Mãng Hoang Kỷ

Chương 272: Phong Dực độn pháp


Khi Thiếu Viêm Nông còn đang chất chứa đủ ý nghĩ trong đầu thì những đệ tử Hắc Bạch Học cung khác cùng quay sang an ủi Kỷ Ninh.

"Sư đệ cố nhịn một chút đi." Thương Giang chân nhân truyền âm cho Kỷ Ninh. "Đợi sau khi chúng ta rời khỏi Vu Giang tiên phủ là sẽ chẳng phải để ý tới cái mặt tên Thiếu Viêm Nông kia nữa."

"Kỷ Ninh sư đệ." Dư Vi cũng lo lắng truyền âm. "Hiện tại chúng ta đấu không lại tên Thiếu Viêm Nông kia. Có điều, người tu tiên thật sự mạnh mẽ đều phải dựa vào bản thân mình. Thiếu Viêm Nông vẫn chỉ mới là kẻ có khả năng lớn trở thành Vũ Thần Công. Nhưng cho dù hắn có trở thành Vũ Thần Công đi chăng nữa thì người thật sự đứng đầu Thiếu Viêm tộc...vẫn là mấy lão già sống trăm triệu năm cơ. Đợi sau này ngươi tu luyện thành Thiên Tiên thì Thiếu Viêm tộc sẽ phải khách khí với ngươi. Còn tên Vũ Thần Công kia cũng chẳng là cái gì cả. Đó cũng chỉ là thủ lĩnh trên danh nghĩa mà thôi."

Kỷ Ninh nhìn về phía Dư Vi sư tỷ một cái.

Mình đã từng gặp Thôi Phủ Quân, gặp qua Mạnh bà, lài còn thấy cả thế lực mạnh mẽ tới mức tấn công lục đạo luân hồi! Hơn nữa, sư tôn của mình là 'Tam Thọ đạo nhân' còn là người bản lĩnh cực lớn ở tam giới...Nhưng vẫn đúng như lời của sư tỷ, bản thân phải mạnh mẽ mới là cái cốt lõi. Nếu như có thể trở thành người bản lĩnh lớn ở tam giới.

Thì một cái bộ tộc Thiếu Viêm tộc thuộc vương triều Đại Hạ - một trong ba ngàn thế giới lớn có tính là gì?

Chỉ cần đạt tới Thiên Tiên là Thiếu Viêm tộc đã phải nhún nhường rồi.

Dù sao hơn vạn Tán tiên, Địa tiên cũng không có nổi một Thiên Tiên. Thiên Tiên chính là tiên nhân có thể tự do tự tại nhảy ra ngoài tam giới.

"Sư huynh." Mộc Tử Sóc cũng truyền âm nói. "Nếu như huynh cảm thấy ở với Cửu Liên không thoải mái thì theo ta, tốt nhất là chia tay đi. Đương nhiên đây cũng chỉ là lời của ta mà thôi. Tất cả đều theo trái tim của huynh. Nhưng huynh cứ thử ngẫm lại xem, có phải thật sự muốn Cửu Liên sư tỷ làm đạo lữ của mình không?"

Kỷ Ninh nhìn Mộc Tử Sóc: "Sư đệ không cần phải nhiều lời."

Trong lòng...

Kỷ Ninh đúng là thích Cửu Liên. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Kỷ Ninh đều chưa bao giờ yêu. Hắn cũng không biết mình với Cửu Liên là thế nào. Nhưng đúng là có cảm giác yêu mến mơ hồ nào đó. NHưng vài lần tranh cãi gần đây đã làm Kỷ Ninh phải thật sự uất nghẹn!

"Ực ực ực." Kỷ Ninh cầm chén rượu lên uống ừng ực. Tuy rằng hắn liều mạng uống rượu nhưng thật ra rượu đã bị Địa Hỏa thiêu hủy hết sạch.

Cửu Liên khoanh chân ngồi đó, nhìn tháng qua Kỷ Ninh đang uống rượu.

"Xem ra Kỷ Ninh đã tức giận thật rồi." Cửu Liên cũng cảm thấy phiền não. "Sao Kỷ Ninh lại như vậy. Ta đã cúi đầu rồi. Hơn nữa chuyện này cũng là chuyện thường thấy. Những việc như thế này cơ bản cũng chỉ là đối phó cho qua mà thôi. Làm sao mà hắn phải tức giận tới vậy. Nếu cái này còn tức, cái kia cũng tức, thì chẳng lẽ sau này ta trở thành thủ lĩnh của Đông Duyên tộc là cứ phải giải quyết mọi việc quan trọng theo hắn hay sao?"

"Trước tiên cứ để hắn tỉnh táo hẳn đã. Chắc hắn cũng hiểu ra."

Một người từ nhỏ đã được bồi dưỡng, ăn trên ngồi trước, được đặt làm người kế nhiệm thủ lĩnh của một bộ tộc lớn.

Một người kiếp trước sống ở thế giới hòa bình, kiếp sau làm thiên tài có xuất thân bộ tộc bản xứ.

Tuy rằng hai ngươi bọn họ thu hút lẫn nhau khi ở chốn thế ngoại đào nguyên như hồ Dực Xà. Nhưng khi bên nhau một thời gian, mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh và càng ngày càng gay gắt hơn.

Khi hai người Cửu Liên và Kỷ Ninh đang thầm cảm thấy vướng mắc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

Bỗng nhiên.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Từng bóng người mang theo uy thế cực kỳ đáng sợ tiến vào. Đám Tử Phủ tu sĩ ở bên ngoài cùng lập tức bị nát vụn cả người. Trong khoảng khắc, máu tươi bắn tung tóe. Cả đại điện như biến thành địa ngục. Trên mặt đất tràn đầy máu tươi thịt nát.

"Là khôi lỗi." Thiếu Viêm Nông ngồi phía trên kinh hãi nhưng rồi lập tức chuyển thành vẻ kích động mong chờ.

Chỉ thấy cả đám khôi lỗi tiến vào trong. Mà đám người Kỷ Ninh đang chia nhau ngồi khoanh chân ở từng bàn nên không kịp kết trận.

"Cái tên *** chó Thiếu Viêm nông kia nói là đám Tử Phủ tu sĩ tử sĩ kia có thể chống đỡ được một lát, nhưng bây giờ lại chẳng cản lại được tí nào." Trong tay Kỷ Ninh xuất hiện hai thanh Bắc Minh kiếm để đỡ lại con khôi lỗi Cùng Kỳ đang lao tới.

Uỳnh!

Một đường kiếm quang của Kỷ Ninh đánh bay con khôi lỗi Cùng Kỳ ra đằng sau.

"Kỷ Ninh sư đệ, cố bảo vệ cho cả sư đệ Mộc Tử Sóc nữa." Thương Giang chân nhân truyền âm

"Ta biết, yên tâm đi." Kỷ Ninh nói ngay.

Trong đại điện, đám người Kỷ Ninh chia làm hai hàng ngồi đối diện nhau. Trong đó, Cửu Liên Thương Giang, Dư Vi ngồi phía đối diện với Kỷ Ninh, khoảng cách hai bên hơi xa một chút. Còn lại là Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y ngồi cùng bên. Mà hiện tại, sáu con khôi lỗi Cùng Kỳ lại chia nhau ra đánh sáu Vạn Tượng chân nhân nhóm Kỷ Ninh.

Những khôi lỗi còn lại đánh thẳng tới Thiếu Viêm Nông!

Kỷ Ninh có thể dễ dàng giải quyết một con khôi lỗi Cùng Kỳ, nhưng Mộc Tử Sóc thì lại hơi nguy hiểm. Bởi vì Mộc Tử Sóc chỉ am hiểu điều khiển khôi lỗi chứ không biết cận chiến.

"Vèo." Sau lưng Kỷ Ninh xuất hiện cánh chim màu đen. Cánh chim màu đen chấn động, thi triển ra Phong Dực độn pháp, rít gió bay tới bên cạnh Mộc Tử Sóc. Kiếm quang lóe lên, lập tức có một con khôi lỗi Cùng Kỳ bị đánh bay.

"Cảm tạ sư huynh." Mộc Tử Sóc phát lạnh cả người nhưng ngay lập tức điều khiển khôi lỗi rắn đi nghênh địch.

"Chuyện nhỏ." Kỷ Ninh cười. Hắn cầm hai thanh kiếm trên tay, xung quanh còn có từng đóa hoa sen nở rộ, nhẹ nhàng chặn hai con khôi lỗi Cùng Kỳ lại.

Tuyết Hồng Y cũng ngăn cản được một con. Thật ra, đám khôi lỗi Cùng Kỳ này chia ra không phải để giết bọn hắn mà là để giữ chân từng người. Mười hai con khôi lỗi Cùng Kỳ khác và nam tử giáp đen - thủ lĩnh của bọn chúng đang gào thét lao lên giết Thiếu Viêm Nông.

"Ha ha ha..." Thiếu Viêm Nông cười lớn. "Bắt bọn chúng lại."

Tương Liễu Phương duỗi tay ra. Hai cánh tay khổng lồ che trời ngập đất phủ tới. Từng ngón tay hóa thành từng con rắn lớn. Mỗi một cỏn rắn như một sợi dây thòng lọng quấn chặt lấy một con khôi lỗi Cùng Kỳ. Thậm chí có con rắn còn quấn được hai con khôi lỗi liền. Trong khoảng khắc, mười hai con khôi lỗi Cùng Kỳ bị hai bàn tay kia túm chặt. Nhưng nam tử giáp đen ở bên lại rút thanh kiếm ra, chém thẳng vào lòng bàn tay Tương Liễu Phương.

Uỳnh!

Xung quanh nổ vang. Thật ra chỉ riêng việc dùng hai tay túm chặt mười hai con khôi lỗi Cùng Kỳ đã là hết sức rồi, chứ khỏi nói là đối mặt thêm với một kiếm có uy lực kinh người kia. Hai bàn tay to bị đánh bay ra sau, toàn bộ đám khôi lỗi Cùng Kỳ được giải thoát.

"Hả?" Tương Liễu Phương chấn động. "Kiếm này của ngươi..."

"Chém." Nam tử giáp đen hóa thành đường sáng lao lên, chém thẳng về phía Tương Liễu Phương.

Mà lúc này, mười hai con khôi lỗi Cùng Kỳ cũng gào thét bay về phía Thiếu Viêm Nông. Thiếu Viêm Nông nhíu mày, một con Xích Lân Cầu Long lập tức xuất hiện bên ngoài người hắn. Hơn nữa trong tay hắn cũng xuất hiện một phiến lá cây như đạo phù.

"Thật là khó chơi." Thiếu Viêm Nông nói thầm. Nhưng hắn vẫn rất tự tin. Hắn có Phương thúc và Xích Lân Cầu Long cùng bảo vật hộ thân nên hoàn toàn có thể thắng.

"Gào..."

Xích Lân Cầu Long gào lên, lao vào ẩu đả với một con khôi lỗi Cùng Kỳ. Nhưng đột nhiên có một con khôi lỗi Cùng Kỳ túm lấy một cái đèn đồng rồi bắt đầu bỏ chạy.

"Đèn đồng!" Thiếu Viêm Nông kinh hãi

Hắn hiểu rõ.

Thật ra đám khôi lỗi kia không phải tới giết hắn. Vì đám khôi lỗi biết thừa không đủ sức nên đã chuyển mục tiêu sang đèn đồng. Muốn luyện hóa một bảo vật thì nhất định phải để nó ở bên người, nếu để khoảng cách quá xa, hoặc là bị rơi vào tay người khác thì nguyên lực của bản thân sẽ không thể nào tiến vào trong vật đó để luyện hóa được nữa.

Theo đó mà hắn sẽ không thể nắm được Tiên phủ trong tay. Rồi sau đó đám khôi lỗi sẽ chơi trò bịt mắt bắt dê với mình ở Vu Giang Điện. Đám khôi lỗi này hoàn toàn có thể hoạt động qua hơn ngàn vạn năm. Nhưng bản thân hắn thì lại không sống nổi.

"Mau giật đèn đồng lại." Thiếu Viêm Nông đột nhiên gầm lên.

Tương Liễu Phương cũng lập tức gầm lên một tiếng làm người khác phải sợ hãi. Chỉ thấy tay phải của hắn bị gãy lìa ra. Ở chỗ bị gãy lìa tỏa ra thần lực màu đen ngập trời. Thần lực được khởi động làm cánh tay kia lập tức biến thành một Tương Liễu Phương. Mà Tương Liễu Phương cụt tay cũng lập tức mọc ra tay khác.

Trong nháy mắt, ở đại điện xuất hiện hai Tương Liễu Phương. Nhưng trong cùng một thời điểm, con khôi lỗi Cùng Kỳ kia cũng đã sắp bay ra ngoài đại điện . Dù sao với cấp độ Nguyên Thần, con khôi lỗi thật sự có thể bay đi như tia chớp.

Một tên Tương Liễu Phương chiến đấu với nam tử giáp đen.

Một tên nhanh chóng đuổi theo con khôi lỗi đang ôm cái đèn đồng chạy trốn. Vèo một cái, hắn đã nhảy vào hành lang đuổi theo.

"Hai tên Tương Liễu Phương? Phân thân?" Đám người Kỷ Ninh thầm hãi.

"Đèn đồng, đèn đồng, thật tức chết, tức chết." Thiếu Viêm Nông rít lên tức giận.

Đúng lúc này, ở hành lang đi vào đại điện xa xa, Tương Liễu Phương đã cầm một cái túi và một cái đèn đồng đi vào.

"Ha ha." Thiếu Viêm Nông lập tức nở nụ cười.

Nam tử giáp đen kia lập tức thầm thất vọng. Hắn biết phe hắn có thực lực kém đám người tới xâm lấn quá nhiều nên mới đưa ra ý tưởng 'xuất kỳ bất ý đoạt đèn đồng'. Nhưng đáng tiếc, tên Thần Ma kia quá mạnh mẽ. Không ngờ hắn lại có thể phân thân ra, vừa chiến đấu với hắn vừa đi đuổi con khôi lỗi lấy lại đèn đồng.

"Toàn cuộc đã được định." Thiếu Viêm Nông lập tức thoải mái. Lúc này hắn mới nhàn nhã quan sát cả đại điện.

Nhưng khi vừa xem thấy thì sắc mặt của hắn lập tức biến đổi.

Hắn nhìn về phía hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc ở xa xa. Kỷ Ninh nắm trong tay hai thanh Bắc Minh Kiếm, phía sau có cánh chim màu đen, dễ dàng ngăn cản hai con khôi lỗi Cùng Kỳ.

"Cánh chim?" Thiếu Viêm Nông cẩn thân quan sát thân pháp của Kỷ Ninh, truyền âm cho Tương Liễu Phương ở bên. "Phương thúc...ngươi xem tên Kỷ Ninh kia xem."

Hai cái phân thân đã hợp lại làm một thể. Tương Liễu Phương tập trung giải quyết nam tử kia, nhét hắn vào trong túi. Nghe thấy Thiếu Viêm Nông truyền âm, hắn quay sang nhìn. Nhưng vừa nhìn thấy thì sắc mặt cũng thay đổi theo.

"Phương thúc, đó là Phong Dực độn pháp. Ta không nhìn lầm đấy chứu?" Thiếu Viêm Nông dò hỏi.

Phong Dực độn pháp.

Bản thân Thiếu Viêm Nông đã từng tu luyện qua. Thậm chí còn cho cả tộc nhân của mình tu luyện. Chính vì mỗi ngày đều xem, hơn nữa hắn còn thấy toàn bộ nội dung 'Phong Dực độn pháp' nên có thể nhìn ra một ít manh mối từ thân pháp của Kỷ Ninh.

"Đúng là Phong Dực độn pháp. Ta cũng đã tu luyện Phong Dực độn pháp này. Tuy rằng tên Kỷ Ninh dùng cánh chim để che dấu nhưng chắc chắn là Phong Dực độn pháp." Tương Liễu Phương truyền âm nói. "Năm xưa, đệ tử Uất Trì tộc cũng dùng cánh chim để che dấu. Tên Kỷ Ninh kia cùng dùng cách đó. Tuy rằng phương pháp kia thật sư ngu ngốc. Nhưng với những kẻ không thật sự nghiên cứu Phong Dực độn pháp thì căn bản không thể nhận ra được."

Thiếu Viêm Nông truyền âm nói: "Phương thúc, làm sao mà tên Kỷ Ninh kia lại có Phong Dực độn pháp?"

"Chắc chắn là dư nghiệt của Uất Trì tộc!" Tương Liễu Phương truyền âm nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất