Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 245: Thú nhân tế tự

Lần theo mùi máu tươi và dấu chân, Dương Lăng phát hiện càng ngày càng nhiều thu thể Kỵ sĩ, Cung tiến thủ, Ma pháp sư và các loại quái vật đầu thú thân người.
Chẳng lẽ, những quái vật đầu thú thân người là người bản xứ ở Hắc rừng rậm, bị Giáo Đình đại quân truy sát?
Cẩn thận xem xét thi thể của quái vật, Dương Lăng nghi vấn càng lúc càng lớn.
Hầu hết quái vật mình người đầu thú ở sau lưng đều bị công kích trí mạng, bị trúng tên hoặc là Ma pháp hệ hỏa hoặc phong nhận đánh trúng bị thương nặng. Tính theo số người tử vong và vị trí vết thương thì xem ra bọn họ bị Giáo Đình đánh lén.
Nhưng là hắn chưa bao giờ nghe nói qua bên trong Hắc rừng rậm có Người bản xứ. trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu mặc dù không có thăm dò rõ ràng Hắc rừng rậm, nhưng hắn nắm giữ rất nhiều tin tức tình báo từ khắp các nơi, nếu bên trong Hắc rừng rậm có rất nhiều quái thú và Người bản xứ, hắn tuyệt đối sẽ nói rõ ràng.
Nghi hoặc, vì đề phòng bất trắc, Dương Lăng triệu Thú một sừng và Phi Long vương ra. Có hai con Ma thú cấp cao hộ thể, hơn nữa là Giác phong thú và Hấp huyết biên bức cảnh báo ngăn trở, hắn tin tưởng dù có gặp phải một tên cao thủ thánh giai cũng không kịp thời ứng phó.
Càng gần Hắc rừng rậm thì phạm vi cảm giác lại càng thu hẹp, hắn chỉ miễn cưỡng cảm giác được động tĩnh trong vòng năm mét xung quanh. Cho dù phát ra đông đảo Giác phong thú tuần tra cảnh giới hai bên đường, cũng chỉ có thể phát hiện tình huống trong vòng 100 mét.
100 mét, đối với người bình thường mà nói thì có lẽ không ngắn, nhưng đối với rất nhiều Ma thú cao giai thì chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Phạm vi cảm giác càng ngày, Dương Lăng càng lúc càng cẩn thận. Cẩn thận xem xét dấu vết và thi thể trên đường đi, phán đoán thời gian giao chiến và thực lực của đôi bên.
Quái vật mình người đầu thú hầu hết đều bị công kích trí mạng ở sau lưng, Giáo Đình thì ngược lại hầu hết bị thương nặng ở phía trước. Có chút đầu bị vũ khí to chém đứt; có chút ngực lõm một vết lớn, nội tạng vỡ tan mà chết; còn có một ít cơ bản không tìm a đầy đủ bộ phận, giống như bị Ngũ mã phanh thây, hoặc là bị chém thành từng mảnh nhỏ.
Càng gần Hắc rừng rậm, thì hai bên chết càng nhiều. Có một ít thậm chí còn chưa hoàn toàn ngừng thở, đau đớn đến mức co quắp lại.
Quái vật mình người đầu thú tử vong rất nhiều, nhưng bên phía Giáo Đình tổn thất cũng không nhỏ. Chỉ trong một dặm đường, Dương Lăng phát hiện được thi thể của 50 tên Kỵ sĩ, 32 tên Cung tiến thủ và hơn 10 tên Ma pháp sư, dựa theo tiêu chuẩn quy mô của đội thăm do, thì đã tổn thất một phần ba binh lực.
Chẳng lẽ, bên trong Hắc rừng rậm có bảo vật gì đó. Hoặc là sâu trong rừng rậm là Di tích cự long?
Hai bên tử vong càng nhiều, Dương Lăng càng cẩn thận, tận lực mở phạm vi cảnh giới ra lớn nhất. Mặc kệ là quái vật hay là Giáo Đình tất cả đều không phải là người lương thiện, nói không chừng không cẩn thận là trúng mai phục của bọn họ.
Cô.
Lướt qua một cái đồi u ám, đột nhiên Dương Lăng nghe được một tiếng kêu loáng thoáng. Đồng thời, mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng nặc. Vô cùng cẩn thận đi về phía trước, không khỏi cảm thấy chấn động.
Trên một mảnh đất trống trải chất đầy thi thể. Khắp nơi đều là xương tan thịt nát, máu chảy thành sông. Một đám chim kền kền bay qua bay lại bên đám thi thể, vừa kêu vừa cắn xé thi thể trên mặt đất.
Lưỡng bại câu thương?
Chỉ huy Giác phong thú bay quanh một vòng, xác định không có mai phục, Dương Lăng dẫn theo Ma thú đại quân đi ra ngoài. Cẩn thận xem xét chiến trường, có khi không cẩn thận dẫm phải đám ruột, có khi không cẩn thận chạm phải một cái đầu người chết không nhắm mắt, thậm chí không cẩn thận dẫm phải một con ngươi ngâm trong vũng máu.
Thảm thiết, vô cùng thảm thiết.
Mặc dù đã thấy qua các màn máu tanh, nhưng nhìn cảnh giống như địa ngục này, Dương Lăng vô ý thức nắm chặt Huyết Tinh Linh chủy thủ, nuốt nước miếng khó khăn. Thi thể của đám quái vật còn không đến mức dọa người, nhưng thi thể bên phía Giáo Đình thật sự không dám nhìn, hầu như không có một thi thể nào đầy đủ.
Ngoại trừ thi thể hai bên, còn có không ít thi thể của Ma thú. Có Sư thứu cả người màu vàng, có con Cự lang to như con ghé con; thậm chí có cả quái vật đầu trâu thân rắn, trên lưng mọc lên bốn đôi cánh.
Chỉ huy Ma thú đại quân đuổi đám chin Kền kền đi, Dương Lăng dùng tốc độ nhanh nhất quét dọn chiến trường. Quái vật mình người đầu thú không có trang bị thích hợp, nhưng Giáo Đình thì khác, trang bị vô cùng kỹ lưỡng. Nhất là Ma pháp trượng của Ma pháp sư, đem về gia công một chút, loại bỏ tiêu chí của Giáo Đình là có thể bán được không ít Tinh tệ.
Ngoài ră, mặc dù đã tử vong, nhưng Ma thú tinh hạch cũng là rất tốt. Không bỏ qua nguyên tắc, Dương Lăng trực tiếp thu nhặt đông đảo thi thể nhét vào bên trong Không gian giới chỉ. Sau khi trở lại Duy Sâm tòa thành, đưa cho kẻ dưới xử lý.
Đây là nơi sâu nhất của Hắc rừng rậm?
Đi vài vòng xung quanh, nhảy lên một cây đại thụ che trời nhìn bốn phía, xác nhận đây chính là nơi sâu nhất của hắc tương thụ, Dương Lăng lắc đầu nghi hoặc. Hắn vốn tưởng rằng sâu trong Hắc rừng rậm còn có sơn động hoặc là hang bí mật, không nghĩ được rằng chỉ có một mảnh đất trống đầy thi thể.
Xung quanh đống đất trống, chỉ có chín cây đại thụ màu đen mười người ôm không hết, đừng nói là cành cây, mà ngay cả lá cây cũng là một mảnh đen nhánh. Ngoài ra, xung quanh không có chỗ nào kỳ lạ.
Trong thời gian ngắn, hắn không rõ tại sao quái vật và Giáo Đình lại chém giết lẫn nhau, không tiếc Lưỡng bại câu thương; không thể nào hiểu được tại sao trong rừng rậm đầy tử khí, Tinh thần lực bị hạn chế rất nhiều. Vốn hắn còn cho rằng sâu trong rừng rậm có một tòa Ma pháp trận cổ quái, bây giờ xem ra không phải như vậy.
Chẳng lẽ, giống như trong truyền thuyết, khu rừng này bị nguyền rủa?
Nhìn bóng đêm càng ngày càng đậm, nhìn khu Hắc rừng rậm đầy tử khí, Dương Lăng lắc đầu chuẩn bị rời đi, chuẩn bị đi đến hiểm địa tiếp theo. Không ngờ, ngay khi hắn chuẩn bị nhảy từ trên cây đại thụ xuống thì đột nhiên hắn ngửi được mùi hương kỳ lạ. Hít vài hơi thân thể rung lên, thiết chút nữa ngã từ trên cây xuống.
Không hay, có độc.
Trong nháy mắt, mùi hương càng ngày càng nồng nặc, Ma thú đại quân cảnh giới xung quanh đều choáng váng đầu óc, ngay cả Thú một sừng và Phi Long vương cũng không ngoại lệ. Kinh hãi, Dương Lăng nhanh chóng thu Ma thú đại quân vào Không gian Vu tháp, uống một viên Giải độc đan mà Ngả Lỵ Ti đưa cho, sau đó kiệt lực vận chuyển Vu lực trong cơ thể, thi triển Độc thuật.
Độc thuật bên trong Vu Tháp lấy thân thử độc, có thể biến độc tố nhập vào trong cơ thể thành một viên Vu đan. Mặc dù còn lâu mới thành một tên Độc vu xuất sắc, nhưng trải qua một thời gian khổ tu, Dương Lăng sơ bộ đã có năng lực kháng độc. Kịp thời uống giải dược, mặc niệm Vu quyết, không lâu sau cũng từ từ khôi phục lại.
Sau khi tỉnh táo lại, không lâu sau, hắn phát hiện Độc khí phát ra chính là từ trên cây đại thụ. Chín cây đại thụ cùng tản mát ra một trận Dị hương, từ từ lan ra bên ngoài, bao phủ cả Hắc rừng rậm.
Ngoài ra, theo dị hương càng ngày càng đậm, phạm vi cảm giác cũng bị rút lại. Lúc trước còn có thể cảm giác được động tĩnh trong vòng năm mét, bây giờ chỉ cảm giác được trong vòng một mét, thậm chí phạm vì còn không ngừng thu nhỏ lại.
Quái thụ có khả năng phát ra độc khí?
Xác định nơi phát ra Dị hương, cảm giác biến hóa trong cơ thể, Dương Lăng liền hiểu ra. Thì ra, sở dĩ Hắc rừng rậm như vậy, tất cả đều là do chín cây Hắc thụ này giở trò.
Ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách.
Vỗ vỗ cây quái thụ, Dương Lăng vốn còn chuẩn bị chuyển một gốc vào trong Không gian Vu tháp nghiên cứu, nhưng nghĩ lại liền nhanh chóng bỏ qua ý niệm này. Dù sao, bây giờ còn không rõ ràng tác dụng và sự nguy hại của quái thụ, nếu chuyển vào Không gian Vu tháp mà ảnh hưởng đến Ma thú đại quân, vậy đúng là dẫn sói vào nhà.
"A, cứu mạng, cứu"
Ngay khi Dương Lăng nhảy xuống cây đại thụ, chuẩn bị nhanh chóng rời đi, đột nhiên nghe được tiếng cầu cứu như có như không Vô cùng cẩn thận đi đến xem, chỉ thấy trong đám thi thể có một gã quái vật mình người đầu trâu đang hấp hối.
Trên lưng quái vật máu chảy đầm đìa, cắm vài cây trường tiến sắc bén; xương ngực lộ ra, dường như bị trường thương của Kỵ sĩ Giáo Đình đâm cho một nhát.
Ngoài ra, khác với đám quái vật còn lại, trên trán quái vật còn có một hình con sói, mặc một bộ trường bào màu xám. Mặc dù hô hấp yếu ớt, nhưng hắn vẫn nắm chặt một cây Ma pháp trượng hình rắn, dường như là một tế tự hoặc một Ma pháp sư.
Ma pháp trượng của Quái vật rất kỳ quái, không chỉ có hình rắn hiếm thấy, hơn nữa trên đầu không có Ma thú tinh hạch, chỉ có một đầu lâu thủy tinh cổ quái. Tản mát ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt, dù nhìn từ góc độ nào cũng có thể nhìn thấy hai hốc mắt trống rỗng, vô cùng quỷ dị, khác xa so với Ma pháp trượng bình thường.
Người còn sống duy nhất?
Nhìn Quái vật hô hấp yếu ớt, lại nhìn cây Ma pháp trượng cổ quái trong tay hắn, Dương Lăng trong lòng vừa động. Cắn ngón trỏ rồi đặt trên trán của đối phương, mặc niệm vu quyết.
Mặc dù tỷ lệ thuần hóa sinh vật trí tuệ hình người không cao, nhưng hắn vẫn chuẩn bị thử một lần. Chỉ cần thuần hóa được Quái vật trước mắt này, tự nhiên có thể lấy được trí nhớ của đối phương, nhanh chóng hiểu rõ ràng tất cả câu chuyện.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất