Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 276: Ma phương tòa thành

Sau khi Hắc Long vương bị Dương Lăng thu vào Không gian Vu tháp, mấy con Hắc Long bị thương nặng còn lại không lâu sau cũng bị các Thế lực lớn đánh chết. Hắc Long bảo vệ Tòa thành dưới đất hầu như bị tiêu diệt hết, nhưng các bên tham chiến cũng tổn thất nghiêm trọng, có thể nói là lưỡng bại câu thương.
Giáo Đình có gần 2000 Kỵ sĩ và 200 Ma pháp sư, giờ chỉ còn lại hơn 500 Kỵ sĩ và hơn 80 tên Ma pháp sư, thương vong hơn phân nửa. Bốn Hồng y chủ giáo thì có hai tên bị Hắc Long điên cuồng xé thành hai mảnh.
Dưới sự chỉ huy của trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu, Hắc ám hiệp hội vẫn hành động hết sức cẩn thận, cố gắng bảo tồn thực lực. Mặc dù như thế, bọn họ cũng mất hơn 200 Kỵ sĩ và hơn 10 tên Ma pháp sư, cơ bản tổn thất một phần ba.
Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc nhân số vốn không nhiều, lại bị Hắc Long trả thù, bọn họ chỉ còn lại có mười mấy người. Tuy nhiên, còn lại hầu hết đều là tinh anh trong tinh anh. Theo như Dương Lăng âm thầm quan sát thì tất cả đều có thực lực từ cao cấp Đại kiếm sư trở lên. Trong đó có ít nhất ba gã Kiếm thánh, và một tên Võ sĩ thánh giai đeo mặt nạ màu vàng, thực lực không thể coi thường.
Ba thế lực chủ yếu tổn thất trầm trọng, thì đám còn lại càng không phải nói. Thú nhân chỉ còn hơn 100 người, Quần Lang dong binh đoàn thương vong hơn phân nửa; còn về phần An Cách Tư gia tộc thì ngoại trừ Trưởng lão và tên Cáp Lý Sâm tóc dài thì chỉ còn lại vài tên Tộc nhân, hầu như toàn quân chết hết.
Nhìn thi thể của Tộc nhân, lại nhìn Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội thế lực khổng lồ, trưởng lão An Cách Tư gia tộc biết rằng đại thế đã qua. Tính toán một lát, liền chỉ huy vài tên thị vệ còn lại đem thi thể của tộc nhân thu vào Không gian giới chỉ, chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
Không có đủ thực lực, hắn hiểu được không có cách nào chống lại các thế lực Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội. Cho dù lấy được Thần Khí trong Tòa thành dưới đất cũng không có cách nào giữ được, chỉ biết mang lại họa sát thân, đã như vậy thì tốt nhất là thừa dịp rời đi.
Vì luyện chế Cương thi long, tinh anh của An Cách Tư gia tộc đã xuất ra hết, nhưng cái giá đã trả thì quá đắt. Không nghĩ được rằng đến cuối cùng cũng không có được Cương thi long.
Nhưng khác với tên Trưởng lão tự trách mình, tên Cáp Lý Sâm tóc dài lại đổ hết lên đầu Dương Lăng. Nhớ tới đối phương lần lượt nhiều lần đoạt Hắc Long trong tay mình, hắn phẫn nộ đến cắn chặt răng, trong lòng vô cùng buồn bực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Hừ, Ma thú lĩnh, chúng ta sẽ quay lại"
Trước khi đi, Cáp Lý Sâm hung hăng trừng Dương Lăng một cái, vừa nói vừa nắm chặt Ma pháp trượng trong tay. Hắn âm thầm thề, một ngày nào đó sẽ dẫn Vong linh Đại quân đánh đến, để cho tên Dương Lăng biết thế nào là lợi hại.
"Hừ, muốn chết"
Nhìn ánh mắt ác độc của Cáp Lý Sâm, Dương Lăng không cần suy nghĩ cũng hiểu được ý của đối phương, trong lòng nghĩ đến chủ ý Trảm thảo trừ căn, bứng hoa là bê luôn cả bồn, nhưng mặt ngoài lại tươi cười: "Lữ khách, lữ khách, Ma thú lĩnh lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến"
"Cáp Lý Sâm thiếu gia, đi, đi mau"
Nhìn Dương Lăng cười cười, Cáp Lý Sâm vốn còn muốn phản pháo vài câu cay nghiệt, nhưng Trưởng lão Khắc Lý Kỳ lại dùng sức nắm tay hắn hấp tấp rời đi, khác với Cáp Lý Sâm, với kinh nghiệm phong phú hắn càng lo ngại uy hiếp của Giáo Đình.
Trăm ngàn năm qua, Giáo Đình vẫn coi An Cách Tư gia tộc là Dị giáo đồ tà ác, nhiều lần phái tinh anh truy sát, mà An Cách Tư gia tộc tu luyện Vong linh Ma pháp cũng là uy hiếp lớn nhất đối với Giáo Đình. Chỉ cần có cơ hội, sẽ không buông tha. Nhìn ánh mắt khác thường của đám Kỵ sĩ và Ma pháp sư Giáo Đình, Trưởng lão Khắc Lý Kỳ cảm giác được nguy hiểm đang gia tăng. Nếu còn không nhanh rời đi, sợ rằng còn chưa đi được đến Tòa thành dưới đất thì Giáo Đình đã trở mặt động thủ.
"A Tư Na Ma, ngươi dẫn thuộc hạ đuổi theo, sống phải thấy người, chết phải thấy xác"
Thấy An Cách Tư gia tộc nhanh chóng rời đi, Dương Lăng cười lạnh, nói nhỏ vài câu với A Tư Na Ma. Tên này cả kinh, lập tức dẫn hơn mười tên Tượng Quy nhân nhanh chóng rời khỏi. Chia binh làm hai đường, một đường ở xa theo dõi hành động của An Cách Tư gia tộc; mình lại dẫn theo hơn 10 tên tinh anh đi theo một con đường nhỏ khác, chuẩn bị ở trước Thông đạo ngăn cản đường lui của An Cách Tư gia tộc.
Nghỉ ngơi hồi phục một lát, Giáo Đình Đại quân nhanh chóng hành động, đi nhanh đến cửa vào càng ngày càng hẹp. Sử dụng Phiêu phù thuật bay đến trên đầu Pho tượng, Xu ky Bạch Y giáo chủ đặt tay phải lên Mi tâm pho tượng, lớn tiếng ngâm nga.
Một đạo Thánh quang chói mắt lóe lên, theo tiếng "Dát chi" vang lên, cửa vào thông đạo lập tức ngừng khép lại rồi từ từ mở ra. Xem ra vì tìm được Thần Khí mà Giáo Đình đã chuẩn bị rất tốt.
Dát.
Nhìn cửa vào Thông đạo càng lúc càng lớn, mọi người thở dài một hơi. Song ngay khi bọn họ chuẩn bị lao hết lên, đột nhiên từ Tòa thành dưới đất truyền đến một trận thanh âm kỳ quái. Như là phát ra từ cọ sát của xương của động vật, hoặc là người nào đó nghiến răng lúc đang ngủ, theo sát đó là một cơn gió lạnh âm u, vô cùng quỷ dị.
"Lạnh, lạnh thật"
"Còn lạnh hơn cả khối băng"
"Là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Tòa thành dưới đất"
Nhìn cửa vào Tòa thành dưới đất sâu không thấy đáy, rụt rụt cổ, đám Dong binh và Mạo hiểm giả may mắn sống sót đều hoảng sợ bàn tán. Ngay lập tức không ai dám đi vào trước.
"Kỵ sĩ đi trước mở đường, đi"
Phất tay gia trì Thần Thánh Vòng Bảo Hộ cho số Kỵ sĩ còn lại, Xu ky Bạch Y giáo chủ trầm giọng hạ lệnh, lén lút đặt lên vết thương trên ngực. Mặc dù sử dụng Thời không đại liệt trảm khiến Hắc Long vương thương nặng, nhưng hắn cũng chịu nội thương không nhỏ. Tuy nhiên, dù thế nào cũng không thể lộ ra thương thế của mình trước mặt các thế lực khác. Nếu không, cố gắng trước đây rất có thể thành trăm sông đổ bể. Thực lực của Hắc Long vương, vượt xa dự đoán của hắn. Hắn vốn còn nghĩ rằng, với thực lực Lĩnh vực cường giả của mình, một mình là có thể chống lại Hắc Long vương. Hơn nữa còn có các thế lực còn lại hỗ trợ, có thể nhanh chóng giải quyết trận đấu. Không ngờ rằng, Hắc Long vương phẫn nộ phát ra lực chiến đấu kinh người, làm bị thương các cao thủ xuất trận của các thế lực, xem ra con Hắc Long vương bảo vệ Tòa thành dưới đất không phải là Siêu giai Ma thú bình thường.
Giáo Đình Đại quân nhanh chóng hành động, trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu không hề chần chờ, chỉ huy Đại quân theo ngay sau. Cũng giống như Xu ky Bạch Y giáo chủ, hắn cũng trúng đòn nghiêm trọng của Hắc Long vương, chỉ là che dấu rất tốt, làm bộ không có chuyện gì, người bình thường nhìn không thấy mà thôi.
Có Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội mở đường, đám Dong binh và Mạo hiểm giả may mắn còn sống sót trù trừ một lát rồi nhanh chóng đuổi kịp. Rất nhanh, trên Bình nguyên chỉ còn đám Dương Lăng.
"Đại nhân, chúng ta có nên theo sau không?" Nhìn cừa vào như động không đáy, Cổ Đức dừng lại một chút, nói tiếp: "Theo truyền thuyết thì Tòa thành dưới đất tài nguyên phong phú, nếu bỏ qua như vậy, thì càng đáng tiếc."
"Đi theo, đương nhiên phải đi theo" Nhìn pho tượng cổ quái, lại nhìn cửa vào sâu không thấy đáy, Dương Lăng hạ lệnh: "Cổ Đức, ta dẫn theo Ngưu đầu nhân và Tinh linh đí vào, ngươi dẫn những người khác ở đây tiếp ứng, thuận tiện thu dọn chiến trường"
Nhớ đến thanh âm kỳ quái phát ra từ Tòa thành dưới đất, Dương Lăng có một cảm giác không tốt. Tuy nhiên, nếu đã đến đây, thì nhất định phải vào xem xét Tòa thành dưới đất, đương nhiên, vì đề phòng bất trắc, phải lưu lại đủ người tiếp ứng, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Việc này không nên chậm trễ, quyết định xong Dương Lăng nhanh chóng hành động, dẫn Võ sĩ Ngưu đầu nhân và Tinh linh đi về phía cửa vào Tòa thành dưới đất. Cổ Đức thì chỉ huy những người còn lại thu dọn chiến trường, kiến tạo một doanh trại tạm thời ở gần cửa vào.
Lối vào Tòa thành dưới đất rất dốc và quanh co, càng ngày càng rộng, có thể để cho 10 tên Võ sĩ Ngưu đầu nhân đi một hàng. Vách đá hai bên loang loáng, cảm giác lạnh lẽo. Dọc theo đường đi, ngoại trừ loạn thạch thì không gặp phải quái vật gì, để cho đám Võ sĩ bất an trong lòng thở dài một hơi.
Đi xuống hơn một canh giờ, mọi người đến một Bình nguyên. Đồi núi trập trùng, khắp nơi trên mặt đất đều là loạn thạch, thi thoảng nhấy nham thạch phun trào; ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bầu trời rất âm u, tăm tối, thoạt nhìn không khác tầng vừa nãy là bao nhiêu.
Càng không nhìn ra điểm khả nghi, trong lòng Dương Lăng càng bất an, Ấn ký hình tháp ở Mi tâm từ từ nóng lên, nhẹ nhàng nhảy lên, giống như đang cảnh báo có nguy hiểm gì đó.
"Mọi người phải nhớ, dù thế nào cũng không thể rời đi cách ta 20 bước, gặp phải quái vật hoặc là tên nào đánh lén, toàn bộ giết chết"
Sờ sờ Ấn ký hình tháp ở Mi tâm ngày càng nóng, Dương Lăng càng lúc càng khẳng định trực giác của mình. Vì đảm bảo an toàn, hắn chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, quyết định thu tất cả mọi người vào Không gian Vu tháp rồi thoát thân. Mặc dù ở đây Tinh thần lực và cảm ứng bị hạn chế, nhưng hắn dám chắc có khả năng thông qua Thổ độn pháp thuật thuấn di đi ra ngoài.
Vì đề phòng bất trắc, hắn phái ra đông đảo Giác phong thú cảnh giới và dò đường, đi theo dấu chân đám Dong binh và Mạo hiểm giả, không lâu sau thì đuổi kịp các Thế lực lớn như Giáo Đình và Hắc ám hiệp hội.
"Tòa thành, mau nhìn xem, đó là Ma phương tòa thành trong truyền thuyết phong ấn Thần Khí của Thần thánh cự long"
"Trời ạ, thì ra truyền thuyết đều là thật, quả nhiên là Ma phương tòa thành"
Đi qua một vùng đồi núi dốc, đột nhiên những người đi trước hô to lên, ngay lập tức mọi người trở lên oanh động. Dương Lăng dẫn theo đám Võ sĩ bước nhanh lên nhìn, thì thấy ở phía xa xa có một tòa thành hùng vĩ trong vùng vịnh Hoàng xa.
Trong vịnh tràn ngập sương mù, xa xa nhìn lại thì thấy trên cửa thành khắp đầy đồ án phức tạp. Liếc mắt một cái thì dường như một tòa Ma pháp trượng khổng lồ, nhưng không biết vì sao lại cho Dương Lăng một cảm giác quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu đó.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất