Mặc dù đạt được mục đích để cho Dương Lăng xuất binh, nhưng phải trả giá quá đắt và bị trúng một chiêu của Dương Lăng, Nhiệt Á rất không thoải mái, âm thầm tính toán sau đi đánh bại thế lực người Ban Đồ, ngày sau làm thế nào để đòi lại gấp đôi, để cho Dương Lăng biết được sự lợi hại của mình.
Nhiệt Á buồn bực như vừa nuốt phải một con ruồi, nhưng ở trong Duy Sâm tòa thành thì mọi người đều tươi cười, trao đổi về thu hoạch lần này. Thống kê sơ bộ thì một con chiến mã đáng giá 100 tử tinh tệ, 10000 con chiến mã tương đương với một triệu tử tinh tệ, mà mỏ thủy tinh trữ lượng rất lớn lại càng không thể tính toán.
Khổng lồ.
Hiểu được giá trị của chiến mã và mỏ thủy tinh, mọi người từ thấp đến cao đều vui mừng, ngay cả mấy tên người hầu bưng trà rót nước cũng vậy. Dương Lăng luôn ra tay hào phòng, hắn kiếm được nhiều tiền như vậy, ăn được miếng thịt béo như vậy, thì mấy tên hạ nhân tuyệt đối cũng phải được húp mấy bát canh.
Tình toán nửa ngày, Hải Nhi Bối Lỵ bỏ khăn che mặt ra nói:
"Dương Lăng, chiến mã và tinh tệ ta không cần, nhưng còn mỏ thủy tinh ta muốn một nửa lợi nhuận.""Không được, nhiều nhất chia ra tám hai. Còn phải làm việc cho tên Nhiệt á, hơn nữa ta còn phải nuôi nhiều người như vậy" Dương Lăng ngay lập tức cự tuyệt.
"Chia bốn sáu, đây đã là cực hạn rồi" Chạm vào lợi ích, Hải Nhi Bối Lỵ không hề bỏ qua, là một người phụ trách của Bố Lạp Đức thương hội, nàng hiểu hơn ai hết về giá trị của mỏ tinh quáng này.
"Hải Nhi Bối Lỵ, ngươi xem, ta nghèo đến mức sắp ăn còn không đủ. Ngươi giàu có như vậy, cần gì phải quan tâm đến chút tiền nhỏ như thế này" Dương Lăng giả bộ nghèo khổ, nhìn bộ dáng khó khăn của Nhiệt Á, hắn chỉ biết mỏ tinh quáng tuyệt đối là một khối thịt béo lớn nhất từ trước đến nay. Thu thêm một thành, chính là vô số tinh tệ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Nghèo đến mức ăn cũng không đủ ?
Mọi người thiếu chút nữa đều ngất đi, không nói gia tộc giàu có sau lưng Dương Lăng, chỉ tính tòa thành khổng lồ, hơn 1000 võ sĩ và mấy trăm tên người hầu thì không phải người thường có thể nuôi nổi. Nếu hắn ăn cũng không đủ thì đừng nói người thường, mà chính là tên quý tộc bình thường cũng không thể bằng một tên khất cái.
"Dương Lăng, ngươi không làm kinh doanh, thật là đáng tiếc" Nhìn Dương Lăng đang cười cười, Hải Nhi Bối Lỵ cắn chặt răng nói tiếp:
"Đào quáng không phải là chuyện đơn giản, cần phải có thợ thủ công lành nghề, cần có các kênh buôn bán tinh quáng quen thuộc, còn cần có rất nhiều tinh tệ để mở các cửa, không có sự quen biết rộng rãi, tuyệt đối không thể nào làm được. Dương Lăng, tỷ lệ bốn sáu đã là giới hạn, liệt kê ra hết tất cả chi phí, ta căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền nữa ."Thông minh, không hổ là thương nhân lão luyện, nói chuyện đều có lý lẽ, mặt không đỏ, tim không run.
Nhìn Hải Nhi Bối Lỵ ra vẻ thành khẩn, mọi người đều gật đầu đồng ý, đồng ý điều nàng nói, chỉ có Dương Lăng coi như gió bên tai. Kinh doanh có lãi mới có người làm, buôn bán mà thua lỗ thì ai thèm làm. Cho dù đầu có cúi xuống tận bàn chân hắn cũng biết cho dù tỷ lệ 4 : 6 thì Hải Nhi Bối Lỵ cũng có thể kiếm được khá nhiều lợi nhuận, nếu không, nàng sẽ không tính toán như vậy.
Sách sách, không thẹn là người phụ nữ giỏi giang, mạnh mẽ.
Nhìn Hải Nhi Bối Lỵ sau tấm khăn che mặt, nhìn da thịt trắng noãn và vẻ mặt chăm chú của nàng, Dương Lăng không khỏi ngắm nhìn vài lần. Trên thế giới, mỹ nữ xinh đẹp có vô số, nhưng hầu hết đều là hoa trong bình để nhìn mà thôi, còn người đàn bà như thế này tuyệt đối là cực phẩm hiếm có.
"Dương Lăng, rốt cuộc ý của ngươi thế nào? Nếu có thể, ta lập tức sẽ an bài người làm trước một ít công việc" Cảm giác được ánh mắt khác thường của Dương Lăng, nhớ đến tiểu huynh đệ của hắn đặt trên đùi mình lúc trước, Hải Nhi Bối Lỵ khuôn mặt đỏ lên, Dương Lăng nhìn thấy không khỏi rung động trong lòng.
Lấy lại tinh thần, Dương Lăng trầm ngâm một lát:
"Được rồi, tỷ lệ 4 : 6, tuy nhiên còn phiền ngươi tìm giúp ta 200 tên thợ xây, 200 tên thợ mộc và 100 tên luyện kim"Làm kinh doanh, hai bên cùng có lợi là tốt nhất. Hồi cấp ba, Dương Lăng từng nghe một giáo viên kinh tế kể về một câu chuyện.
Có một ông chủ bắt đầu buôn bán , mở một gian bán vcd, trong một thời gian sau sản phẩm chiếm đến 80% toàn quốc, còn mở rộng ra tới đông âu và Đông Nam Á. Khi cùng bạn bè uống rượu, thì điều ông chủ này hay nhắc đến chính là hắn khống chế rất nhiều về phương diện tài liệu, được xưng là:
"Chi phí của tài liệu là một hào năm tiền, hắn có thể sử dụng một hào năm tiền để mua vào"Trong bàn tiệc, vị giáo sư nói ra ý kiến với tên ông chủ kia, nói bán với giá quá thấp đối với hắn cũng không phải chuyện tốt, vì có thể tài liệu quá kém, hoặc giao hàng chậm thì sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất sản phẩm của hắn và tiến độ sản xuất. Lúc đó, tên ông chủ đó lơ đễnh, coi lời giáo sư như gió thoảng bên tai. Nhưng chỉ nửa năm sau, sự thật chứng minh lời nói của vị giáo sư.
Bởi vì phẩm chất của tài liệu có vấn đề khiến cho sản phẩm hầu hết đều hỏng mất, hơn nữa còn có một phần tài liệu vận chuyển đến chậm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỳ hạn giao hàng, khiến cho mất rất nhiều khách hàng. Tiền không thể nào thu hồi, không có tiền trả cho nhà cung cấp tài liệu kết quả lại thiếu rất nhiều tài liệu, tạo thành một vòng luẩn quẩn.
Nguồn: http://truyen360.comKết quả, chỉ sau ba tháng, công ty hô phong hoán vũ trong nước bị sụp đổ, gây ra chấn động mạnh trong năm 1990, khiến cho rất nhiều người chú ý đến.
Bố Lạp Đức thương hội do Hải Nhi Bối Lỵ khống chế kinh doanh khắp Thái Luân đại lục, quan hệ rộng rãi, Duy Sâm Trấn muốn phát triển vậy không thể không hợp tác với các đại thương hội này. Vì nghĩ đến ích lợi mai sau, Dương Lăng không ngại việc thỏa hiệp.
Có đông đảo võ sĩ và vũ khí tốt, và ma thú đại quân của mình, hắn tin tưởng đánh bại Tư Thác Phu không phải vấn đề khó khăn. Nếu so sánh với việc khống chế thế cục của Duy Sâm Trấn thì việc phát triển Duy Sâm Trấn mới là điều quan trọng.
Xây dựng Duy Sâm Trấn, cần phải có rất nhiều dân cư, phải có rất nhiều phòng ốc, cho nên thợ xây thành thạo không thể thiếu. Ngoài ra, Duy Sâm Trấn có rất nhiều loại gỗ trân quý và các loại khoáng sản, nên cần có rất nhiều thợ mộc và thợ luyện kim thành thục.
Bán tài nguyên vĩnh viễn chỉ có thể là kẻ làm thuê cho kẻ khác, giống như người dân làm muối ven biển, không có khả năng mang đến tài phú và lợi nhuận chính thức.
Dương Lăng hy vọng chính mình có đủ tiền vốn và kỹ thuật sẽ chế biến các tài nguyên của Đặc Lạp Tư sâm lâm rồi mới bán ra ngoài. Dù sao một viên ma thú tinh hạch cấp thấp chỉ có một trăm tử tinh tệ, nhưng chỉ cần đặt vào trong pháp trượng thì tối thiểu cũng có thể bán với giá 1000 tử tinh tệ, lợi nhuận sẽ tăng lên vài lần.
100 thợ luyện kim?
Vốn nghe Dương Lăng đồng ý với tỷ lệ 4 : 6, Hải Nhi Bối Lỵ thở dài một hơi, nhưng nghe hắn yêu cầu có 100 thợ luyện kim lại không khỏi cười khổ.
200 thợ xây và 200 thợ mộc còn dễ chiêu mộ, nếu không được thì tăng tiền công cũng có thể xong. Nhưng thợ luyện kim là một nghề nghiệp hiếm thấy trên đại lục, trong thời gian ngắn đừng nói chiêu mộ 100 tên mà là 10 cũng có chút khó khăn.
Ở Thái Luân đại lục, con nhà quý tộc sẽ đi học đấu khí, ma pháp chứ không có ai nguyện ý giống như đám nông dân suốt ngày gõ gõ đập đập. Ngược lại, đám bình dân muốn học cũng học không nổi.
Học luyện kim thuật không chỉ mất rất nhiều tinh tệ, còn rất khó học, có lẽ học cả 10 năm cũng không có cách nào ra trường, cuối cùng không làm được cái gì. Đối với đám bình dân thì còn không bằng làm một tên người hầu của kỵ sĩ.
"Dương Lăng, 200 thợ xây và thợ mộc không có vấn đề, ta sẽ lo, nhưng 100 thợ luyện kim quả thật hơi khó khăn, ta sẽ cố hết sức tìm xem"Hải Nhi Bối Lỵ giải thích một chút của việc chiêu một thợ luyện kim, Dương Lăng nghe xong cũng không miễn cưỡng. Dù sao nếu ngay cả thế lực khổng lồ như Bố Lạp Đức thương hội cũng không thể giải quyết, vậy người khác càng không cần suy nghĩ.
Mặc dù không có cách nào chiêu một được 100 tên thợ luyện kim, nhưng hắn đã thỏa mãn lắm rồi. Bán chiến mã cũng có hơn 100 vạn tử tinh tệ hơn nữa lợi ích từ mỏ thủy tinh, nếu tính cả tinh tệ lấy được từ tàng bảo thất của An Tạp gia tộc, tuyệt đối đủ để phát triển Duy Sâm Trấn trên quy mô lớn.
Không nghĩ tới, nháy mắt đã trở thành một người giàu có.
Ma Thú Lĩnh Chủ.