Dịch giả: Vong MạngMột ngày nào đó của nửa tháng sau, trong khắp tòa Đoạn Kiếm Sơn lại một lần nữa truyền ra tiếng đấu kiếm ầm ĩ keng keng binh binh.
Chỉ thấy giữa không trung trên cao, một đạo kiếm quang màu vàng dài hơn một trượng bay vụt qua, đuổi sát theo hai đạo kiếm quang màu đỏ thẫm.
Kiếm quang màu vàng giữa không trung đột nhiên thình lình tăng tốc, tức thì ánh sáng màu vàng kim lóe lên rồi nó biến mất ở chỗ xa xa.
Sau một khắc, trong không trung phía trước cách chỗ Liễu Minh hơn mười trượng, một làn sóng động mờ ảo nổi lên rồi một đạo kiếm quang màu vàng nhau một lần nữa từ đó hiển hiện, “phành” một tiếng, tức thì nó chặn ngang đường một trong hai đạo kiếm quang màu đỏ mới rồi.
Kiếm quang màu đỏ tan đi, một thanh trường kiếm màu đỏ bị chém làm hai đoạn rớt xuống mặt đất vang lên âm thanh loảng xoảng.
Còn đạo kiếm quang màu đỏ khác dường như cảm nhận được, thân xoay tít một cái đồng thời phát ra tiếng gào thét, đánh thẳng tới kiếm quang màu vàng.
*nguyên bản của cảm nhận là tương liên, hiểu như là hai anh em song sinh, người này đau thì người kia cũng cảm nhận được, tuy nhiên nó quá dài dòng nên mình thay bằng cảm nhận.
Vài tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên!
Kiếm quang màu đỏ sau khi va chạm với kiếm quang màu vàng vài lần trong không trung liền chống đỡ không nổi bị đánh văng ra ngoài, quay cuồng giữa bầu trời mấy cái rồi nhanh chóng rớt xuống, “phịch” một tiếng, tức thì đã thấy nó cắm chếch trên mặt đất cách không xa chỗ cây kiếm gãy màu đỏ khi nãy.
Liễu Minh thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ hài long, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng đánh một chiêu vào không trung, tiểu kiếm màu vàng kim liền chớp động trong không trung một cái rồi bay vụt vào trong tay hắn.
Hắn đứng yên cẩn thận kiểm tra Hư Không Kiếm, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại liền một lần nữa lấy ra viên Đấu Kiếm Đan kia rồi ném nó vào không khi, đồng thời ngưng tụ kiếm khí trên thân kiếm rồi đánh ra theo.
Hỏa diễm ba màu sau một hồi chớp động liền hóa thành một đoàn hỏa diễm mang theo mùi thơm nhè nhẹ bắn vọt về phía Đoạn Kiếm Sơn.
Hiện tại hắn đã có thể khống chế sử dụng vừa phải Đấu Kiếm Đan này, thu hút khoảng năm đến mười thanh phi kiếm đến mỗi lần.
Trông việc này như làm tốc độ đấu kiếm giảm đi, thực chất không phải vậy, làm như thế giúp phi kiếm chịu tổn thương cực kỳ nhỏ, giảm đi công sức việc phải phiền toái phải bồi dưỡng lại phi kiếm, hiệu suất vì thế mà trái lại tăng lên không chỉ có mấy lần.
Thời gian từ đó về sau, Liễu Minh liền một đường vượt mọi chông gai, theo thứ tự từ chân đến đỉnh, cùng tàn kiếm trong cả tòa núi tranh đấu, hắn dựa vào tinh thần lực khổng lồ của mình cùng với sự bảo vệ của Tinh Hà Sa, hầu như dùng tất cả các phi kiếm gặp được để ma luyện một phen mà bản thân trong cả quá trình này chỉ dừng lại nghỉ ngơi vẻn vẹn có ba lần.
Thời gian cứ một ngày nối tiếp một ngày qua đi!
Sau hơn nửa năm, Liễu Minh cuối cùng đi tới chỗ sườn núi, nơi đây tuy có số phi kiếm ít, mật độ cũng thưa đi so với phía chân núi, trông quanh phạm vi hơn trăm trượng chỉ có chừng bảy, tám thanh phi kiếm nhưng mật độ kiếm ý trong không trung lại mạnh không chỉ có hơn mười lần.
Những phi kiếm này đã được chủ nhân lập Bi Ký Truyền, chỉ từ kiếm khí lăng lệ ác liệt phát ra mà phán đoán thì đã không kém chút nào so với linh kiếm cực phẩm, thậm chỉ là pháp bảo sơ hình, cơ bản không cách nào tưởng tượng nổi thứ này lại đúng là một thanh tàn kiếm bị tổn thương linh tính ở mức độ lớn.
*Bi Ký Truyền: Một dạng ấn ký để linh kiếm nhận chủ, có thể hiểu nó từng là pháp bảo bản mạng của ai đó.
Dù cho Liễu Minh điều khiển phi kiếm cẩn thận từng li từng tí thì phi kiếm vẫn đang không tránh được việc linh tính thỉnh thoảng phải chịu tổn thương nặng, tốc độ vì thế nhoáng cái bắt đầu giảm mạnh.
...
Sau một năm, trên sườn Đoạn Kiếm Sơn, âm thanh “phành phành” do phi kiếm ma luyện lần nữa truyền ra, một đạo kiếm quang màu vàng kim ở giữa hai đạo kiếm quang màu sắc khác nhau, không ngừng chớp động tới lui.
Liễu Minh lúc này đã đem mấy ngàn thanh tàn kiếm đoạn đao khắp sườn núi ra ma luyện một lượt rồi, những thanh tàn kiếm này muốn khôi phục kiếm khí trước đây mà không tốn thời gian hàm dưỡng mười năm, tám năm thì chỉ e là không thể nào.
Hiện giờ, Hư Không Kiếm đã có thể ngưng ra kiếm quang, so với nó của một năm trước thì phải sắc bén, hùng hậu thêm mấy phần, đồng thời âm thanh kiếm minh theo thời gian trôi đi cũng trở nên trầm thấp.
*kiếm minh: kiếm thét, kiếm kêu, càng trầm thấp thì càng chắc chắn, sắc bén.
Chỉ thấy Hư Không Kiếm bây giờ trông từ màu sắc so với trước đây lại càng sáng ngời thêm mấy phần, còn bất luận là kiếm khí nó phát ra hay là kiếm ý ẩn chứa bên trong đều mạnh hơn không phải gấp rưỡi, gấp đôi nữa.
"Xì... Rắc", vài tiếng qua đi!
Một đạo kiếm quang màu lam và một đạo kiếm quang màu xám văng ra, hóa thành hai thanh kiếm nứt gãy, đâm vào trong khe đá.
Phi kiếm màu vàng tức thì ở trên không trung, nhẹ nhàng xoay một vòng, tiếp đó một bóng người màu đen nhanh nhẹn lóe lên, nhắm thẳng tới chỗ cao hơn trên Đoạn Kiếm Sơn mà lao vụt đi…
Hai năm về sau!
Liễu Minh lần nữa đi đến khắp các nơi cách đỉnh núi không xa, trên những chỗ này, các loại tàn kiếm tự nhiên càng thêm thưa thớt đi.
Ở cách đó không xa, bên cạnh một một bia đá màu xanh đứng sừng sững, một thanh phi kiếm với hai lỗ hổng trên lưỡi kiếm, chuôi kiếm cũng bị phá hủy hơn phân nữa đang đón gió mà lay động.
Đúng là thanh kiếm mà ngày đó, lúc Liễu Minh tiến vào Đoạn Kiếm Sơn đã thấy, Liệt Dương Kiếm.
Kiếm này không giống những tàn kiếm khác, Liễu Minh vừa mới tới phạm vi cách nó hơn trăm trượng thì kiếm này đã phát ra âm thanh hùng hậu lại hàm chứa ý cảnh cáo, nếu là tới gần ở phạm vi hơn mười trượng thì nó lập tức tự động trồi phắt từ mặt đất lên đồng thời mang theo kiếm khí ngập trời phóng thẳng về phía hắn.
Ngay vào lúc hơn mười ngày trước, khi Liễu Minh vất vả lắm mới đến được nơi này xong liền đánh lung tung phạm tới kiếm này khiến kiếm của hắn bị bức đến phải đấu kiếm một lần, kết quả thanh kiếm gãy chỉ còn có một nửa này vậy là cùng Hư Không Kiếm ma luyện không phân cao thấp, điều này khiến cho trong lòng Liễu Minh cực kỳ kinh hoảng.
Hắn thừa lúc hai thanh phi kiếm màu vàng tranh đấu đã cẩn thận đọc mấy hàng chữ nhỏ mà trước kia không có để ý tới, kết quả là da đầu run lên một trận.
“Liệt Dương Kiếm, dùng Thần Dương Cương ẩn giấu trong sao băng làm kiếm phôi, dung nhập Kim Tinh Tức Thổ, nung khô trong dung nham địa hỏa bảy năm mới thành, dài ba thước bảy tấc. Hơn ba trăm năm trước, trong lúc đang thi đấu với Phong Hổ, Thiên Yêu cốc, ta dùng tu vi Chân Đan cưỡng ép thôi động thuật Nhân Kiếm Hợp Nhất để ngăn cản một kích do pháp bảo Lịch Sơn Phủ của đối phương mà tổn thương, nhưng cũng làm đối thủ trọng thương. Kiếm này là bạn cùng ta tung hoành Trung Thiên suốt bảy mươi chín năm, tổng cộng làm bị thương năm tu sĩ Thiên Tượng Cảnh, trảm sát bốn mươi sáu tu sĩ Chân Đan, Hóa Tinh trở xuống thì vô số kể.”
Vị này được xưng là đệ nhất nhân trong số đệ tử bí truyền, Kim Liệt Dương, thần thông hơn người, vậy mà có thể dùng tu vi Chân Đan làm bị thương cường giả Thiên Tượng cảnh.
Mà kiếm này dù bị hủy nhưng linh tính vẫn còn đó, lệ khí còn đó, thế nên mới khiến khắp xung quanh không có phi kiếm nào khác dám tới gần.
Theo Liễu Minh suy đoán thì kiếm này dưới tình huống hoàn hảo, không tổn thương gì như ngày trước thì chỉ e trình độ cảm ứng trước mắt còn phải mạnh hơn không chỉ có gấp trăm lần, thế nên dù đã bị hủy hoại thì vẫn có thể tự bay rất xa đi đả thương người khác.
Có điều Liễu Minh một khi lại đến nơi đây thì lúc này hiển nhiên đã chuẩn bị chu toàn từ lâu rồi.
Sau khi hít sâu một hơn, hắn lúc này đưa một tay nâng Đấu Kiếm Đan, bước về phía tấm bia đá.
Kết quả là Liễu Minh mới đi thêm được mấy chục bước thì bia đá cạnh Liệt Dương Kiếm liền “vèo” một tiếng, phóng lên trời, xoay một cái trên không trung rồi lập tức hóa thành một luồng sáng màu vàng kim, bắn vọt về phía Liễu Minh.
Liễu Minh trầm mặt xuống, tay kia đột nhiên vỗ lên kiếm nang màu bạc nhạt bên hông, tức thì cũng có một luồng sáng màu vàng kim bay vụt ra.
Hai đường cầu vồng màu vàng dài bảy, tám trượng kích đấu trên không trung, âm thanh va chạm “vụt vụt” không ngừng truyền đến bên tai.
Bên trong hai luồng sáng vàng kim đang va chạm không ngừng, từng tia sáng vàng kim tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, bổ nát vụn từng khối đá núi ở xung quanh đó.
Còn Đấu Kiếm Đan cũng sớm bị Liễu Minh ném ra ngoài, nó đang yên lặng lơ lửng trong không trung gần đó.
Thời gian cháy nửa nén nhang sau đó, kiếm quyết trong tay Liễu Minh bỗng nhiên biến đổi, vô số điểm sáng bạc từ phù văn bay ra rồi bay xung quanh Hư Không Kiếm, một dòng cát bạc từ đó tản ra, hóa thành một xoáy như vòi rồng trong không trung, bao bọc Liệt Dương Kiếm vào trong đó.
"Đã thành!"
Trông Liễu Minh như lộ ra vẻ vui mừng, khi hắn một lần nữa kháp động pháp quyết, từ trong vòi rồng liền có một dòng suối nóng cuồn cuộn cuốn ra đồng thời từng tia sáng màu vàng kim từ trong khe hở xé gió lao ra.
Một tiếng “phốc” qua đi, vòi rồng màu bạc liền hóa thành một đám cát bạc nổ tung ra, một âm thanh ngút trời của Liệt Dương từ đó vang ra.
Liễu Minh nhướng mày, vẫy về phía Hư Không Kiếm một cái, kiếm này lập tức đón gió tăng lên, biến dài vài chục trượng, một lần nữa gào thét lao về phía Liệt Dương Kiếm.
Một tiếng nổ mạnh tung trời “Phành” vang lên!
Hư Không Kiếm va chạm mãnh liệt với Liệt Dương Kiếm xong tức thì thấy một quầng sáng như mặt trời chói lòa chiếu ra khiến cho người ta cơ bản không dám nhìn thẳng.
Bên trong vầng sáng chói lóa, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt như ẩn như hiện bắn trở về, đúng là Hư Không Kiếm, kiếm quang đã có chút ảm đạm.
Liễu Minh thấy thế, tâm thần khẽ động, một tay khẽ vẫy thu hồi Hư Không Kiếm đã bị tổn thương linh tính, sau khi xác nhận nó cũng không bị tổn thương đến căn cơ liền một lần nữa đưa nó vào trong kiếm nang Hư Không Kiếm bên hông, bắt đầu tiến hành bồi dưỡng.
Cùng lúc đó, Liệt Dương kiếm biến thành kiếm quang màu vàng đồng thời bắn ngược về phía đối diện, sau khi chớp động một cái liền cắm thẳng lên chỗ bên cạnh bia đá, mặt ngoài nó cũng ảm đạm đi, hiển nhiên là nó cũng bị hao tổn không nhẹ, không cách nào tự bay đi đấu kiếm nữa rồi.
Tiếp đó, Liễu Minh dùng trọn một tháng để ân cần bồi dưỡng chữa trị Hư Không Kiếm rồi lại một lần nữa xuất phát, tiếp tục tiến lên phía đỉnh núi.
Ba năm sau!
Một chỗ trên Đoạn Kiếm Sơn, một đạo kiếm hồng màu vàng dài hơn mười trượng và một đạo kiếm hồng màu đen dài năm, sáu trượng đang mãnh liệt lao qua lại, va chạm quấn lấy nhau.
Liễu Minh tức thì thần sắc ngưng trọng đứng ở bên cạnh một bia đá, híp hai mắt lại, không ngừng biến đổi pháp quyết trong tay.
Cắn cứ theo lời ghi trên bia đá thì thanh phi kiếm màu đen này có tên là “Sát Nguyệt Kiếm”, chính là Nguyên Linh Phi Kiếm mà hơn sáu ngàn năm trước, một vị trưởng lão Thiên Tượng kỳ của Thiên Kiếm Phong lưu lại sau khi tọa hóa.
Kiếm này uy năng thật lớn nhưng cực kỳ hung hãn, khát máu thành tính, hậu nhân huyết mạch không kẻ nào có thể khống chế, chỉ đành phải đem nó còn nguyên vẹn mà ném vào trong Đoạn Kiếm Sơn.
Bản thể kiếm này chỉ dài có một xích, toàn thân đen như mực, từ xa nhìn lại, thân kiếm tỏa ra linh quang mờ mờ, trông như cực kỳ bình thường nhưng uy năng lại lớn vượt xa tưởng tượng của Liễu Minh.
Nếu không phải kiếm này trải qua hơn ngàn năm ma tổn, linh tính tan ra không ít, hiện tại chỉ có khả năng triển khai chưa đến một phần trăm uy năng thời kỳ cường thịnh thì chỉ sợ Hư Không Kiếm chỉ giao thủ một cái thôi cũng sẽ bị nó chém làm hai đoạn.
Mặc dù là thế, Liễu Minh trước sau cũng đã có ba lượt cùng kiếm này tranh đấu tới sáu tháng, dùng thời gian này như là để mài kiếm mới khiến kiếm khí của kiếm này dần dần tiêu giảm đến mức độ này.
Mà trong thời gian này, Hư Không Kiếm đã có hai lần bị hao tổn, trong đó lần đầu bị thanh kiếm kia chém lên khiến thân kiếm xuất hiện một vết rạn dài gần một tấc, tổn thương rất nặng khiến hắn không thể không thu hồi Hư Không Kiếm vào trong cơ thể, ân cần chăm sóc mất đến trọn hai tháng.
Đương nhiên Liễu Minh tốn thời gian như thế với thanh phi kiếm ở đây như thế, bản thân Hư Không Kiếm cũng nhận được lợi ích không nhỏ, bản thể nó vốn dài hai thước tám thốn giờ bị ma luyện chỉ dài hơn năm, sáu tấc, thêm nữa là độ sắc bén càng là tiến đến trình độ mạnh hơn trước đây hai, ba lần.
Hôm nay, khoảng cách giữa Liễu Minh và đỉnh núi chỉ còn hơn ngàn trượng, phóng mắt nhìn tới, phía trên chỉ còn lưa thua chừng hơn mười thanh tàn kiếm.