Mãng Hoang Kỷ

Chương 152: Tháng chạp gia nhập môn phái


Đảo mắt cái đã tới tháng chạp. Từ mùng một đến mùng ba là thời gian mà đa số các môn phái trong thành An Thiền thu nhận đệ tử.

"Oa."

Ba người Mạnh Hân, Mạnh Tuấn, Mạnh Nham đi vào đường nhỏ đi ra đường lớn.

"Hôm nay thật nhiều người." Mạnh Hân thốt lên.

Mạnh Tuấn mang vẻ mặt hớn hở nói. "Lại còn phải nói. Hôm nay là mùng một tháng chạp, là ngày đầu tiên các môn phái thu nhận đồ đệ. Không biết có bao nhiêu người sẽ tới thành An Thiền để gia nhập môn phái đây. Có người thường, Tiên Thiên sinh linh, cũng có những Tử Phủ tu sĩ như chúng ta đó! Có điều những môn phái đứng đầu đều thường chỉ thu nhận Tử Phủ tiền kỳ! Chúng ta lại đều là Tử Phủ tiền kỳ nên sẽ dễ dàng gia nhập môn phái hơn rất nhiều."

Mạnh Hân lại liếc trộm một cái về phía Mạnh Nham. Khi bị đám đệ tử Tuyết Long Sơn cướp giết, Mạnh Nham vì cứu nàng mà thi triển ra cấm thuật làm tổn thương căn cơ. Nên bây giờ sẽ rất khó có thể gia nhập được môn phái.

"Hân muội, chúng ta đi thôi." Mạnh Tuấn hô lên. Hắn bỗng liếc mắt tới Mạnh Nham, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười. "Đầu đất, tuy ngươi đã bị tổn thương căn cơ nhưng vẫn là Tử Phủ tu sĩ tiền kỳ. Nếu may mắn gặp phải môn phái nào không kiểm tra cẩn thận, không chừng lại có thể gia nhập được môn phái ấy chứ."

Trên mặt Mạnh Nham cũng khó nhịn được hiện lên sự giận dữ.

Cái gì là môn phái không kiểm tra cẩn thân cơ? Việc thu nhận đệ tử chính là việc quyết định tương lai của cả môn phái. Môn phái nào sẽ làm qua loa đây?

"Úi, đừng tức giận vậy chứ." Mạnh Tuấn cười xòa một tiếng rồi quay đầu rời đi.

"Tảng Đá ca ca." Mạnh Hân nhịn không được phải hô lên.

"Các ngươi cứ đi đi. Ta sẽ đi một mình tìm xem có môn phái nào nhận không." Mạnh Nham nói giọng trầm thấp.

Mạnh Hân chần chừ nói. "Tảng Đá ca, ta sẽ cùng đi với ngươi. Chúng ta cùng đi gia nhập môn phái."

Mạnh Nham không khỏi vui mừng.

"Hân muội!" Mạnh Tuấn chạy từ xa xa tới, hớt hải nói.

"Ta đi cùng với Tảng Đá ca." Mạnh Hân đứng bên cạnh Mạnh Nham làm cho Mạnh Nham cảm thấy thật sự kích động.

"Khi trước Tảng Đá ca đã thi triển cấm thuật cứu mạng cả ngươi đó. Ngươi lại không đợi hắn sao? Ta sẽ không thèm đi với ngươi đâu." Mạnh Hân nói.

Bởi vì từ nhỏ đã xinh đẹp lại có thiên tư nên Mạnh Hân rất được cưng chiều cho nên nàng cũng có chút gì đó kiêu ngạo trong tính cách. Tuy nàng hơi xem thường Mạnh Tuấn và Mạnh Nham, nhưng do Mạnh Nham đã cứu mạng nàng nên nàng rất thật lòng cảm ơn. Nhưng với Mạnh Tuấn...đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy thì lại làm đáy lòng nàng cảm thấy xem thường tên Mạnh Tuấn này.

"Ngươi..." Mạnh Tuấn trừng mắt.

"Hứ." Mạnh Hân lườm một cái.

"Đợi đấy, để xem các ngươi có thể gia nhập được môn phái nào không." Mạnh Tuấn quay đầu rời đi.

Mạnh Hân nhìn về phía Mạnh Nham ở bên: "Tảng Đá ca, chúng ta đi thôi." Giờ phút này, Mạnh Nham cảm thấy được tình cảm nóng bỏng trong người. Hắn cùng đi với Mạnh Hân, bắt đầu thử gia nhập từng môn phái.

...

Phủ Bắc Sơn Hắc Hổ, thành Tây, thành An Thiền. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Bách Vi huynh, không cần tiễn ta nữa đâu." Kỷ Ninh cười nói.

"Ta sẽ đợi tin vui của Kỷ Ninh ngươi." Bắc Sơn Bách Vi cười.

Kỷ Ninh chắp tay.

Rồi lập tức quay người dẫn Bạch Thủy Trạch phi thẳng tới phía Hắc Bạch Học cung.

Mấy ngày yên tĩnh ở phủ Bắc Sơn Hắc Hổ, nhờ Bắc Sơn Bách Vi, Kỷ Ninh hiểu được...trong thời gian này, do biểu hiện thực lực xuất sắc ở động Vô Ưu đã làm cho không ít môn phái cử người tới phủ Bắc Sơn Hắc Hổ, mời Kỷ Ninh tới gia nhập môn phái của họ. Một đám đưa ra không ít các điều kiện cực kỳ hậu hĩnh.

Làm đồ đệ của tiên nhân.

Tặng ngàn cân nguyên dịch.

Chuẩn bị một món pháp bảo thiên giai...

Vô số những điều kiện có thể làm cả Nguyên Thần đạo nhân phải thèm nhỏ dãi. Tính về giá trị thì không thua kém gì mỏ quặng nguyên thạch ở lãnh địa Kỷ tộc. Đáng tiếc trong đám đó lại không có người của Liệt Thiên kiếm phái và Hắc Bạch Học cung.

Ba môn phái lớn trong tám thế lực lớn thuộc quận An Thiền thì Bách Hoa tiên cảnh chỉ thu nữ đệ tử. Liệt Thiên kiếm phái thì có sự uy nghiêm của họ nên cũng sẽ không đi mời mọc đệ tử. Hắc Bạch Học cung lại càng hơn nữa nên sẽ chẳng chủ động lôi kéo ai bao giờ.

"Những môn phái này đều yếu hơn ba môn phái lớn kia. Các pháp môn luyện khí, thần thông, bí thuật trong môn phái cũng đều kém hơn một tầng." Kỷ Ninh lắc đầu. Kém hơn một tầng là đã khác biệt như trời với đất rồi. Có pháp môn luyện khí càng cao thì khả năng trở thành tiên nhân càng lớn.

Một lát sau.

"Đến rồi." Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn Hắc Bạch Học cung ở phía xa xa. Bạch Thủy Trạch cũng nhìn theo.

"Hôm nay quả thật đông đúc náo nhiệt hơn ngày thường." Kỷ Ninh cảm thán.

"Hắc Bạch Học cung này thu nhận đệ tử rất hà khắc. Ninh nhi, ngươi đừng có chủ quan mà bị loại đấy." Bạch Thủy Trạch truyền âm qua tâm linh nói.

"Bạch thúc cứ yên tâm đi." Kỷ Ninh gật đầu.

...

Hôm nay, cửa chính của Hắc Bạch Học cung mở rộng cho người ngoài vào thoải mái. Kỷ Ninh cũng dẫn Bạch Thủy Trạch đi vào.

Trong đám người nhốn nha nhốn nháo đó có đủ loại người tu tiên từ khắp nơi tới đây để gia nhập Hắc Bạch Học cung.

"Phụ thân, ta nhất định sẽ cố gắng để được gia nhập Hắc Bạch Học cung."

"Ta chắc chắn sẽ được vào Hắc Bạch Học cung rồi!"

"Nhất định phải trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung. Chỉ cần làm được là Như muội sẽ đáp ứng trở thành thê tử của ta."

Một đám người tu tiên nghiến răng nghiến lợi chen lấn, bên cạnh còn có rất nhiều linh thú, tôi tớ, người nhà, bằng hữu đi theo.

"Phải đến cả ngàn vạn người ấy chứ." Kỷ Ninh líu lưỡi.

Ở phía trước truyền tới tiếng quát tức giận. "Ngươi là một tên luyện khí Tử Phủ trung kỳ, đến Hắc Bạch Học cung ta làm gì? Mau mau đi xuống đi. Tất cả những người ở sau tới gia nhập Hắc Bạch Học cung nghe đây. Luyện khí nhất định phải là Tử Phủ tiền kỳ. Hắc Bạch Học cung ta chỉ tuyển nhận đệ tử Tử Phủ tiền kỳ! Nếu không phải Tử Phủ tiền kỳ thì mau lui ra sau đi, đỡ bị ta quát cho một trận."

"Người kế tiếp."

"Sao, kinh mạch của ngươi không đủ dẻo dai, lui đi."

"Kế tiếp."

"Ngươi từng thi triển cấm thuật rồi, còn tới Hắc Bạch Học cung ta làm gì. Cút mau!"

"Kế tiếp."

"Kinh mạch không đủ rộng, lui ra mau."

"Kế tiếp."

"Sao, cũng có thể miễn cưỡng vào được. Vào bên trong đợi đi."

Kỷ Ninh có thể nghe rõ ràng những âm thanh truyền tới từ phía xa xa. Nghe được những âm thanh đó thì Kỷ Ninh không khỏi giật mình. Chỉ riêng về phần tra xét tư chất đã loại đi rất nhiều người rồi. Có thể thấy được yêu cầu nghiêm ngặt tới mức nào.

Một lát sau.

Kỷ Ninh mới tới được hàng đầu để nhìn được cảnh tượng trước mặt. Ở xa xa là một vùng hồ nước, trên mặt nước có một con thuyền nhỏ, một gã trung niên tóc đen đang ngồi ở đầu thuyền. Hắn ngồi đó, tay cầm bầu rượu với vẻ rất nhàn nhã. Đồng thời ở trên không trung còn có một cái gương bằng đồng thau chiếu xuống những người tu tiên.

"Bái kiến tiền bối." Một người tuổi trẻ bay tới, đứng trên mặt nước mà không chìm xuống chút nào.

Vù vù.

Gương đồng thau chiếu thẳng vào người hắn.

"Ừ, có thể miễn cưỡng đi vào. Đi vào trong chờ đợi đi." Người trung niên tóc đen hờ hững nói.

"Cảm tạ tiền bối." Người trẻ tuổi lập tức đạp nước nhảy đi, nhanh chóng bay qua cả vùng hồ nước tới bờ bên kia. Ở bên kia đã có vài tên nam nữ trẻ tuổi tới trước, thậm chí có cả người có bộ dáng thiếu niên.

Một đám người tu tiên lại bị loại bỏ, chỉ có thể quay lại bờ rồi rời đi. Mà kẻ nào vượt qua được thì lập tức nhảy sang bờ bên kia.

Một công tử nhanh nhẹn nhảy lên mặt hồ, chắp tay nói: "Mạnh Đường gặp qua tiền bối."

Gương đồng thau trên không trung chiếu xuống một cái.

"Vào đi thôi." Người trung niên tóc đen lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Tên Mạnh Đường kia khiêm tốn hành lễ rồi lập tức bay tới bờ bên kia.

"Bạch thúc. Người đứng ở đây đợi ta." Kỷ Ninh nhìn Bạch Thủy Trạch đang đứng bên, dùng tâm linh truyền âm.

Bạch Thủy Trạch gật gật đầu.

Vèo!

"Mặc da thú sao?"

"Người trẻ tuổi kia mặc da thú sao? Thật hiếm thấy."

"Không biết từ đâu xuất hiện."

"Có điều thoạt nhìn mới chỉ là thiếu niên, sợ rằng tư chất không thấp đâu." Ở xa xa, một đám người thờ ơ nhìn rồi cùng bàn tán.

...

Kỷ Ninh vẫn rất bình tĩnh. Những người kia xem thường vì hắn mặc da thú. Nhưng tấm da thú này chính là thứ phỏng chế theo tấm da thú mà mẫu thân may cho. Khi mặc da thú...Hắn cảm thấy rất thoải mái như được đứng bên mẫu thân vậy. Còn về những tấm da thú do mẫu thân may cho, bản thân vẫn còn tiếc không dám mặc nên vẫn cất giữ lại.

Người trung niên tóc đen ở mũi thuyền liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái. "Không cần phải khoe khoang tốc độ nhanh thế nào đâu."

Gương đồng thau ở trên không cũng chiếu về phía Kỷ Ninh.

"Sao?" Kỷ Ninh cảm giác được, gân cốt da thịt toàn thân đều bị xuyên qua.

"Hả? Thần Ma luyện thể sao?" Người trung niên tóc đen kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh một cái. Lúc này hắn mới vừa lòng gật đầu. "Tư chất không tệ. Hơn nữa Thần Ma luyện thể của ngươi cũng đã tới cấp độ Tử Phủ. Dường như cũng rất hoàn mỹ. Ngươi tu luyện pháp môn gì vậy?"

"Xích Minh Cửu Thiên Đồ!" Kỷ Ninh nói thẳng.

Lời vừa dứt, lập tức cảm một vùng nhốn nháo.

"Xích Minh Cửu Thiên Đồ sao?"

"Là pháp môn Thần Ma luyện thể trong truyền thuyết. Vậy mà có người tu luyện nó tới cấp độ Tử Phủ sao?"

"Thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên. Nhưng đúng là càng nhỏ thì lại càng không thể xem thường. Nhỏ tuổi như vậy mà đã luyện được 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ'. Thật là lợi hại."

"Đúng là có rất nhiều thiên tài muốn gia nhập Hắc Bạch Học cung. Từ sáng sớm tới giờ ta đã gặp hai người luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới cấp độ Tử Phủ rồi."

...

Kỷ Ninh vừa nghe xong thì thầm nghĩ. Sao cơ, trước mình còn có người khác cũng đã luyện được Xích Minh Cửu Thiên Đồ sao?"

"Ừ." Người trung niên tóc đen mỉm cười, gật đầu. "Đi vào trong đi, không được khinh thường đâu đấy. Có lẽ ngươi mới vào Hắc Bạch Học cung."

"Cảm tạ tiền bối." Kỷ Ninh khom người, trong lòng thì lại thầm hãi.

Quả thật Hắc Bạch Học cung thu nhận đệ tử rất hà khác. Mình tu luyện tới tầng thứ bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ...mà mới chỉ được bước vào. Dù sao thì Hắc Bạch Học cung này rất hấp dẫn với thiên tài tuyệt thế ở cả quận An Thiền, thậm chí cả những thiên tài tuyệt thể ở ngoài quận An Thiền cũng tới đây...Vậy mà hàng năm chỉ tuyển được có dăm ba người, thậm chí có năm còn không tuyển người nào!

Chỉ riêng tầng thứ bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ, nếu vào Liệt Thiên kiếm phái thì có lẽ đã dễ dàng gia nhập rồi.

Nhưng với lượng đệ tử thưa thớt như ở đây, có thể thấy được sự khó khăn khi gia nhập tới mức nào!

Vèo!

Nước dưới chân Kỷ Ninh như hòa cùng một thể với người hắn. Hắn chỉ cần bước vài bước là đã có thể loáng một cái tới bờ bên kia của hồ nước.

"Ngũ ca, lại có một người tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới đó." Một thanh niên đứng đối diện bên cạnh thanh niên áo đen nói.

Thanh niên áo đen liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái.

Kỷ Ninh cũng nhìn lại hắn.

"Xích Minh Cửu Thiên Đồ của ngươi đã tới tầng thứ mấy rồi?" Thanh niên áo đen hỏi.

Kỷ Ninh lại quay đầu đi chẳng thèm nhìn.

Thanh niên áo đen cau mày. Hắn là đứa con kiêu ngạo của trời trong bộ tộc, đã quen thói kiêu ngạo rồi. Lại còn tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' tới tầng thứ bảy, đã tới cấp độ Tích Huyết Trọng Sinh. Lần này xin gia nhập Hắc Bạch Học cung. Hắn vẫn dùng tầm nhìn coi thường với đám người cùng thế hệ để nhìn họ. Có thể dùng thần thông để đánh vượt cấp thì dĩ nhiên sẽ cực kỳ kiêu ngạo.

"Hừ, không biết là cái giống gì nữa." Thanh niên áo đen lườm Kỷ Ninh một cái rồi quay phắt đi.

Kỷ Ninh chọn đại một tảng đá rồi khoanh chân ngồi xuống, mặc kệ tên thanh niên áo đen kia.

Thời gian trôi qua, đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh càng ngày càng đông. Có người đến từ bộ tộc lớn, thậm chí có người ở ngoài quận An Thiền, tới cả An Thiền Bắc Sơn tộc cũng có người tới. Kỷ Ninh cũng chỉ hờ hững xem náo nhiệt chứ chẳng bàn tán gì với ai. Hắn biết được. Chỉ sợ trong đám người trước mặt này không có nổi một người được gia nhập vào Hắc Bạch Học cung.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất