Ma Thiên Ký

Chương 980: Dược viên dưới lòng đất

Dịch giả: nila32, khangvan

“Liễu sư đệ là người mà Chưởng môn đích thân chỉ định, chúng ta vẫn nên tiếp tục chờ đợi ở đây mấy ngày, thuận tiện thảo luận kỹ càng kế hoạch cho hành trình sắp tới.” Kim Thiên Tứ lên tiếng đề nghị.

“Ân, hơn nữa còn có vài vị sư đệ muội thân mang trọng thương vẫn chưa hồi phục vẫn cần một ít thời gian nghỉ ngơi. Thành thật mà nói, tình hình phế tích hiện nay đã nguy hiểm vượt ngoài dự đoán, cũng không biết cuối cùng có thể có bao nhiêu người sống sót trở về.” Cầu Long Tử cười khổ rồi nói.

“Bọn họ đã lựa chọn tiến vào phế tích, tự nhiên phải sớm hiểu rõ điều này. Huống hồ, tông môn để những đệ tử Hóa Tinh tiến vào đây chỉ nhằm gia tăng nhân thủ tiến hành tầm bảo. Về phần tranh đấu với các thế lực khác, vẫn phải dựa vào ta và ngươi.” Kim Thiên Tứ lạnh lùng trả lời.

“Điều này cũng đúng, trong những đệ tử kia cũng chỉ có Liễu sư đệ mới có thể giúp chúng ta bớt bận bịu một chút.” Cầu Long Tử nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

Thế là kế tiếp, đám người Thái Thanh Môn liền ở lại sơn cốc bên trong rừng đá, lẳng lặng nghỉ ngơi mấy ngày thế nhưng Liễu Minh rốt cuộc vẫn chưa thấy xuất hiện. Bên mật thất đặt tại rừng đá, Cầu Long Tử mang sắc mặt nghiêm trọng đi qua đi lại mấy vòng rồi đột nhiên dừng lại sau đó xoay người hỏi dò Kim Thiên Tứ cách đó không xa:

“Kim sư huynh, đã một thời gian dài từ khi các ngươi chạm trán bọn Yêu tu kia, tại sao vẫn không có tin tức gì của Liễu sư đệ?”

“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Liễu sư đệ rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là bị sự tình khác cuốn vào, thậm chí là đã vẫn lạc cũng không phải không có khả năng.” Kim Thiên Tứ khẽ cau mày, sau nghĩ suy nghĩ một chút liền trả lời một cách chậm rãi.

“Bất kể tình huống như thế nào, chúng ta đã chậm trễ ở chỗ này quá lâu, không thể chờ đợi thêm nữa rồi.” Cầu Long Tử tỉnh táo nói ra.

“Ừ, vậy thì giữ nguyên kế hoạch, chia nhau ra hành động. Nhớ lưu lại dấu hiệu của bổn môn trên đường, hy vọng Liễu sư đệ có thể theo đó tìm đến.” Kim Thiên Tứ thở dài tán thành.

Sau thời gian một bữa cơm, hai người liền chia thành hai đội, dẫn theo những đệ tử còn lại bay ra khỏi sơn cốc.

“Cầu sư đệ lên đường cẩn thận.” Kim Thiên Tứ quay sang dặn dò Cầu Long Tử một câu.

“Kim huynh cũng nhớ bảo trọng, một tháng sau gặp tại hồ Bích Lam được đánh dấu trên địa đồ.” Cầu Long Tử lấy bản đồ, chỉ vào một hồ nước cỡ lớn được đánh dấu từ trước.

“Tốt!” Kim Thiên Tứ khẽ gật đầu.

Sau khi thu hồi bản đồ đồng thời chắp tay bái biệt Kim Thiên Tứ, Cầu Long Tử liền dẫn theo sáu người bao gồm Long Nhan Phỉ và tỷ muội Âu Dương Thiến phá không bay đi.

“Chúng ta cũng lên đường thôi.” Kim Thiên Tứ nhìn thấy độn quang của nhóm kia đã đi xa liền xoay người phân phó một câu.

Số người đi theo Kim Thiên Tứ tuy có ít hơn một chút, thế nhưng năm người này đều là những đệ tử có thực lực nổi trội như La Thiên Thành, Ôn Tăng,… Nhóm người Thái Thanh Môn tuy đã gặp không ít hiểm trở nhưng số lượng đệ tử bỏ mình so với hai nhà Ma Huyền Tông, Thiên Công Tông cũng xem như là rất ít rồi, hơn nữa hành trình trước mắt của bọn họ cũng đại khái được duy trì theo kế hoạch đề ra trước đó.

“Kim sư huynh xin chờ một chút!” La Thiên Thành bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang.

Kim Thiên Tứ nghe vậy không khỏi giật mình quay đầu nhìn lại:

“Chuyện gì?”

“Là như thế này, trong lúc bị Yêu tộc đuổi giết, ta ngẫu nhiên đánh chết một tên tu sĩ dị tộc đồng thời lấy được một tấm bản đồ có đánh dấu một di tích cách khu vực chúng ta cần thăm dò không quá xa, không biết có thể thuận tiện tiến tới dò xét một phen?” La Thiên Thành vừa nói vừa lấy ra một khối ngọc giản giao cho Kim Thiên Tứ, khuôn mặt theo đó có chút chờ mong.

Kim Thiên Tứ nghe vậy khẽ nhướng đôi mày, sau khi chìa tay nhận lấy ngọc giản liền sử dụng thần thức tiến vào xem xét bên trong. Nội dung bên trong là một bộ bản đò có đánh dấu vài vị trí cách đó không xa.

“Ừ, di tích kia cách nơi đây chừng ba bốn dặm về phía Đông Nam, quả thật không xa. Đã như vậy, chúng ta cũng thuận đường xem xét một chút.” Sau khi đưa ngọc giản kia lại cho La Thiên Thành, Kim Thiên Tứ khẽ gật đầu nói ra.

Những người khác nghe nói có thể tìm kiếm di tích đều trở nên vui vẻ, chỉ riêng Ôn Tăng chẳng biết tại sao lại làm ra vẻ mặt tối tăm, phiền muộn.

“Đi thôi.” Kim Thiên Tứ chỉ khẽ vung tay, thân thể đã biến thành một đạo tinh quang màu trắng bay đi như tên bắn.

Những người khác thấy vậy, cũng vội vàng thúc giục độn quang bám sát phía sau.

Đám người Kim Thiên Tứ rời đi một cách vội vàng, vốn không chú ý đến dòng suối nhỏ uốn lượn nằm ở bên ngoài sơn cốc. Đột nhiên, lòng suối phóng ra một bóng người màu thủy lam có chút mơ hồ, giống y như đúc suối nước bình thường, nếu không nhìn kỹ, căn bản khó có thể phân biệt. Bóng dáng kia lúc này chậm rãi ngưng tụ thành thân thể thực sự, rõ ràng là một gã yêu tu dị tộc tướng mạo kỳ quái.

Y phục trên người kẻ này vốn không nhiều lắm càng làm nổi bật thân hình cao lớn của y, đặc biệt là đôi chân kỳ dị dài gần hai trượng. Trên người của tên yêu tu này còn có thể nhìn thấy lân phiến óng ánh màu lam bao phủ dày đặc. Đôi mắt xanh lam lúc này nhìn về phía đám người Kim Thiên Tứ vừa rời đi, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

“Di tích…” Sau khi thì thào tự nói một câu, thân hình của vị tu sĩ dị tộc này liền nổi lên một tầng thủy quang màu lam nhạt rồi nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Trong lúc đó, đám người Kim Thiên Tứ dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, một đường phi hành, rốt cuộc bảy tám ngày sau đã đi tới khu vực được đánh dấu. Đó là một đầm lầy khổng lồ nằm sát biển..

Cảnh tượng đập vào mắt bọn họ là từng bụi cỏ lau thấp bé, ngoài ra chỉ còn lại từng làn khí mỏng lơ lửng trên mặt đầm lầy, khiến cho người ngoài không thể nhìn thấy hình dáng thật sự của khu vực trước mặt.

“Có lẽ đúng là chỗ này rồi.” La Thiên Thành cầm ngọc giản trong tay, đưa mắt nhìn về bốn phía, trong miệng lẩm bẩm.

Chỉ là khung cảnh xung quanh lại có chút giống nhau, địa thế bằng phẳng, nhất thời không thể tìm được dấu hiệu được đánh dấu trên bản đồ chính xác là ở chỗ nào, mặc dù dùng thần thức tìm kiếm nhưng đối mặt với vùng đầm lầy lớn như thế này thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.

“La sư đệ, ở hướng kia cách bảy tám trăm dặm có một khu vực, linh khí chấn động có chút dị thường.” Kim Thiên Tứ nhắm mắt tập trung, sau đó quay về một hướng, nói ra.

“Đa tạ Kim sư huynh chỉ điểm.” La Thiên Thành theo sự chỉ điểm của Kim Thiên Tứ, cũng tập trung thần thức quét về phía đó, một lát sau thì khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy như bay đến đó.

Đám người Kim Thiên Tứ liền đi theo sau, sau khi bay được một lúc thì trước mắt mọi người hiện ra một thung lũng rộng hơn mười dặm.

Quỷ dị chính là nơi này rõ ràng địa thế rất thấp, mà xung quanh đều là đầm lầy, vậy mà chỗ này lại không có một giọt nước.

Bên trong thung lũng này có rất nhiều quái thạch kỳ lạ, mà tại vị trí trung tâm là một thạch điện cao ngất, thoạt nhìn thì là do những tảng đá thông thường xếp lại, nhưng mọi người lại có thể thấy trên vách tường của thạch điện có ánh sáng màu xanh dương nhàn nhạt, lưu chuyển không ngừng.

“Chính là chỗ này!” La Thiên Thành thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ nói.

“Xung quanh cũng không có yêu thú ẩn nấp, coi như an toàn, mọi người cùng tiến vào thôi. Nhưng mà di tích nơi này là do bản đồ của La sư đệ mang về, mặc kệ những người khác ở bên trong tìm được vật gì, đều phải đưa cho hắn một nửa.” Kim Thiên Tứ thản nhiên nói.

“Điều này là tự nhiên.”

“Kim sư huynh nói phải.”

Những người khác đều không có dị nghị gì, phân chia như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Mọi người phi thân hạ xuống thạch điện, nhìn xuyên qua cửa điện cao hơn một trượng thì thấy bên trong chỉ là một không gian mờ mờ.

“Mọi người cẩn thận, trên tường của thạch điện có cấm chế, không thể nào dùng thần thức dò xét được.” Ánh mắt Kim Thiên Tứ lóe lên nói.

Những người khác nghe vậy thì sắc mặt cũng hơi đổi, không thể sử dụng thần thức dò xét thì chỉ có thể dựa vào nhãn lực của mình, khả năng đề phòng địch nhân giảm đáng kể.

“Đi thôi!” Mọi người nhìn nhau một hồi, La Thiên Thành liền bước lên phía trước, dẫn đầu mọi người tiến vào trong thạch điện, những người khác lúc này mới chậm rãi đi vào.

Bên trong thạch điện chỉ có một thông đạo, nghiêng xuống dưới mặt đất, đi được không lâu thì xung quanh trở nên đen kịt, một luồng khí tức bùn đất ẩm ướt liền đập vào mặt mọi người.

La Thiên Thành đi trước nhất, một tay nhoáng lên lấy ra một viên Nguyệt Quang Thạch cỡ quả trứng gà. Vật ấy vừa xuất hiện thì ánh sáng trắng ôn hòa liền chiếu sáng toàn bộ khung cảnh xung quanh.

Kim Thiên Tứ thấy vậy thì nhíu mày một cái, Nguyệt Quang Thạch mặc dù có thể chiếu sáng lối đi, nhưng nếu trong thông đạo này có yêu thú ẩn nấp thì rõ ràng mọi người sẽ trở thành bia ngắm rồi.

Chẳng qua nơi này không thể sử dụng thần thức dò xét, chỉ có thể dựa vào thị lực của chính mình, cần chiếu sáng là phải, nên hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung tư tưởng đề phòng động tĩnh xung quanh.

Mặt đất dưới chân là một mảnh lầy lội, mọi người bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước, nhưng thông đạo cực kỳ dài và hẹp, mọi người đã đi hơn một khắc đồng hồ, rẽ mấy lần nhưng vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối đâu cả.

Nhưng đám người La Thiên Thành thấy vậy thì chẳng những không giận mà lại vui mừng, nơi này càng bí ẩn thì bảo vật càng trân quý.

Tiến thêm mười trượng nữa thì phía trước xuất hiện một ngã rẽ, mơ hồ có những đạo quang mang màu trắng tản ra, trong không khí tỏa ra một luồng dược hương nồng đậm.

“Phía trước chính là điểm cuối rồi, cẩn thận hành sự!” Thân thể Kim Thiên Tứ khẽ động, chắn trước người La Thiên Thành.

La Thiên Thành hiểu ý, thu lại Nguyệt Quang Thạch, bước chân mọi người nhẹ nhàng, cẩn thận tiến về phía trước.

Khi vừa thò đầu ra khỏi lối rẽ thì khung cảnh trước mắt khiến cho mọi người kinh hỉ vạn phần.

Phía trước đúng là điểm cuối của thông đạo, là một huyệt động không nhỏ dưới đất, xung quanh có rất nhiều thạch nhũ màu trắng, linh khí cực kỳ nồng đậm, tụ tập lại gần như đã trở thành sương mù vậy.

Mà chính giữa huyệt động là một dược viên, bên trong có thể lờ mờ nhận ra có rất nhiều linh thảo, linh dược mang nhiều màu sắc sinh trưởng tại đây, quét qua thì có thể thấy hỏa hầu của chúng cũng không thấp.

“Vậy mà lại là một dược viên tự nhiên, khó trách thiên địa linh khí chỗ này nồng đậm như vậy.” Một tên đệ tử Thái Thanh Môn thấp giọng kinh hỉ nói.

Mọi người mặc dù hưng phấn, nhưng cũng không có ai tùy tiện đi qua.

Phàm chỗ nào có thiên tài địa bảo thì đều có yêu thú thủ hộ, những điều đơn giản như vậy thì mọi người đều nhớ rõ, hơn nữa nơi này lại không thể vận dụng thần thức, bọn họ tự nhiên càng thêm cẩn thận vạn phần.

Nhưng sau khi mọi người tra xét một hồi cũng không thấy có điều gì dị thường, cũng không phát hiện có yêu thú thủ hộ, lúc này mới yên lòng, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía dược viên.

La Thiên Thành tiến đến một góc của huyệt động, ở đây sinh trưởng hơn mười gốc linh thảo toàn thân xanh biếc, dường như là được tạo thành từ ngọc bích vậy.

“Bích Ngọc Thảo, nhìn bộ dáng như vậy thì tối thiểu cũng phải có vạn năm hỏa hầu trở lên.” Thanh âm của Kim Thiên Tứ truyền đến.

La Thiên Thành nghe vậy thì khuôn mặt hiện lên vẻ kích động, bất kể là loại linh dược nào thì chỉ cần dược tính đã qua hơn vạn năm, cho dù đối với tu sĩ Thiên Tượng Cảnh, Thông Huyền Cảnh cũng đều có giá trị nhất định.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất