Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 113: Ngoại tịch cố dong binh đoàn

Mang theo hy vọng thành lập đại quân ma pháp, Dương Lăng cùng với trưởng lão địa tinh đi đến bộ lạc bọn họ, chuẩn bị từng bước hiểu rõ sự huyền bí của ma pháp trận.
Chỉ cần có một đội quân ma pháp phòng bị kiêm thông trấn thủ quan khẩu A Lạp Sơn vậy thì đừng nói 1 vạn đại quân mà sợ rằng Ban Đồ đế quốc điều đến 10 vạn đại quân cũng không thể công phá. Cứ như vậy, sẽ tranh thủ được thời gian và không gian quý giá để phát triển Duy Sâm Trấn.
Đối với Duy sâm lĩnh mới thành lập cân phải có đại lượng nhân lực, tinh tệ, bó củi, quáng thạch ma thú tinh hạch, nhưng càng cần thời gian phát triển hơn.
Nếu vừa mới bắt đầu phát triển đã bị lượng lớn thổ phỉ quấy nhiễn hay Ban Đồ đế quốc công kích vậy hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Cho dù không có sụp đổ cũng sẽ cực kỳ khó khăn.
Chính vì như vậy, nên ở thời khắc mấu chốt Dương Lăng mới cứu Tư Thác Phu một mạng, bắt buộc hắn phải hợp tác với mình, hoãn lại mâu thuẫn với Ban Đồ đế quốc. Cũng bởi vì thế, mới có thể vừa mới nắm giữ Duy Sâm Trấn trong tay đã đi diệt trừ thổ phỉ, để thời gian ngắn nhất đoạt được đại lượng lao công, nhanh chóng phát triển thực lực Duy Sâm Trấn.
Địa tinh bộ lạc sống trong một sơn cốc bí ẩn, đi qua một sơn động tối tăm, còn phải ngồi thuyền đi qua một cái động đầy nước mới đến được đại bản doanh của bọn họ, tuyệt đối dễ thủ khó công. Sợ rằng bởi vì vậy nên ch dù không có vũ lực cường hãn, không có ma pháp bọn họ mới có thể tồn tại trong Đặc Lạp Tư rừng rậm.
Phía trước sơn động âm u, nhưng sơn cốc phía sau lại giống như thiên đường, có đầy cây cối, chỉ cần tới mùa xuân sang năm thì địa tinh sẽ có thể thu hoạch được rất nhiều trái cây. Đáng tiếc, bây giờ địa tinh đã hết lương thực, nếu không cướp được lương thực, sợ rằng cả bộ lạc không có một người có thể sống tới mùa xuân sang năm.
Nhìn thấy đại bản doanh như thiên đường, đám người Dương Lăng đều chấn động. Đi lại vài vòng, chứng kiến bên trong sơn cốc có một loạt các căn nhà gỗ tinh xảo, cùng với bánh quay gió dẫn nước từ dòng suối vào, cả nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
Có lẽ thường xuyên chăm chỉ làm việc nên trên người địa tinh dính rất nhiều bùn đất. Hơn nữa da tay màu lục của bọn họ, thoạt nhìn dơ bẩn vô cùng. Nhưng nhìn thấy các căn nhà gỗ tinh xảo và cối xay gió chuyển động không ngừng, không ai còn hoài nghi sự khéo léo của bọn họ. Xem ra, lịch sử và văn minh huy hoàng của địa tinh không phải là lời đồn vô căn cứ. Nguồn: http://truyen360.com
"Đại nhân, xin mời"
Dẫn Dương Lăng và A Cổ Tô đến một căn nhà gỗ lớn nhất, trưởng lão địa tinh phân phó tộc nhân mang tới vài quả dâu tây khô, không nhiều lắm, vừa vặn mỗi người mỗi quả.
Thấy Dương Lăng lật quả dâu tây lên xuống, trưởng lão địa tinh cười xấu hổ. Cùng lúc đó, vài đứa nhỏ địa tinh đứng ngoài cửa sổ nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào quả dâu tây trong tay mọi người. Xem ra tình huống bộ lạc địa tinh đã đến mức cùng cực.
Đưa quả dâu tây cho một đứa nhỏ ngoài cửa sổ, Dương Lăng cười cười sờ cái đầu trọc lốc của bọn chúng. Xem dáng vẻ nhỏ bé, con mắt to tròn của chúng, không khỏi nhớ tới bức vẽ hồi trẻ con.
"đại nhân, để cho chúng ta gia nhập Duy Sâm Trấn, làm việc cho người. Chỉ cần có một miếng cơm ăn, chúng ta tuyệt đối sẽ không có một câu làm việc, tận tâm làm việc. Vô luận như thế nào, tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ ăn bám"
Nhìn đám trẻ con ngoài cửa sổ đang truyền tay nhau mỗi đứa một miếng dâu tây, trưởng lão địa tinh đưa ra yêu cầu. Nếu vẫn không tìm được lương thực, đừng nói vượt qua mùa đông giá rét, có lẽ có không ít tộc nhân không vượt qua nổi ngày mai.
"ồ, Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?" Dương Lăng sắc mặt không thay đổi, Duy Sâm Trấn còn có không ít lương thực tồn trữ, nhưng không có nghĩa là có thể tùy ý sử dụng.
"Tính cả người già và trẻ nhỏ, tổng công…" nhìn Dương Lăng vẻ mặt không thay đổi, trưởng lão địa tinh cắn chặt răng nói: "Tổng cộng có hơn 2500 người"
2500 người.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của trưởng lão địa tinh, xác nhận không có nghe nhầm, Dương Lăng lắc đầu, như thế nào cũng không nghĩ tới một bộ lạc nho nhỏ cũng có 2500 người.
Thấy Dương Lăng trầm ngâm không nói, trưởng lão địa tinh khẩn trương giải thích.
Hóa ra, khác với loài người, bình thường địa tinh đều có thể sống được 150 tuổi, cho nên bộ lạc địa tinh có không ít người già. Bộ lạc càng từ xưa thì người già càng nhiều. Áo Y Thước Á bọn họ truyền lưu ngàn năm, nên cũng không ngoại lệ, có hơn 300 lão già không thể làm việc.
Ngoài ra, nửa năm trước, có một đám địa tinh lưu lãng ở gần đó, tất cả đều đói đến mức hoa mắt choáng đầu. Hiểu được tình cảnh khốn khổ của bọn họ, trưởng lão địa tinh phái người ra tiếp nhận bọn họ, hợp hai bộ lạc với nhau, đột nhiên tăng thêm khoảng 1000 người. Cũng vì vậy mà lương thục vốn sử dụng để sống qua mùa đông mới có không đủ.
"Như vậy đi, trước hết ta sẽ cho người mang vài xe lương thực đến cứu các ngươi, sau khi ăn hết, ta còn muốn nghĩ biện pháp"
Hiểu được chuyện gì xảy ra, Dương Lăng không đề cập đến yêu cầu gia nhập Duy Sâm Trấn của trưởng lão địa tinh, chuẩn bị sau khi hiểu rõ ma pháp trận mới quyết định. Dù sao 2500 người không phải là số lượng nhỏ, Duy Sâm Trấn tiếp nhận 2500 chiến sĩ hay công nhân, nhưng tuyệt đối không chào đón 2500 tên phế vật chỉ biết lãng phí lương thực.
Thấy Dương Lăng tránh không nói đến yêu cầu của mình, trưởng lão địa tinh cũng tự biết chính mình, chủ động giới thiệu cho hắn cách sử dụng ma thú máu huyết để vẽ ma pháp trận. Muốn thu được hồi báo lớn hơn nữa, vậy cũng phải nỗ lực hơn nữa, có thể có vài xe lương thực đã rất tốt rồi. Nếu dùng tiết kiệm một chút có lẽ cũng đủ cho tộc nhân sống sót nửa tháng.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Sau khi hiểu rõ sự huyền bí của ma pháp trận địa tinh, Dương Lăng mới hiểu được chuyện không đơn giản như tưởng tượng.
Đầu tiên, máu của ma thú nhất định phải tươi mới. Sau khi bại lộ trong không khí thì máu của ma thú sẽ mất đi tác dụng vốn có, không thích hợp để vẽ ma pháp trận.
Tiếp theo, đối tượng mô tả cũng có yêu cầu, không phải tùy tiện một người hay một tảng đá đều có thể sử dụng. Ví dụ như, sử dụng máu của phong lang vẽ trên tinh hạch của nó một ma pháp trận hệ phong thì hiệu quả sẽ tốt nhất, tiếp theo là ở tinh hạch có đủ năng lượng, còn vẽ lên trên một người ma lực thấp thì hiệu quả càng thấp.
Cuối cùng, quá trình vẽ ma pháp trận cũng rất phức tạp, tỷ lệ thất bại là rất cao. Cho dù là trưởng lão địa tinh Áo Y Thước Á thuần thục nhất thì thường thường vẽ mười lần mới thành công ba lần. Có khi khi thao tác không đúng còn gây ra vụ nổ, ma thú cấp bậc càng cao thì uy lực vụ nổ càng kinh khủng.
Liên tục năm lần đều xảy ra vụ nổ, khiến cho lông mi thiếu chút nữa bị đốt cháy, Dương Lăng bất đắc dĩ bỏ qua. Loại ma pháp trận vẽ từ máu của ma thú, nhìn bề ngoài giống như vu phù, nhưng khi bắt đầu làm lại cố hết sức.
"Áo Y Thước Á, bộ lạc các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người có thể vẽ được loại ma pháp trận này?"
Sau nhiều lần thất bại, Dương Lăng còn chưa từ bỏ ý định. Chỉ cần có đủ nhân thủ, chỉ cần có thể vẽ ra đại lượng ma pháp trận như thế này, thì việc nhanh chòng thành lập đại quân ma pháp không phải là không có khả năng.
Thấy Dương Lăng nhìn chằm chằm vào mình, trưởng lão địa tinh không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được ý tứ của hắn, chần chờ cả nửa ngày, xấu hổ nói: "Trước mắt chỉ có năm, nhưng chỉ cần qua một thời gian nữa là có thể gia tăng mấy người học nghề"
Chỉ có năm?
Dương Lăng lắc đầu cười khổ, năm người cho dù làm việc suốt cả ngày sợ rằng cũng không vẽ được mấy ma pháp trận. Đừng nói là thành lập một đại quân cả công lẫn thủ, mà sợ rắng ngay cả thành lập một tiểu đội hơn 10 người cũng không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.
Trách không được có nhiều địa tinh như vậy lại chỉ có vài tên ma pháp sư, cũng trách không được địa tinh có khả năng cường đại như vậy vẫn phải lo lắng cái ăn, ngay cả ăn đều ăn không no.
Bắt mấy tên địa tinh về làm công nhân, số còn lại cho tự sinh tự diệt?
Nhìn sự khẩn trương trưởng lão địa tinh, Dương Lăng trầm ngâm không nói. Hiển nhiên nếu đem tất cả hơn 2500 địa tinh về Duy Sâm Trấn vậy sẽ là một vụ mua bán lỗ vốn.
"Đại nhân, ngoại trừ vẽ được ma pháp trận, chúng ta còn có thể chế tạo ra các loại công cụ thực dụng. Thậm chí, chúng ta còn có thể phái dũng sĩ ra giúp đại nhân chiến đấu" Nhìn thấy tình hình không ổn, trưởng lão địa tinh cầu tình.
Đối mặt với mặt đất đầy băng tuyết, mùa đông giá rét, nếu không có đủ lương thực, vậy tộc nhân tuyệt đối sẽ phải chết. Lúc này, Dương Lăng chính là hy vọng duy nhất, nếu mất đi cơ hội ngàn năm khó gặp này, sợ rằng tộc nhân không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ chết.
Gửi dũng sĩ giúp đỡ mình đánh trận?
Nhìn vẻ khẩn trương của Áo Y Thước Á, lại nhìn thân hình thấp bé của hắn, nhớ tới trận hình hỗn loạn và phòng ngự yếu ớt của bọn họ, Dương Lăng lắc đầu cười khổ. Nếu có một ngày Duy Sâm Trấn thật sự phải dựa vào quân đội như vậy chiến đấu, sợ rằng cách ngày sụp đổ không xa.
"Đại nhân, ngươi nhất định muốn cứu chúng ta, đại nhân…" Thấy Dương Lăng lắc đầu, trưởng lão địa tinh không hề do dự, mang theo tộc nhân đều quỳ xuống.
Dưới sự cầm đầu của trưởng lão, đám địa tinh đều quỳ xuống, mấy lão già râu tóc bạc trắng sắc mặt tái nhợt và đám con gái càng khóc nức nở. Mọi người đều hiểu được, nếu không có sự viện trợ của Dương Lăng, vậy không ai có thể vượt qua mùa đông giá rét này.
"Đại nhân, bên trong thành còn có không ít lương thực dự trữ, có thể…." Nhìn đám trẻ con quỳ gối trên mặt tuyết, nhìn giọt nước mắt trong suốt và khuôn mặt đỏ bừng của bọn nó, luôn luôn trầm mặc ít nói A Cổ Tô không nhịn được cầu xin giúp bọn họ.
Vốn A Cổ Tô còn muốn nói thêm vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt của Dương Lăng, lại nhìn đông đảo địa tinh quỳ gối trên mặt tuyết không thể không im miệng lại. Nếu chỉ có hơn 10 địa tinh thì còn dễ nói, nhưng hơn 2500 de vậy số lượng rất nhiều.
"Bởi vì thổ phỉ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thương đội qua lại, ảnh hưởng đến sự phát triển của Duy Sâm Trấn cho nên ta không thể không đi thảo phạt các bộ lạc sinh sống bằng việc cướp bóc hai bên đường" Nhìn đám địa tinh đang ngưng thần lắng nghe: "Nếu các ngươi không sợ gian khổ, không sợ chết vậy có thể gia nhập đại quân của ta, làm việc cho ta vậy sẽ đạt được hồi báo tương ứng".
Nhìn đám địa tinh quỳ trên mặt tuyết, Dương Lăng trong lòng vừa động nghĩ tới một cái chủ ý.
Đám địa tinh mặc dù vũ lực không cao, nhưng nhân số đông đảo, quen thuộc địa hình dãy núi Lạp Đạt Khắc. Thành lập một một dong binh đoàn ở bên ngoài, để cho bọn họ tìm hiểu tin tức và hấp dẫn chú ý của quân địch, vậy tuyệt đối có thể tăng tốc độ tiêu diệt các bộ lạc quanh đây.
Có ma pháp trận huyền diệc, tay nghề tinh xảo và một đám binh lính địa tinh.
Dương Lăng hiểu được, mặc dù phải tốn một khoản lương thực khi thu bộ lạc địa tinh này, thời gian ngắn tuyệt đối là lỗ vốn, nhưng nếu tính xa thì đây đúng là một cuộc mua bán hoàn hảo.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất