Chương 8
"Thi thể" của ta cuối cùng bị ném vào bãi tha ma.
Hai bóng người vứt tấm chiếu trong tay xuống: "Chỗ này đi."
"Người này đã chết rồi, Thẩm tiểu thư sao còn muốn thế này?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, rõ ràng là hạ nhân canh cửa: "Ai mà biết được! Ta tuy là viễn thân của Thẩm tiểu thư, người ta cũng chẳng nói với ta đâu!"
"Chúng ta mau đi thôi, nơi này quái dị làm sao ấy."
Hạ nhân canh cửa rụt cổ lại, miệng cứng cỏi nói: "Sợ cái gì chứ, người này đã chết rồi, chẳng lẽ còn sợ nàng ta bật dậy chào hỏi ngươi chắc?"
Ta nghĩ, ta có lẽ không thể chào hỏi bọn họ được nữa rồi.
Căn nhà nhỏ ta ở cách bọn họ một đoạn, chưa đợi ta đến gần, hai người đã chạy mất dạng.
Phải, ta thuê một căn nhà nhỏ ở ven bãi tha ma.
Có lẽ do vị trí, nên giá cả cũng phải chăng.
Còn một điều nữa là nó rất gần Chu phủ.
Tiện cho ta dò la tin tức của Chu Thừa Huyên và Thẩm Thanh Liên.
Vài ngày sau, ta tìm đến nơi xưa kia ta và Chu Thừa Huyên thường lui tới.
Cố địa trùng du, khó tránh khỏi xúc cảnh sinh tình.
Trong trà lâu lớn nhất Hà Nghi, người kể chuyện thao thao bất tuyệt, diễn tả sinh động câu chuyện "Bá đạo thiếu gia và nha hoàn đáng yêu" đang thịnh hành gần đây, khách nhân đều chăm chú lắng nghe, vô cùng thích thú.
Ta ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt trầm tư.
Đối diện là lão bản trà lâu, khuôn mặt hiền từ nở nụ cười nịnh nọt.
"Tiểu Bích, chuyện này của cô nương thật hay, giúp lão Trần thu hút không ít khách nhân đó!"
Lão Trần giơ tay ra hiệu một con số: "Cuối cùng thu được chừng này này!"
Ta tức khắc quên đi nỗi buồn man mác, cười tươi rói:
"Vậy thì tốt quá rồi!"
Không sai, ta chính là người chấp bút đứng sau câu chuyện "Bá đạo thiếu gia và nha hoàn đáng yêu".
Từ mấy tháng trước, ta đã âm thầm chuẩn bị rời khỏi Chu phủ.
Gia đạo sa sút, tiền bạc trở thành một vấn đề nan giải.
May mắn thay, lúc này gặp lại Thẩm Thanh Liên, cho ta một phương cách kiếm tiền.
Ta đem những trải nghiệm của hai người biên soạn thành thoại bản, đặt bán ở trà lâu, người nghe truyện thì trả thêm tiền, ta cùng lão Trần chia lợi nhuận năm năm.
Khách nhân vừa nghe, vừa mắng mỏ vị thiếu phu nhân trong truyện không biết điều, sốt ruột chờ đợi hồi sau.
Kiếm tiền, vốn chẳng có gì đáng xấu hổ.
Nay cũng đến lúc hái quả ngọt rồi.
Trở về căn nhà nhỏ, ta cẩn thận đếm lại số bạc.
Trừ đi số tiền an thân lập mệnh, số còn lại đủ cho ta chi phí lên kinh thành.
Ta có một ý nghĩ táo bạo.
Khi cùng Chu Thừa Huyên đọc sách, mọi người đều cười nói hắn có tướng làm quan lớn.
Khi đối diện với ta, lời nói lại thành:
"Nữ tử biết chữ đã là tốt lắm rồi."
"Nàng đọc sách có ích gì chứ."
Vì sao chỉ có bọn họ mới có thể thi cử đỗ đạt?
Vì sao nữ tử chỉ có thể bị giam cầm trong khuê phòng?
Tài năng của nữ tử chưa chắc đã kém hơn nam nhi.
Chỉ cần...
Chỉ cần cho ta một cơ hội.
Tim ta đập thình thịch.
Tuyên Đế coi trọng nhân tài, rộng rãi chiêu hiền đãi sĩ.
Kỳ thi lớn từ năm năm một lần đổi thành ba năm một lần.
Ta nhẫn nhịn đến tận bây giờ, chính là vì kỳ thi đại khoa sắp tới.
Phu tử khen ta thông minh, bao nhiêu năm nay ta cũng chưa từng buông sách.
Cuối tháng, ta đổi sang trang phục nam tử, kiên quyết lên đường.