Chương 1
Bệnh viện.
Tôi đến thăm Tề Mặc Nhiên, người vừa khôi phục một phần ký ức.
Anh ấy đang nằm trên giường bệnh trò chuyện với Tề Hy và Đỗ Minh. Qua khe cửa hé mở, tôi có thể nghe rõ họ đang nói gì.
“Anh, chị dâu vì chăm sóc anh mà đã nghỉ việc, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện để mang cơm cho anh. Anh có thể đối xử với chị ấy tốt hơn một chút được không?”
Đó là giọng của Tề Hy.
Một lát sau, giọng lạnh lùng của Tề Mặc Nhiên vang lên, “Tôi có bảo cô ấy tới đâu?”
Tim tôi thắt lại.
“Tề ca, đừng như vậy chứ. Năm năm anh bị mất trí nhớ đều là nhờ chị dâu tận tâm chăm sóc. Hai người vốn dĩ rất tốt mà.” Đỗ Minh cũng khuyên can.
Tôi lắc đầu, vô ích thôi. Nếu có thể khuyên được thì sớm đã khuyên được rồi. Không ai hiểu sự cố chấp của Tề Mặc Nhiên hơn tôi.
Quả nhiên, giọng Tề Mặc Nhiên càng thêm lạnh lùng, “Đó là năm năm cô ta trộm của tôi. Giờ nên trả tôi về cho Minh Minh rồi.”
“Anh, Triệu Minh Minh đó anh căn bản không yêu cô ta. Đừng như vậy, sau này anh sẽ hối hận.”
“Đừng nói nữa. Tôi tin vào ký ức của mình. Các người còn bôi nhọ Minh Minh, đừng trách tôi tuyệt tình với các người.”
Tề Hy tức giận.
“Anh, anh quá đáng lắm rồi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào. Tiếng nói chuyện lập tức im bặt.
Tề Mặc Nhiên nhìn thấy tôi, quay đầu ra phía cửa sổ, chẳng buồn liếc mắt.
“Bảo cô ta cút đi.”
Tôi cười chua chát. Anh ta thậm chí không muốn nói chuyện với tôi.
Tôi lặng lẽ đặt bữa trưa đã chuẩn bị kỹ lưỡng xuống, rồi quay người rời đi.
Tề Hy đuổi theo ra ngoài, im lặng đi cùng tôi một đoạn đường. Khi đến cổng bệnh viện, Tề Hy hỏi tôi, “Chị dâu, chị ổn chứ?”
“Vẫn ổn.”
Tề Hy thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc từ ngữ, “Anh em quá đáng lắm. Nhưng em nghĩ việc anh ấy khôi phục một phần ký ức là điều tốt. Điều này chứng tỏ ký ức trước đây của anh ấy cũng sắp trở lại. Khi anh ấy nhớ ra, biết mình đối xử với chị như vậy, chắc chắn sẽ tự trách mình đến chết. Chị dâu, chị biết mà, người anh ấy yêu luôn là chị.”
“Em yên tâm, anh ấy mất trí nhớ, tôi sẽ không so đo với anh ấy.”
Vào năm thứ ba chúng tôi yêu nhau, Tề Mặc Nhiên đi đưa đồ cho mẹ, khi ra khỏi cửa, anh ấy vấp bậc thang, đập đầu và mất trí nhớ.
Khi tôi nghe tin, vội vàng chạy tới bệnh viện. Ngay khi bước vào cửa, mẹ của Tề Mặc Nhiên đã tiến đến và tát tôi một cái.