Chương 35: Cổ Phi: Tiểu Y Tiên, ngươi đây là muốn đuổi ta đi sao?
Cổ Phi cùng Vân Vận chia tay xong, trong lòng anh chỉ mong mau mau đến gặp Tiểu Y Tiên. Anh không biết nàng ở trong tiểu sơn cốc một mình sẽ thế nào? Anh ngồi trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương, nhanh chóng hướng về tiểu sơn cốc nơi Tiểu Y Tiên ở.
Bên Huân Nhi, cô tận mắt nhìn thấy Cổ Phi cùng Vân Vận chia tay hành động, cũng nghe thấy hai người họ vừa rồi đối thoại. Cô lúc này mới phản ứng lại, có lẽ mình lại hiểu lầm Cổ Phi rồi. Cơn ghen lúc trước đã hoàn toàn tan biến, Huân Nhi cắn chặt môi dưới.
Nàng sinh ra tâm trạng tự trách. Lòng cô dâng lên chút tự trách, thái độ vừa rồi của mình có lẽ đã hơi quá, cô muốn đi nói rõ ràng với Cổ Phi. Nhưng rồi, cô do dự một lát. Huân Nhi biết, hiện tại Cổ Phi rất chán ghét mình, cũng không nguyện ý ở chung với cô. Một hồi lâu sau, Huân Nhi thở dài, cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn thân ảnh Cổ Phi tựa như sao băng lao đi xa, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, mà cô cũng không bước tới một bước.
"Được rồi, vẫn là tìm Tiêu Viêm ca ca trước đi, một mình cậu ấy không biết sẽ ra sao."
Lăng Ảnh trầm mặc đuổi theo, hai người lại bắt đầu tìm kiếm tung tích Tiêu Viêm trong dãy núi. Không ai nhắc lại chuyện hỗn loạn vừa rồi.
Lúc này, trong tiểu sơn cốc. Tiểu Y Tiên đã đợi Cổ Phi hơn nửa ngày. Nếu là lúc trước, ở một nơi năng lượng dồi dào, phong cảnh xinh đẹp như vậy, Tiểu Y Tiên một mình cũng có thể nghỉ ngơi thật lâu. Nhưng lần này lại là đợi Cổ Phi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn nửa ngày, tâm tư của nàng lại vô cùng hỗn loạn. Nàng thích nhất là suy nghĩ lung tung. Mấy con bướm bay lượn bên cửa sổ, Tiểu Y Tiên một tay chống cằm, nhìn chúng quấn quýt. Ánh mặt trời nghiêng xuống, khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ không có chút biểu cảm nào, khác hẳn với lúc đối mặt Cổ Phi luôn nở nụ cười, giờ đây khóe miệng cô không còn đường cong. Trong hơn nửa ngày chờ đợi ở tiểu sơn cốc, sắc mặt nàng luôn có chút ủ dột. Một tay vén lọn tóc rối ra sau tai nhỏ nhắn, Tiểu Y Tiên nghiêm túc nhìn sách thuốc. Một lát sau, nàng tựa lưng vào ghế, thở dài một tiếng. Tiểu Y Tiên thực ra là một người có chút bi quan, lúc này trong cái tiểu sơn cốc rộng lớn chỉ có một mình nàng, nàng luôn thích nghĩ đến những chuyện tiêu cực. Nàng cũng đã từng nghĩ, vạn nhất Cổ Phi thật sự lừa mình, lần này rời đi sẽ không trở lại nữa thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, rốt cuộc mình có nên hận thiếu niên kia hay không? Tâm tư nàng vô cùng phức tạp, đôi mày nhíu lại, tựa như liễu rủ trong gió.
Cổ Phi tiến gần đến sơn cốc thì nhận được nhắc nhở từ hệ thống. Giờ phút này, trong phòng thiếu nữ vẫn đang nhìn đọc không vào sách thuốc, nhưng rất nhanh nàng đã phát giác được một luồng âm thanh xé gió lao tới. Nàng ngẩng đầu nhìn lại với vẻ mười phần ngạc nhiên, đập vào mắt lại là một đầu Ma thú khổng lồ hung hãn. Cái Ma thú này hình thể to lớn, dài tới bảy, tám mét, bề mặt thân thể bao phủ một tầng tinh thể màu tím. Ánh mặt trời chiếu rọi, quang hoa bắn ra tứ phía, có chút chói mắt. Đầu Ma thú là một đầu sư tử có tướng mạo hơi dữ tợn, đồng tử màu máu đỏ rực ẩn chứa tử quang kỳ dị, miệng lớn đầy răng nanh. Trên đầu sư tử còn có từng chiếc sừng nhọn xoắn ốc màu đỏ rực, với những đám lửa màu tím lượn lờ phía trên. Hai bên thân sư tử to lớn mọc ra một cặp cánh chim màu tím. Khi đôi Tử Dực vỗ, những đám lửa tím nhạt như súng phun lửa, bao trùm khắp trời. Bốn móng vuốt tráng kiện cũng bị bao bọc bởi một tầng tinh thể màu tím, mỗi lần đặt xuống đều khiến không gian rung chuyển, khó có thể tưởng tượng được lực lượng lớn đến bao nhiêu. Con Ma thú khổng lồ đứng lơ lửng giữa không trung, một luồng áp lực vô hình giáng xuống từ trên cao, khiến tâm thần Tiểu Y Tiên không khỏi run rẩy.
Bất quá, con Ma thú nhìn có vẻ không có ác ý, nó chậm rãi hạ xuống mặt đất. Khi Tiểu Y Tiên nhìn rõ bóng người vô cùng quen thuộc đang đứng trên lưng Ma thú, nàng nhếch miệng cười, mắt cười cong cong. Nàng vén quần dài lên váy, cuống cuồng chạy tới, tiếng chuông ngân vang, thiếu nữ đáng yêu lao về phía Cổ Phi.
Cổ Phi nhảy xuống từ lưng Tử Tinh Dực Sư Vương:
"Chờ lâu rồi phải không, ta vội vã quay về gặp em, đây là tọa kỵ ta vừa thu phục, vừa rồi có phải nó làm em sợ rồi không?"
Cổ Phi nói chuyện với Tiểu Y Tiên, giọng điệu vô cùng ôn nhu.
"Ừm!"
Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu, sắc mặt có chút ửng đỏ. Cổ Phi đại ca vội vã quay về gặp mình sao?
Cổ Phi sờ lên chóp mũi, đã lâu không gặp Tiểu Y Tiên, anh có rất nhiều lời muốn nói với nàng. Hai người cứ thế đứng cạnh Tử Tinh Dực Sư Vương hàn huyên. Thân hình cao lớn của Sư Vương vừa vặn che chắn ánh nắng cho bọn họ.
"... Đây là Ma thú lục giai, sau này, nếu chúng ta muốn đi nơi khác, có thể nhờ nó chở chúng ta!"
"Ma thú lục giai mà cũng có thể thu phục?"
Ánh mắt của nàng mang theo vẻ lo lắng, rơi lên người Cổ Phi.
"Ma thú trông có vẻ rất hung mãnh, anh không bị thương chứ?"
Một câu quan tâm giản đơn, Cổ Phi lại cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút. Đây là lần đầu tiên sau khi anh trở thành Đấu Tông mà có một cô gái quan tâm mình có bị thương hay không. Huân Nhi và Vân Vận đều biết anh cường đại, nhưng chưa từng hỏi anh có bị thương hay không.
Cổ Phi mỉm cười càng thêm ôn nhu, sờ lên đầu nha đầu này.
"Đương nhiên là không rồi, ta làm sao có thể bị thương?"
Tiếp đó, hai người ở trong tiểu sơn cốc tiếp tục trải qua hai ngày. Thời gian không có phiền não và áp lực thực sự là mỹ hảo, Cổ Phi từ đầu đến cuối không đề cập đến chuyện rời đi. Tuy nhiên, Tiểu Y Tiên trong lòng rất rõ ràng, người ưu tú như Cổ Phi, vốn đã định là bất phàm, sẽ không ở lâu trong một tiểu sơn cốc biệt lập như vậy. Trong lòng nàng không khỏi sầu lo.
Cổ Phi đang tu luyện, lại tiếp tục nhận được nhắc nhở từ hệ thống.
"Nha đầu ngốc này, lại suy nghĩ lung tung cái gì vậy?"
Cổ Phi cũng nhìn ra được một số biến đổi trong tâm trạng của nàng.
Ngay lúc Cổ Phi định nói chuyện, Tiểu Y Tiên mở miệng trước:
"Cổ Phi đại ca, nếu như anh có chuyện khác thì không cần để ý đến em, em ở đây một mình cũng có thể sống tốt."
"Em đây là, đuổi ta đi sao?"
Nghe vậy, Cổ Phi giả vờ tức giận nói.
"Không, không phải!"
Tiểu Y Tiên lắc đầu liên tục:
"Em chỉ cảm thấy, nơi này, không thích hợp để anh lịch luyện, thế giới bên ngoài mới thuộc về anh."
"Tiểu Y Tiên, nếu ta đi đến nơi khác, em có nguyện ý đi cùng ta không?"
Cổ Phi thần sắc vô cùng nghiêm túc hỏi. Không khí im lặng trong khoảnh khắc, Cổ Phi trong lòng hiếm thấy có chút tâm thần bất định.
"Ừm!"
Tiểu Y Tiên gần như không chút suy nghĩ mà gật đầu đồng ý, không hề do dự...