Dịch giả: nhatchimaiTrong không gian mịt mờ hơi nước trắng xóa
Nhìn quanh bốn phía không thấy ranh giới, lại không có bất kỳ khí tức của sinh linh nào, tất cả bị bao phủ tầng tầng hơi sương mù màu trắng nghi ngút.
Phía dưới tầng hơi nghi ngút trắng xóa là biển lửa cuồn cuộn, từng trận từng trận khói trắng mịt mù hư vô từ biển lửa bốc lên, dần tạo thành màn sương trắng nóng rực.
Trong trung tâm vùng biển lửa đỏ rực này, tầng tầng sương trắng bao phủ có ba bệ đồng đài sừng sững nguy nga lơ lửng trên không trung.
Ba bệ đồng đài hình vuông, bốn phía phủ đầy gỉ đồng màu xanh, chúng phân bố theo hình tam giác, cách biển lửa chừng hai ba mươi trượng. Đồng đài rộng ước chừng trăm trượng, bốn bề bằng phẳng.
“Xì… xì…” Một hồi thanh âm vọng tới, một bệ đồng đài trong hư không rung động, quang trận màu vàng hiện lên rực rỡ rồi lại biến mất, bên trong hiện một bóng người màu xanh.
Liễu Minh vừa từ một cửa khảo nghiệm bị truyền tống tới.
Hắn từ trên không trung rơi phịch xuống. Ầm một tiếng nặng nề, hắn mở hai mắt ra nhìn bốn phía thì ngẩn người, sau đó nhướng mày suy nghĩ.
Bốn phía đồng đài là mảng sương trắng vô cùng dày, thần thức căn bản không cách nào xuyên thấu qua được.
Mà biển lửa cũng không phải là hỏa diễm thông thường, thần thức khẽ quét qua cũng cảm thấy nóng dị thường, hỏa diễm thông thường không thể cảm nhận thấy như vậy.
Đúng vào lúc này, trên không trung lại nổi lên một hồi rung động lần nữa, một quang trận màu vàng hiện lên trên không trung, lóe cái rồi biến mất. Một bóng người màu lục cũng từ không trung rơi xuống. Phịch một tiếng liền đứng vững cách hắn không xa… hóa ra là thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên thư viện.
Thiếu phụ lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm liếc nhìn Liễu Minh rồi quay đầu nhìn vào mảng sương mù màu trắng bên ngoài đồng đài xanh đậm.
Sau một khắc đôi mi thanh tú của bà cau lại, nhận ra điểm dị thường của nơi này.
Bỗng nhiên Liễu Minh và thiếu phụ áo xanh đồng thời cảm thấy đồng đài lắc lư, rung động kịch liệt.
Sau một hồi rung mạnh thì đồng đài lại đứng yên, vết rỉ đồng xanh rì từ từ tróc ra, lộ ra nguyên bản hình dạng.
Ở rìa bốn phía đồng đài khổng lồ bất ngờ hiện chằng chịt rậm rạp các minh văn màu vàng huyền ảo, mỗi khi rỉ đồng tróc ra thì từng đạo huyền quang màu vàng từ trong minh văn phóng ra.
Kim quang chiếu rọi, thả ra hào quang vạn trượng, từng luồng kim quang xông thẳng lên tận trời, nhanh chóng bao trùm cả tòa đồng đài.
Huyền quang màu vàng chậm rãi lưu chuyển, sương trắng nóng rực bị kim quang hấp dẫn dần hội tụ lại.
Sương mù màu trắng dày đặc bám vào huyền quang, cứ dọc theo biên giới đồng đài hình vuông dần tạo thành một màn hào quang hai màu trắng vàng.
Màn hào quang lấy sương trắng làm đế, từng sợi tơ vàng du động không ngừng tưởng như mờ ảo hết sức đạm mạc.
Liễu Minh giật mình nhìn xuyên qua màn quang quang thì thấy cảnh tượng cách đó mấy trăm trượng. Ở đó có hai cái đồng đài khác cũng xảy ra dị biến, cũng bốc lên màn hào quang nhị sắc trắng vàng…
Mà lúc này trên hai bệ đồng đài cũng mơ hồ có bóng người lảo đảo.
Liễu Minh chăm chú nhìn thì thấy đó là La Thiên Thành và nam tử tóc tím đang đề phòng lẫn nhau.
Còn trên một đồng đài khác thì chỉ có mỗi nam tử ngân xa đứng một mình. Chúng nhân cũng nhìn xuyên qua màn sáng nhị sắc tò mò ngó tới đồng đài xung quanh.
Trong lúc đó, trong không trung ở giữa ba bệ đồng đài bốc lên một hồi sương mù xanh đậm, chúng dần dần tạo thành quang văn màu xanh đậm.
“Người cùng đồng đài là đối thủ của nhau, bất luận sinh tử chỉ có người thắng mới được vào cửa tiếp theo, chủ động nhận thua hoặc chết sẽ tự động bị truyền tống đi, người còn lại coi là người thắng! Nếu không có đối thủ, được coi là chiến thắng.”
Mặt chữ xanh đậm hiện lên một lát rồi từ từ tiêu tán thành từng sợi sương mù và biến mất.
Gặp tình hình này, ánh mắt Liễu Minh khẽ chớp động, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu phụ áo xanh thì vừa vặn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn mình.
Hàn quang trong mắt La Thiên Thành cũng lóe lên nhìn về phía nam tử tóc tím, đến bước này tất nhiên không ai chọn lựa từ bỏ.
Còn thanh niên ngân xa thấy thế thì khẽ cười một tiếng.
Hiển nhiên, y là người may mắn không có đối thủ.
Vậy thì không phải tốn sức lực cũng có thể đơn giản vượt quan.
Liễu Minh đã mơ hồ đoán được từ trước, hắn nhìn thiếu phụ đối diện bỗng chắp tay cười cười:
“Xem ra đạo hữu giờ đây không động thủ không được, tại hạ đắc tội!”
“Thiếp đã có nghe, Liễu đạo hữu là đại đệ tử duy nhất cùng thế hệ mới nhất trong Thái Thanh môn có thể sánh vai với La Thiên Thành, có thể lĩnh giáo thần thông đúng là cầu còn không được!” Thiếu phụ áo xanh nghe thế thì cười nhạt trả lời.
Khuôn mặt Liễu Minh không chút dị sắc nhưng trong lòng khẽ nhảy.
Thiếu phụ áo xanh vậy mà biết được chuyện giao thủ với La Thiên Thành trong môn phái, điều này thật không ngờ, xem ra bà ta cũng là kẻ có lai lịch.
Lúc này, thiếu phụ lật tay lấy ra một nghiên đá màu xanh nặng nề.
Cái nghiên mực này xanh biếc, kiểu dáng rất cổ xưa, bên trong còn lờ mờ vết mực xanh đen, tựa như có mực sóng sánh, tuy rằng chỉ bằng một nắm đấm nhưng thiếu phụ áo xanh làm cho người ta cảm thấy vô cùng nặng nề.
Chỉ thấy tay áo thiếu phụ áo xanh run lên, ném nghiên mực màu xanh lên không trung, một tay giương lên, ba đạo pháp quyết màu xanh đánh vào bên trong nghiên mực.
Nghiên mực đột nhiên bừng lên hào quang xanh biếc. Nó quay tít một vòng trên không trung thì phình lên tầm vài chục trượng, che kín trên đầu hai người.
“Rơi!”
Thiếu phụ áo xanh chỉ lên không trung, miệng quát khẽ.
Nghiên mực nhè nhẹ rung lên, chao đi trút hư ảnh mực màu xanh đen như thác nước xuống.
Mực ngưng tụ trong không trung, trong khoảnh khắc hóa thành bốn năm ngọn hư ảnh ngọn núi hơn mười trượng. Thế như thái sơn áp đỉnh ù ù rơi thẳng xuống. Thanh thế làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Liễu Minh thấy vậy lại chẳng chút kinh hoàng. Hắn biết là trong không gian này không kịp tránh né bèn trầm thân quát lên. Từng đoàn từng đoàn hắc khí nồng đậm từ trong cơ thể toát ra, sau đó hai cánh tay chấn động, hung hăng vung quyền đánh vào không trung.
“Phốc” “Phốc” vài tiếng.
Năm con vụ hổ dữ tợn và năm con vụ giao màu đen hung mãnh từ trong hắc khí ngưng tụ ra, nương theo hai luồng quyền ảnh cực đại ngút trời bay ra.
Lúc này trên trời nổ vang một hồi, quang mang xanh đen nổ tung trong hư không, từng vòng sóng khí cuồn cuộn tán ra.
Tiếng hổ gầm rồng ngâm một hồi, từng hư ảnh ngọn núi bị hư ảnh con cự hổ, giao long xé rách hóa thành từng sợi sương mù xanh đậm tiêu tán.
Hư ảnh giao hổ xoay một vòng trên không trung rồi mạnh mẽ đâm tới nghiên mực trên cao.
Thiếu phụ áo anh thấy thế thì hừ lạnh, mười ngón tay múa lên tục, lập tức hơn mười đạo pháp quyết màu xanh bắn ra, chui vào bên trong nghiên mực.
Toàn bộ nghiên mực phát ra thanh âm vù vù trầm thấp, linh quang xanh đậm sáng lên vài phần mà độ nghiêng bỗng nhiên thêm lớn, hư ảnh mực ào xuống càng nhiều lại hóa thành hơn mười hư ảnh ngọn núi ầm ầm đè xuống.
Tiếng nổ lại lần nữa vang vọng khắp!
Hắc vụ giao hổ dù sẵn sàng đón núi nhưng chịu hư ảnh ngọn núi cuồn cuộn không dứt đè xuống thì dần dần nhạt nhòa biến mất, khi cách nghiên mực mấy trượng thì chỉ còn sót lại một con vụ giao màu đen nhưng thân hình đã cực kỳ ảm đạm rồi dường như lúc nào cũng có thể biến mất.
Đúng vào lúc này, miệng con giao long há ra, một đạo kim quang nhàn nhạt như ẩn như hiện bắn ra, vừa biến ảo ra thì lập tức vọt qua hư ảnh hai ngọn núi vừa hiện.
"Phốc" một tiếng!
Kim quang xuyên qua trực tiếp trung tâm nghiên mực. Nó xoay một vòng liền biến thành phi kiếm màu vàng bắn về, lóe lên một cái chui vào trong tay áo.
Vậy mà Liễu Minh đã lặng lẽ tế ra hư không kiếm, giấu nó vào bên trong một con vụ giao, xuất kỳ bất ý một kích phá vỡ nghiên mực.
Hào quang nghiên mực ảm đạm, lúc này khôi phục nguyên hình rơi xuống. Hư ảnh hai ngọn núi cũng “Phanh” “Phanh” tán loạn biến mất.
Thiếu phụ áo xanh thấy thế, đôi mắt đẹp tức thì tỏ ra quá đỗi bất ngờ, một tay vẫy vẫy thu lại nghiên mực, trong lòng cảm thấy rất xót xa.
Chỉ thấy dưới đáy nghiên mực tự nhiên có một lỗ thủng xuyên qua.
Cái nghiên mực này là sư phụ của thiếu phụ thân truyền một kiện pháp bảo hình thức ban đầu, là lấy bích huyền thạch ở vạn trượng đáy biển Nam Hải tạo thành, có thể nói là cứng rắn cực kỳ. Hiện giờ bị đối phương dùng phi kiếm tạo thương tổn, có muốn chữa trị cũng không phải là một sớm một chiều mà xong.
Ngọc dung bà ta lập tức âm trầm, vừa thu lại nghiên mực xong, hai bàn tay đột nhiên kết một pháp ấn quái dị, đồng thời miệng phát ra chú ngữ làn điệu quái dị
Một màn kinh người xuất hiện.
Làn thu thủy đen trắng rõ ràng của thiếu phụ lập tức biến thành đỏ sòng sọc, trong đó bắt đầu hiện ra từng vết rạn nho nhỏ tựa như băng, thoạt nhìn rất dữ tợn.
Chú ngữ cổ huyền ảo tối nghĩa vang lên không ngừng, con mắt màu đỏ như vòng xoáy, thỉnh thoảng hiện lên quang diễm đỏ thẫm.
"Đồng Thuật!"
Liễu Minh thấy thế thì trong lòng rung động, không cần nghĩ ngợi mà cử động thân hình thành một chuỗi thanh ảnh nhàn nhạt bắn về sau.
“Phịch” một tiếng, một đoàn hỏa diễm đỏ chói rào rạt thiêu đốt hiện lên ở chỗ thanh ảnh biến mất, chỉ chậm một bước mà thôi.
Thiếu phụ áo xanh hừ lạnh, chú ngữ thốt lên nhanh hơn vài phần.
Nhất thời trong không trung vang lên liên tiếp những thanh âm “Phịch” “Phịch”. Hỏa diễm hiện ra trong không trung rồi lại nhanh chóng tiêu tán, nhưng mỗi lần kẻ dọc xuyên ngang quỷ mị luôn chậm hơn một bước so với bóng ảnh màu xanh bất định.
Sau hai hơi thở, bóng ảnh màu xanh đột nhiên vòng gấp, từ một góc độ không thể tưởng tượng được né qua mấy đốm lửa bốc lên, thoáng cái vọt tới cách thiếu phụ không xa.
Tiếng hổ gầm và quyền ảnh cực đại bỗng hóa thành đầu hổ màu đen ầm ầm xông tới!