Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 197: Thập diện mai phục

Vào sâu trong rừng rậm, nhìn mấy con chim kền kền Cách Nhĩ Mạch Ngoa đang bay trên không trung, phân phó vài tên phía sau hành động cẩn thận, tránh làm kinh động Dương Lăng đang nghỉ ngơi ở gần đó.
Mặc dù bóng đêm càng lúc càng dày đặc, nhưng là một tên Sát thủ Thiên bảng hắn có khả năng rõ ràng nhìn thấy con chim kền kền Cách Nhĩ Mạch Ngoa đang bay trên cao. Chim kền kền là một loài chim có năng lực trong đêm hàng đầu, chúng nó không ngừng xoay quanh, thì có nghĩa là con mồi đang ở ngay đó.
"Các ngươi tản ra hành động, ta đến phía trước ngăn cản đường lui của đối phương. Nhớ kỹ, không nắm chắc thì tuyệt đối không được dễ dàng ra tay"
Dặn dò vài câu, Tát Nhĩ Ngõa Đa vô thanh vô tức biến mất trong rừng cây. Nhìn nhau vài lần, hơn 10 tên sát thủ tinh nhệu chia 2 người làm một tổ, hành động cũng nhau.
Vì giết chết Dương Lăng, lần này hiệp hội vận dụng lực lượng vô cùng tinh nhuệ, quân đội cũng rất nhanh là có thể đến nơi. Nhóm mình cho dù không thể nào đánh chết Dương Lăng tại chỗ, nhưng chỉ cần cầm chân hắn cũng tương đương hoàn thành nhiệm vụ.
Có lẽ là buổi tối, có lẽ do trời đầy tuyết, thời tiết rất giá rét, bên trong rừng rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng "Hô, Hô, Hô" của rừng cây ra thì không nghe được âm thanh gì.
Chẳng lẽ, đây là một cái bẫy?
Gia trì cho mình Ma pháp gia tốc, lặng lẽ phi hành một đoạn, Tát Nhĩ Ngõa Đa cảm giác có chút không đúng, bản năng cảm giác được một mối nguy hiểm trước đó chưa từng có.
Sau khi chia ra hành động, thi thoảng hắn có một cảm giác bị mãnh thú nhìn chằm chằm, nhưng cẩn thận tìm tòi lại không thấy cái gì. Cái cảm giác này rất cổ quái, giống như gặp phải một con Vân báo thích ăn não của người, hay là một con rắn độc.
Nhảy lên một ngọn cây, nhìn mấy con chim kền kền Cách Nhĩ Mạch Ngoa đang qua lại xung quanh, lại nhìn khu rừng rậm mênh mông, Tát Nhĩ Ngõa Đa trầm ngâm một lát, tiếp tục đi về phía trước. Chim kền kền Cách Nhĩ Mạch Ngoa thị lực rất kinh người, đã được huấn luyện rất cẩn thận. Tuyệt đối sẽ không để mất bóng con mồi, nếu vài con đều bay xung quanh đây, vậy thì có thể dám chắc Dương Lăng đang lẩn trốn ở gần đây.
Mặc dù vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng vì đề phòng bất trắc, hắn vẫn rút ra thanh chủy thủ Huyết Tinh Linh. Cây chủy thủ này là chiến lợi phẩm hắn vô ý lấy được khi ám sát một gã Đại quý tộc cách đây 10 năm trước, khiến cho địch nhân suy yếu, làm chậm trễ và ma pháp gây tê liệt, thậm chí có thể như cái động không đáy hấp thu máu của địch nhân.
Chỉ cần đâm trúng mạch máu hoặc là trái tim, đừng nói là con người mà ngay cả một con rồng đất cũng nhanh chóng bị hút khô. Những năm gần đây, hắn sử dụng cây chủy thủ được coi là một phần của Thần khí Huyết Tinh Linh này để lập rất nhiều kỳ công, một chiêu phải giết. Lần lượt thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Truyền thuyết, Huyết Tinh Linh chủy thủ là một bộ phận của Sáo trang Huyết Tinh Linh, ngoại trừ chủy thủ còn có giầy, phi phong, áo giáp, và mũ. Theo một ít sách cổ ghi lại, mặc đầy đủ bộ Huyết Tinh Linh không chỉ có thể có được một bộ Thần khí uy lực rất lớn, còn có thể tìm ra bí mật tại sao Huyết Tinh Linh mấy ngàn năm trước lại đột nhiên biến mất.
Những năm gần đây, ngoại trừ Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội và vài nơi không thể xâm nhập còn đâu Tát Nhĩ Ngõa Đa đã tìm khắp tất cả sách cổ của đại lục. Đáng tiêc, sử dụng hết tất cả sức lực cũng không tìm được các phần còn lại của bộ Huyết Tinh Linh, không có đầu mối nào.
"a, cứu mạng"
Ngay khi Tát Nhĩ Ngõa Đa thất thần, đột nhiên, phía sau truyền lại tiếng kêu thảm thiết, rồi ngay lập tức im bặt. Tuy nhiên, là tên Sát thủ Thiên bảng thính giác linh mẫn, bén nhạy, hắn mơ hồi nghe được một thanh âm yếu ớt, sau đó là một loạt tiếng sột soạt lạ thường. Có điểm giống như người ta đang đi trên mặt cát, hoặc là đám sâu bọ đang cắn xé con mồi.
Chẳng lẽ đám võ sĩ phía sau bị đối phương tập kích?
Nghi hoặc, Tát Nhĩ Ngõa Đa giống như cơn gió lao ra ngoài, "Hô" một tiếng liền mất đi bóng dáng. Không hề phát hiện ra cách chỗ hắn đứng không xa, phía sau một bụi râm có một đám Lang chu giương nanh múa vuốt từ dưới đất chui lên. Nguồn: http://truyen360.com
"Hừ, ngươi may mắn đó"
Thấy đối phương nhanh chóng rời đi, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống từ trên ngọn một cây đại thụ xuống đất, thu hồi các con nhện mai phục lại rồi nhanh chóng rời đi. Quyết định đổi sang chiến trường khác.
Hiểu được chỉ có hơn 10 tên sát thủ đuổi theo trước, hắn bầy vô số mai phục trong rừng rậm. Ngoại trừ tránh Tát Nhĩ Ngõa Đa thực lực cực mạnh, hắn chỉ huy Ma thú đại quân tập kích đám Hắc y nhân. Dựa vào số lượng khổng lồ, công kích sắc bén mà đánh lén.
Tát Nhĩ Ngõa Đa tốc độ rất nhanh, nhưng đến khi hắn theo mùi máu chạy đế hiện trường thì đã quá muộn. Ngoại trừ một vũng máu thì một mảnh quần áo cũng không còn lưu lại nữa là thi thể.
Chẳng lẽ, hai tên này xui xẻo không cẩn thận gặp gỡ một đám Thực nhân nghĩ đi ngang qua?
Nghe nói, dãy núi Khảm Tháp có không ít Thực nhân nghĩ lao ra, có khả năng trong thời gian ngắn nuốt chửng con mồi không còn một mảnh. Tuy nhiên, vòng một vòng quanh vết máu, hắn lại không tìm được dấu vết bò qua. Nếu là đại quần Thực nhân nghĩ đi qua, thì không có khả năng không có một chút dấu vết.
"A, con mắt của ta, cứu mạng"
Ngay khi Tát Nhĩ Ngõa Đa nghi hoặc khó hiểu, chuẩn vị mở rộng phạm vi tìm tòi, đột nhiên từ xa lại truyền đến một tiếng hét thảm, chạy đến rất nhanh.
Mặc dù hắn đã gặp qua vô số cảnh máu tanh, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Chỉ thấy hai tên Hắc y nhân nằm không nhúc nhích trên mặt đất, hai hốc mắt trống rỗng, con ngươi không cánh mà bay, trên người toàn là lỗ thủng, máu của người không còn một chút nào, cơ thể héo rút. Giống như hai cây gỗ khô, hoặc là giống như hai cái xác ướp ngàn năm, càng cổ quái chính là trên mặt đất lại không có một vết máu, vô cùng quỷ dị.
Xem ra, thực lực của Dương Lăng vượt xa dự đoán của mình.
Sau cơn khiếp sợ, Tát Nhĩ Ngõa Đa giơ tay phát ra một viên pháo, triệu tập lại các tên Hắc y nhân, cũng cầu viện với đội quân ở gần nhất. Chuyện phát sinh một lần còn có thể cho rằng ngoài ý muốn, mà liên tục hai lần, vậy cho rằng nhóm mình không cẩn thận đã rơi vào cạm bẫy của Dương Lăng.
Tát Nhĩ Ngõa Đa hành động quyết đoán, nhanh chóng nhưng đáng tiếc, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết thì không còn nhìn thấy bóng dáng của một tên Hắc y nhân nào cả.
Mỗi lần đi theo mùi máu tươi chạy đến hiện trường, hắn đều không thấy bóng dáng của địch nhân. Mà mấy tên Hắc y nhân xuy xẻo có chút bị nuốt chửng không còn một mảnh, có chút bị hút hết máu thành cái xác khô, có chút bị công kích thành cái tổ ong. Còn có một chút thậm chí bị ép thành nát bấy, giống như bị một khối cự thạch đè chết.
Chẳng lẽ, mình cũng thông thoát khỏi một kiếp?
Xác nhận tất cả đám Hắc y nhân đi theo đều đã chết, Tát Nhĩ Ngõa Đa lần đầu cảm giác được sợ hãi, mặc dù trời đang rất lạnh nhưng người hắn đầy mồ hôi. Màn đem bao phủ khắp rừng rậm, trong mắt hắn chính là một cái động không đáy muốn ăn thịt người.
Mấy năm nay, chỉ có hắn thưởng thức cảm giác hoảng sợ của người khác trước khi chết, không nghĩ được rằng cũng có một ngày mình như vậy. Dù nói thế nào, hắn cũng không thể tưởng tượng được lần đầu tiên dẫn theo một đám tinh anh hành động, không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại còn vô ý trở thành con mồi của đối thủ.
Tát Nhĩ Ngõa Đa vô cùng khẩn trương, giơ thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén lên từ từ di chuyển, cùng lúc đó Dương Lăng ở một chỗ bí mật gần đó, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đến. Mặc dù đối phương đã phát ra tín hiện cầu cứu, nhưng hắn tự tin có thể đánh chết tên Hắc y nhân cuối cùng này trước khi viện binh của đối phương đến nơi, đánh chết tên sát thủ nhất lưu cho hắn cảm giác nguy hiểm.
Hắn lợi dụng Tinh thần lực cường đại và năng lực khống chế, hắn chỉ huy Ma thú đại quân từng bước giết chết các tên Hắc y nhân đơn lẻ.
Trong mắt người khác, đám sát thủ tinh nhuệ này khó lòng phòng bị và vô cùng lợi hại, nhưng Ma thú đại quân phối hợp tác chiến ở khu vực trống trải, bị Giác phong thú đánh bất ngờ và khô mộc chiến sĩ tấn công mạnh mẽ, bọn họ sẽ không có lực hoàn thủ, thường là không kịp phản ứng đã bị Ma thú đại quân đánh lén thành công.
Cẩn thận, Tát Nhĩ Ngõa Đa giơ chủy thủ lên rồi từng bước một lui ra ngoài, mặc dù không nhìn thấy đối phương rốt cuộc ẩn ở đâu, nhưng hắn vẫn cảm giác được mối nguy hiểm trước đó chưa từng có.
Ô
Ngay khi tinh thần hắn khẩn trương nhất, thì phía sau truyền đến một tiếng cổ quái, nhưng hắn vừa xoay người lại thì không phát hiện cái gì. Vừa mới đi được vài bước, thì lại nghe được tiếng "Chi" trong bóng tối, vô cùng đáng sợ.
Bình tâm tĩnh khí, xác nhận ở gần đó không có động tĩnh gì, Tát Nhĩ Ngõa Đa thở dài một hơi, nghĩ rằng mình nghi thần nghi quỷ. Song ngay khi hắn chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi, thì đột nhiên "Hô" lên một tiếng, một tia chớp thô to từ trên trời giáng xuống, theo sát sau đó là một đám ma thú bay đánh tới.
"Không tốt, có mai phục"
Nghiêng người tránh thoát được tia chớp, Tát Nhĩ Ngõa Đa cương quyết lui lại. Đối mặt với cường địch, tiêu chuẩn của Sát thủ là một kích rồi lui, càng không cần phải nói là lại đối mặt với mai phục mà địch nhân bố trí.
Chỗ đáng sợ của sát thủ đó là âm thầm ra chiêu trí mạng. Một gã Sát thủ trúng mai phục, rơi vào vòng vây, từ thợ săn biến thành con mồi, là điều tối kỵ đối với tất cả Sát thủ.
Đổi hướng rất nhanh vài lần, né tránh được làn châm độc dày đặc của Giác phong thú, Tát Nhĩ Ngõa Đa không dám ham chiến, lại thi triển Ma pháp gia tốc, chuẩn bị dùng hết tốc độ thoát khỏi rừng rậm. Nhưng không ngờ được rằng, mai phục của đối phương nối tiếp nhau, một chút lại rơi vào vòng vây.
Có khi, vừa tránh thoát được châm độc của Giác phong thú, thì trong chớp mắt lại chui lên một đám Lang chu, phun ra một nàn nọc độc khó ngửi; có khi vừa tránh được tia chớp của Thú một sừng, thì cây đại thụ bên cạnh lại đột ngột hóa thành một tên Khô mộc chiến sĩ, cây đinh sắc bén đâm xuống.
Càng đáng sợ chính là, có khi lại có một đám Hấp huyết biên bức không hề sợ chết đột nhiên lao lên, điên cuồng hút lấy máu trong cơ thể.
Mặc dù có biện pháp nhanh chóng giải quyết Khô mộc chiến sĩ, Giác phong thú, Hấp huyết biên bức các loại ma thú cấp thấp, nhưng Tát Nhĩ Ngõa Đa không dám dừng lại, liều mạng chịu ít vết thương nhẹ chạy trốn. Là tên Sát thủ đầy kinh nghiệm, hắn cảm giác một ánh mắt lạnh như băng đang tập trung vào mình, chỉ cần chần chờ một chút là sẽ bị một kích trí mạng của đối phương.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất