vị trí đầu ở hàng thứ ba, phần lớn là nhiệm vụ cùng nhau hiệp trợ giết một ít yêu thú cấp cao hoặc nhiệm vụ tìm kiếm tài liệu ít thấy, nhưng phần thưởng linh thạch cùng điểm cống hiến so với Liễu Minh đều ít hơn khá nhiều.
Liễu Minh lúc này lộ ra vẻ hài lòng, kế đó liền quay người đi ra khỏi Huyền Điện, cưỡi mây bay về phía động phủ.
Hắn sau khi trở về động phủ liền đi thẳng vào trong mật thất, một mặt tiếp tục tìm kiếm, tham ngộ phương pháp luyện chế thân kiếm phôi, một mặt lẳng lặng chờ đợi.
Kết quả gần hai ngày sau đó, hắn nhận được thông báo của Huyền Điện nói là có người tiếp nhận nhiệm vụ do hắn phát ra, điều này không khỏi khiến lòng hắn vui mừng.
Xế chiều hôm đó, một đạo ánh sáng vàng gào thét mà tới, sau khi lóe lên liền xuất hiện ở ngoài động phủ của hắn, lộ ra một bóng thanh niên mặc áo bào màu vàng.
Lúc này, Liễu Minh ở trong mất thất của động phủ đã nhận ra có người đến liền đi ra phía cửa động phủ, nhưng vừa thấy người ngoài động phủ lại khiến hắn không khỏi lạc giọng nói:
"Là ngươi!"
Người thanh niên áo vàng trước mắt trông có chút quen mặt, chính là thanh niên thần bí Kim Thiên Tứ, kẻ từng danh nổi như cồn trong đợt thi đấu ngoại viện mười năm trước.
Mà hắn dùng thần thức quét qua lại phát hiện thanh niên này vẫn là cảnh giới Ngưng Dịch hậu kỳ, hơn mười năm rồi mà tu vi phảng phất chẳng tăng lên chút nào.
“Hắc hắc, hơn mười năm không gặp, Liễu huynh đúng là thay đổi không ít. Nghe nói Liễu huynh trước đây không chỉ mạnh mẽ xông qua được ba mươi sáu tầng Hư Linh Tháp để tiến vào nội môn mà còn dùng một lần hành động chém giết Huyết Đế Tử cùng hơn mười tên tà tu, sau đấy lại dùng thân phận ba linh mạch thuận lợi tiến cấp Hóa Tinh kỳ, chà chà, hiện tại trong ngoài tông môn, ai ai cũng biết tới đấy.” Kim Thiên Tứ cười hắc hắc một tiếng rồi nói.
“Kim huynh khách khí rồi. Liễu mỗ chỉ là may mắn có chút cơ duyên mà thôi. Phải rồi, hôm nay Kim huynh đến đây, chẳng lẽ là…” Liễu Minh rất nhanh thu hồi vẻ kinh ngạc, miệng nói vài câu khiên tốn rồi lại có phần nghi vấn hỏi.
“Đúng vậy, nhiệm vụ mà Liễu huynh phát ra là tại hạ tiếp nhận, thế nên Kim mỗ mới có thể không báo mà đến.” Kim Thiên Tứ thản nhiên trả lời.
“Thì ra Kim huynh lại còn là Trận Pháp Sư. Đã như vậy, ta và huynh vào trọng động phủ trước rồi từ từ nói về tình hình cái pháp trận này.” Liễu Minh nghe vậy thì sắc mặt vui vẻ, vội vàng làm tư thế xin mời như trong triều, đồng thời nói.
Kim Thiên Tứ nghe vậy cũng không khách khí, chỉ cười nhẹ rồi đi theo Liễu Minh vào trong động phủ.
Không bao lâu sau, ở trong đại sảnh, ở hai bên bàn đá, hai người ngồi đối diện nhau.
“Kim huynh, Liễu mỗ tiếp đón không chú đáo, mong được thứ lỗi.” Liễu Minh chắp tay hướng về Kim Thiên Tứ, nói có phần áy náy.
Ngày thường hắn chỉ lo tu luyện nên trong động phủ đến ngay cả một chút linh trà cũng không có chuẩn bị, điều này khiến hắn có cảm giác hơi xấu hổ.
“Haha, Liễu huynh làm gì khách khí như thế, chúng ta đi vào vấn đề chính luôn nhé.” Kim Thiên Tứ vậy mà chỉ khoát tay áo, cười nhẹ rồi nói một câu.
“Nói tới sự việc này, Liễu mỗ sáng nay nhận được truyền tin của Huyền điện nói có người tiếp nhận nhiệm vụ do tại hạ giao, chỉ có điều không ngờ người tới lại là Kim huynh.” Liễu Minh nhướng lông mi lên, mở miệng nói
“Không dối gạt Liễu huynh, tại hạ tu luyện bí pháp nào đó, cũng cần mượn tinh quang chi lực (*), cho nên mới chuyên nghiên cứu về trận pháp này. Lần này nếu ta và huynh hợp tác, vừa hay là nhất cử lưỡng tiện. Liễu huynh cũng không cần phải trả linh thạch và điểm cống hiến cho ta, chỉ cần sau khi sử dụng xong trận pháp này thì để tại hạ sử dụng một phen là được.” Kim Thiên Tứ mỉm cười nói.
(*): Tinh quang chi lực ở đây là lực lượng từ ánh sao.
“Thì ra là thế. Tại hạ chỉ là cần mượn Tinh quang chi lực để tế luyện đồ vật mà thôi, nếu như thời gian có đủ thì tặng lại cho Kim huynh sử dụng tất nhiên là không có vấn đề gì.” Liễu Minh sau một hồi cân nhắc liền cất lời đáp ứng.
Hắn vốn có hơi lo lắng về việc trong thời gian ngắn khó có thể tìm được người thích hợp, nhưng đến bây giờ, chẳng những có thể hoàn thành việc của mình mà còn có thể giản bớt một phần chi tiêu, tự nhiên là một việc cực kỳ tốt đẹp.
“Tốt! Ta biết ngay Liễu huynh cũng là người sảng khoái. Vậy cứ quyết định như thế. Việc này không nên chậm trễ, hiện giờ chúng ta liền đi tìm địa điểm thích hợp để bày trận nhé?” Kim Thiên Tứ nghe thế thì vỗ tay cười lớn, kế đó lập tức đứng dậy rồi nói.
“Tại hạ cũng có ý đó!” Liễu Minh không chút do dự đáp.
Hai người cùng ăn ý với nhau bèn lập tức đi ra ngoài động phủ.
Trên vùng đất trống ngoài động phủ, Kim Thiên Tứ run tay áo lên rồi lấy ra một khối đại trận bàn lớn hơn một xích, đánh vào nó một đạo pháp quyết, đồng thời ngón tay bấm niệm pháp quyết tính toán một hồi, sau đó toàn thân y bỗng có ánh sáng vàng bồng bềnh tỏa ra rồi nhằm một hướng khác bay nhanh đi.
Liễu Minh thấy vậy thì không hỏi gì thêm mà đồng thời đưa tay thả ra tiểu kiếm màu xanh, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh theo sát phía sau.
Vì tìm kiếm địa điểm phù hợp, hai người đi nhìn ngắm, tìm kiếm khắp linh sơn. Qua ba, bốn ngày, toàn bộ các nơi thuộc dãy Vạn Linh cơ hồ đều bị hai người đảo qua một lần.
Kết quả giữa trưa hôm đó, hai người bay tới phần không trung thuộc một chỗ cực kỳ hoang vu trên một tòa núi nhỏ nằm trong dãy Vạn Linh thì rốt cuộc trận bàn đặc thù trong tay Kim Thiên Tứ vang lên tiếng ông ông cộng hưởng.
“Tốt, cuối cùng ta đã tìm được!” Kim Thiên Tứ mặt mũi vui vẻ, sau đấy liền thu ánh sáng vàng quanh thân lại rồi đáp xuống.
Liễu Minh thấy thế cũng một tay bấm niệm pháp quyết, ánh sáng xanh lóe lên rồi rơi xuống theo, đồng thời trong lòng hắn không khỏi thở dài một hơi.
Việc tìm một nơi phù hợp để bày trận không ngờ lại khó khăn đến vậy, thật sự vượt quá dự liệu của hắn.
Lúc này vừa quá giữa trưa, nắng gắt chiếu vào đầu, Kim Thiên Tứ sau khi kiểm tra bốn phía xung quanh đỉnh núi một hồi, liền nói vài câu đơn giản với Liễu Minh rằng việc bố trí Tinh Quang pháp trận phải tiến hành vào ban đêm.
Liễu Minh nghe thế thì không nói hai lời, đem bộ khí cụ bày trận gồm ba mươi sáu cây cờ nhỏ màu vàng giao cho đối phương, còn chính mình thì tìm một chỗ đất trống, khoanh chân ngồi yên, nhắm mắt dưỡng thần.
Kim Thiên Tứ tất nhiên cũng chẳng dị nghị gì, giống như Liễu Minh, y cũng tìm một chỗ đất trống khác, ngồi xuống điều tức.
Mấy canh giờ trôi qua, lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh trăng trải đầy đỉnh núi. Khi bầu trời bắt đầu hiện lên vô số vì sao, ở một nơi hẻo lánh, Kim Thiên Tứ đột nhiên mở to hai mắt, xoay người đứng lên, đồng thời hào quang trong tay lóe sáng, một cái trận bàn hiện ra. Y chuẩn bị bắt đầu bố trí pháp trận.