Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 40: Lợi dụ

Thấy vẻ mặt Cổ Đức vừa xanh chuyển trắng, buồn bả ưu tư, Dương Lăng biết đã điểm trúng chỗ yếu hại của hắn, chiêu an kế hoạch đã thành công một nửa.
Muốn chiêu an người có thực lực, đầu tiên phải chiếm thế chủ động, đả kích vào nỗi sợ hãi của đối phương. Muốn đả kích đối phương lại cần phải tìm được điểm yếu trước tiên ! Chỉ cần ở thời cơ thích hợp bỏ ra thêm chút lợi lộc, hoặc tăng thưởng sẽ không sầu đối phương không leo lên đi cùng mình.
-Hừ, không sai, ta quả thật đã đánh giá quá cao uy lực của Xà yêu huyết trượng hay nói cách khác là đã đánh giá quá thấp thực lực của đại nhân !
Hừ lạnh một tiếng rồi sau đó Cổ Đức thản nhiên nhìn thẳng vào Dương Lăng, tựa hồ không quản đến sinh tử nữa.
-Hắc hắc, từng bước đi nhầm, toàn bàn thua không ! Đáng tiếc, đáng tiếc a !
-Nhìn vẻ cô đơn của Cổ Đức, Dương Lăng rõ ràng hắn đã tâm tro ý lạnh, mất đi ý chí cầu sinh, ra vẻ đáng thương lắc đầu nói tiếp :
-Y Thước Á làm ác đa đoan, tất nhiên đáng chết, nhưng là, những người khác tội không đáng chết. Chẳng lẽ, ngươi cam tâm tình nguyện chôn cùng hắn ?
Tội không đáng chết ?
Nhìn Dương Lăng đang cười cười, Cổ Đức trong lòng vừa động, âm thầm suy đoán tâm ý đối phương. Từ sau khi thất thủ bị giam đến giờ hắn chỉ biết bằng tự mình thân phận tuyệt không có cái gì hảo hạ tràng, đào ngục càng không cửa nên đã tâm hôi ý lạnh. Nhưng bây giờ nghe Dương Lăng nói vậy loáng thoáng thấy được một đường sinh cơ.
Nhìn sắc mặt đã hơi biến chuyển của Cổ Đức, Dương Lăng từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, chậm rãi thì thầm :
-Cổ Đức- A Đạt Thước Nạp, tên thật là Tư Đế Phu- Mã Tư Đặc Đốn, Ban Đồ đế quốc thế tập hầu tước, tổng trưởng của quân bộ chiến bị đế quốc. Mười tám năm trước khởi binh mưu phản, gia tộc bị nhổ tận gốc, bản thân hạ lạc không rõ .
-Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại biết rõ ràng như vậy ?
Ngoài dự đoán, thật sự là quá ngoài ý muốn !
Cổ Đức kinh hãi thất sắc, từ mười tám năm trước sau khi từ đế đô trốn ra được, hắn một đường ẩn tính mai danh, ngoài mấy tên thân binh vào sinh ra tử thì không ai có thể biết chân thật thân phận của hắn. Không ngờ, tên triệu hồi sư không rõ lai lịch này có thể mở miệng là nói ra sự thật, hắn rốt cuộc là ai, có mục đích gì? Chẳng lẽ, đây chính là người thuộc Ám Ảnh cấm vệ được bệ hạ tự mình chỉ huy đồn đãi trong truyền thuyết ?
Có lời đồn rằng, vì giám sát động tĩnh của các đại thần Ban Đồ đế quốc mỗi quốc vương đều có một chi cấm vệ bí mật. Gặp quan lại nhất phẩm cũng có thể tiền trảm hậu tấu, hành tung quỷ bí, được xưng là Ám Ảnh cấm vệ.
-Dương đại nhân, ngươi rốt cuộc, rốt cuộc là ai, có mục đích gì ?
-Nhìn lên Dương Lăng cao thâm khó lường, Cổ Đức nuốt nước miếng một cách khó khăn. Nếu đối phương thật là Ám Ảnh cấm vệ, vâng mệnh đến đây đuổi giết hắn, sợ rằng hắn sống không bằng chết nữa!
Thần bí nở nụ cười rồi Dương Lăng nói :
-Ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, chỉ hy vọng có thể mở mấy gian tiểu điếm, kiếm chút đỉnh tiền dưỡng gia hồ khẩu, an an ổn ổn cho qua cuộc sống mà thôi !
Mắt thấy vẻ kinh hãi thất sắc của Cổ Đức, Dương Lăng rõ ràng tự mình cách thành công đã gần thêm một bước. Vì có được tin tình báo này mà ngay khi vừa mới bắt được Cổ Đức hắn đã phải kêu lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ nói với Hải Nhi Bối Lỵ, hy vọng nàng hỗ trợ nhanh chóng tìm hiểu lý lịch của Cổ Đức. Rất nhanh, Hải Nhi Bối Lỵ đã có hồi báo, không hổ là gia tộc thế lực khổng lồ nhà giàu có, tài phiệt.
Mở mấy gian tiểu điếm dưỡng gia hồ khẩu tiểu thương nhân?
Cổ Đức chau mày, âm thầm suy đoán thân phận của Dương Lăng cùng mục đích hắn đến đây. Nếu mở một gian ải nhân binh khí điếm, tu kiến một tòa nhưỡng tửu phường, lại có một đoàn truy tùy giả mà Dương Lăng chỉ là một gã tiểu thương nhân vậy toàn bộ thương nhân ở trấn trên đều là ăn mày a ! Hơn nữa hắn còn có đại quân ma thú kinh khủng, cho dù không suy nghĩ cũng không ai dám nói một tên rất có thể là thượng cổ triệu hồi sư như Dương Lăng lại chỉ làm một gã thương nhân nho nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
-Đáng tiếc a, đường đường đế quốc thế tập hầu tước, đường đường đế quốc tổng trưởng quân bộ chiến bị lại lưu lạc đến nỗi phải làm mưu sĩ cho hải đạo.
Dương Lăng lắc đầu, nói tiếp :
-Ta rất kỳ quái, An Tạp gia tộc rốt cuộc cho ngươi cái gì mà nhiều năm như vậy rồi người nhà ngươi cũng không thèm thăm hỏi, an tâm làm một con rùa đen rụt cổ !
Căn cứ tình báo, mười tám năm trước, sau khi Cổ Đức được một đội thân binh hộ vệ chạy ra khỏi đế đô còn đâu toàn bộ người nhà đều bị chém đầu hoặc bị giam vào đại lao, có chút thậm chí bị đày đến man hoang hoặc là trực tiếp biếm vi tiện dân, sống không bằng chết. Dương Lăng cũng không biết tại sao là một mưu sĩ hàng đầu của An Tạp gia tộc , làm một gã quý tộc từng cao cao tại thượng mà Cổ Đức lại vẫn có thể nhẫn nhìn.
Rùa rụt cổ ?
Dưới sự kích thích của Dương Lăng, rốt cục sau nhiều năm bị áp lực Cổ Đức trong nháy mắt đã bộc phát, hắn dùng sức lao lên trên song sắt ,rống lên nói :
-Ngươi rốt cuộc là ai, nói đi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì ?
Nhìn đôi mắt Cổ Đức đã đỏ bừng lên Dương Lăng thản nhiên thốt :
-Ta là người như thế nào cũng không trọng yếu, mấu chốt chính là ta có thể giúp ngươi, cứu người nhà đáng thương của ngươi ra !
-Ha ha ha, cứu thoát người nhà của ta ? Dựa vào cái gì, chỉ bằng thân phận Ám Ảnh cấm vệ của ngươi thôi sao ?
Cổ Đức phảng phất vừa nghe thấy lời chê cười đả kích nhất thế giới. Ngoài Ám Ảnh cấm vệ, hắn không thể đoán được tại sao Dương Lăng lại có đại thực lực cùng tiền tài như vậy. Ngoài vô khổng không vào Ám Ảnh cấm vệ, hắn cũng không thể biết còn có ai có thể biết rõ về hắn nhất thanh nhị sở như vậy. Ngoài bọn giết người không nháy mắt đó hắn cũng thật sự không biết còn có ai có thể có hứng thú với hắn như vậy.
Ám Ảnh cấm vệ ?
Nhìn Cổ Đức đang sắp gần như hóa cuồng Dương Lăng cau mày hiểu rằng hắn đã lầm thân phận của mình bèn, nói :
-Cổ Đức, thẳng thắn mà nói, ta là một thượng cổ triệu hồi sư, hay là một mục thụ nhân, nhưng chưa bao giờ nghe nói cái gì Ám Ảnh cấm vệ. Ta với ngươi đã nói nhiều như vậy nhưng mục đích rất đơn giản, chính là hy vọng ngươi có thể theo giúp cho ta !
Thấy Cổ Đức hiểu lầm càng ngày càng xa, Dương Lăng dứt khoát nói thẳng ra mục đích của mình. Hơn nữa để tăng tính thuyết phục còn một hơi bả khô mộc chiến sĩ, giác phong thú cùng tà nhãn chúng ma thú đều triệu hồi hết đi ra.
Thượng cổ triệu hồi sư, mục thụ nhân ?
Nhìn đông đảo tà nhãn cùng giác phong thú, lại thêm những khô mộc chiến sĩ khổng lồ ngồi không cũng chạm đầu lên nóc nhà, Cổ Đức kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Trong trí nhớ của hắn, vô luận là thượng cổ triệu hồi sư hay là mục thụ nhân, đều là truyền thuyết trong cổ tịch mà thôi, cũng chưa bao giờ nghe nói Ám Ảnh cấm vệ nào có năng lực đặc biệt như vậy.
-Dương đại nhân, nếu cứu người nhà của ta cũng sẽ thành đắc tội với những nhân vật cao tầng của Ban Đồ đế quốc, ngươi có nguyện ý thật sự hay không ?
Vừa tỉnh lại sau sự kinh ngạc giờ Cổ Đức không hề hoài nghi thân phận của Dương Lăng nữa, đồng thời còn kích động không thôi. Vô luận là thượng cổ triệu hồi sư hay là mục thụ nhân, tất cả đều thực lực cường hãn, điểm ấy, từ việc Dương Lăng có thể đánh bại Cửu đầu xà quái kinh khủng đã chứng minh. Chỉ cần hắn khuynh lực tương trợ, tự mình chắc chắn có hy vọng cứu ra những thân nhân đã nhiều năm qua vẫn chịu khổ thụ nan.
-Rất đơn giản, ngươi xuất mưu tính kế cho ta, đổi lại ta sẽ đem hết toàn lực cứu thân nhân ngươi ra !
-Đại nhân, nói thế có thật không?
-Ta thề trước tự nhiên nữ thần, chỉ cần ngươi trung tâm làm việc cho ta, ta sẽ đem hết toàn lực cứu người nhà của ngươi !
Dương Lăng len lén mượn một chút thần linh mà vùng sâm lâm tín ngưỡng. Truyền thuyết, mục thụ nhân là sứ giả của tự nhiên nữ thần trên thế gian này nên vừa nghe Dương Lăng nói như vậy Cổ Đức không hề còn chút hoài nghi nào, ngay lập tức quỳ gối trước mặt Dương Lăng. Để giải thoát cho con cái cùng mẹ già của hắn, đừng nói tìm mưu tính kế ngay cả kêu hắn lên núi đao, xuống biển lửa chắc cũng không chối từ.
2c lại tiếp 2c...
Ma thú Lãnh Chúa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất