Đại quân rong ruổi một đường, rốt cuộc tới thành Tây Kỳ.
Con trai Tây Bá Hầu là Cơ Phát dẫn các lộ chư hầu cùng đám con của Cơ Xương ra ngoài thành nghênh đón Thiên tử.
Trương Tử Tinh cũng rốt cuộc nhìn thấy kẻ thù trong
"số mệnh" này. Cơ Phát chừng ngoài 30, tướng mạo khá anh tuấn, cử chỉ khiêm hòa hữu lễ, nhìn cũng thuận mắt, cung kính với Thiên tử vô cùng, không có chút nào chậm trễ.
Các đạo chư hầu đều khen ngọi Cơ Phát, ai nấy bước lên bẩm với Thiên tử: nếu không phải vị nhi tử Tây Bá Hầu này tự đứng ra tập hợp các chư hầu thành liên quân, anh dũng đối kháng Khuyển Nhung, các nước phía Tây chỉ sợ đã sớm bị Khuyển Nhung diệt sạch rồi.
Trương Tử Tinh nghe chúng chư hầu khen ngợi, trên mặt cũng lộ vẻ hân thưởng, nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác: ngay đại quân của Hoàng Phi Hổ còn không phải đối thủ của Khuyển Nhung, Cơ Phát hắn lại có thể chống lại? lần này Khuyển Nhung xâm lược đáo để có liên can gì tới Cơ Phát không? Nguyên nhân thực sự khiến Thái Bá, Trọng Ung chết đi là gì?
Cơ Phát mời Thiên tử cùng Diễm phi nương nương tới hành cung tạm thời dựng lên, lại phái Táng Nghi Sanh cùng Nam Cung Thích tiếp đãi tướng lĩnh và đại quân mới vào thành.
Trương Tử Tinh nhìn ngắm đoàn cung nữ xinh đẹp mới được điều tới, tỏ ra rất hài lòng:
"ái khanh có công chống cự Khuyển Nhung, trung thành cảnh cảnh. Tây Bá Hầu quả đã có người nối dõi, có khanh tại đây, sau này quả nhân cũng yên tâm hơn không ít".
Cơ Phát nghe ngữ khí của Thiên tử, tuy không có thực tế phong thưởng, nhưng ẩn ẩn có ý để hắn sau này chấp chưởng chức Tây Bá hầu, không khỏi mừng rỡ, lại thừa cơ dâng lên một nhóm bảo vật trân kỳ, khiến mặt rồng đại hỉ.
Cơ Phát cáo lui, trở về trong phủ, tới thẳng mật thất của Khương Tử Nha.
Cơ Phát hành lễ với Khương Tử Nha nói:
"lão sư, thiên tử tự dẫn đại quân, hôm nay đã tới Tây Kỳ".
Khương Tử Nha gật đầu hỏi:
"thiên tử có hỏi ngài chuyện Khuyển Nhung?"Cơ Phát nói:
"không hỏi, ngược lại rất thích thú hành cung kia, còn có ý muốn cho ta ngày sau trấn thủ đất tây. Như ta xem, mấy năm nay Thiên tử dần trầm mê nữ sắc, không còn anh minh như lúc đầu".
Khương Tử Nha trầm ngâm nói: "Thiên tử từ lúc độc sủng Đát Kỷ, đúng là dần hôn muội, cả ngày không lo triều chính, ai có việc cần cũng phải tới Thọ tiên cung nghe ý chỉ. Dù vẫn còn lòng yêu dân, nhưng đã mất tôn uy trong triều, chuyện nay ngay cả ta cũng từng trải qua, tất nhiên không giả. Nhưng do năm xưa Thiên tử thanh danh lẫy lừng, lại có tân chánh cứu vớt vạn dân thiên hạ, cho nên tuy chư hầu, quan viên oán thán, nhưng vẫn chưa mất dân tâm. Công tử nếu muốn đi con đường dân tâm này, chỉ sợ cực kỳ khó khăn".
Cơ Phát nhíu mày:
"đã không dùng được dân tâm, vậy sau này chuyển hướng tới chư hầu cùng khanh sĩ, thế nào?"Khương Tử Nha khen ngợi gật đầu, chỉ nghe Cơ Phát lại nói:
"có điều Khuyển Nhung Lang Dã Tiên kia rất có dã tâm, nếu để hắn lớn mạnh, ngày sau sợ thất ước, khó lòng thu thập". Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Khương Tử Nha lắc đầu nói: "công tử không cần lo lắng, giờ Thiên tử suất lĩnh 40 vạn đại quân ngự giá thân chinh, tất sẽ có một tràng ác chiến với Khuyển Nhung. Như tin tức sư môn ta có, đằng sau Khuyển Nhung có bậc đại thần thông xuất thủ, cho dù người này không xuất thủ, thiên tử có muốn thắng cũng phải trả giá không ít, lại thêm lần bại của Hoàng Phi Hổ, nguyên khí quân Thương, chỉ sợ 3, 5 năm không thể khôi phục, chính lợi cho công tử khởi sự. Nếu Khuyển Nhung thắng, công tử có thể ngồi xem thủ lợi, thậm chí có thể tiến hành thần phục chúng, mượn sức tước nhược dần thế lực Đại Thương, chờ cho hai bên sức cùng lực kiệt, công tử sẽ ra mặt, liền có thể một trận thành công".
Cơ Phát bớt lo lắng một chút, lại hỏi:
"lão sư nói Khuyển Nhung kia có đại thần thánh trợ, nếu mặc kệ để đó, chờ chúng chiếm được giang sơn Đại Thương, lúc đó đại thế đã định, chúng ta làm sao địch lại?"Khương Tử Nha cười nói: "Khuyển Nhung là ngoại tộc, dù chiếm được Triều Ca cũng mang danh xâm lược, nếu lúc đó công tử mượn danh đại nghĩa khởi binh, tất được thiên hạ hưởng ứng, có thể danh chính ngôn thuận thực hiện hùng tâm tráng chí. Còn đại thần thánh kia công tử cũng không cần quá lo, hắn đất Tây có thần thánh, chẳng nhẽ Trung thổ chúng ta không có? Công tử chỉ cần theo lời ta hành sự, nếu cần, sư môn ta nhất định hết lòng tương trợ".
Cơ Phát mừng rỡ, đối Khương Tử Nha thi một lễ:
"ta được lão sư, như Thành Thang có Y Duẫn, nhất thiết đều nghe lão sư phân phó, ngày sau nếu có thành tựu, xin tôn lão sư làm tướng phụ, cùng hưởng vinh hoa".
Khương Tử Nha nghe vậy, trong đầu một trận bay bổng, thản nhiên nhận lấy, phảng phất như thấy mình lập được công lao hãn thế, lưu danh vạn cổ.
Bên này, quân Khuyển Nhung đang chiếm cứ Hạp Sơn thành cũng biết tin Thiên tử Đại Thương ngự giá thân chinh, đã tới Tây Kỳ.
Khuyển Nhung vương Lang Nha Tiên đối với chuyện này không để vào đâu, nói với chư tướng:
"nghe nói Thương thiên tử kia mấy năm nay trầm mê nữ sắc, không lo triều chính, hôm nay lại không tự lượng sức, dẫn quân thân chinh!, lần này nhất định để hắn đại bại chạy về, tái diễn chuyện Hoàng Phi Hổ lúc trước".
Huyết Lang tướng quân Hợp Xích Mộc cười nói:
"Xích Hậu tới báo, Thiên tử Trụ kia còn dẫn cả phi tần theo, nghe nói Diễm phi kia khuynh quốc khuynh thành, mị cốt vô song, Thương thiên tử chính vì nàng mới không để ý tới việc nước, hoang phế triều chính. Nếu đại vương có thể bắt được nàng, không chỉ được siêu cấp mỹ nhân, còn khiến cho Đại Thương mất hết thể diện, không phải rất tuyệt sao?"Kim Lang tướng quân Trát Tạp cũng cười nói:
"việc binh đâu phải chuyện đùa, Thương thiên tử kia không ngờ còn dẫn cả sủng phi theo, còn chưa đánh đã thấy hắn thua rồi!".
Một đạo nhân bên người Lang Nha Tiên mở miệng nói:
"đại vương biết chuyện Đông Di năm xưa chứ?, Thương thiên tử từng dùng tên đối tên, tiêu diệt toàn bộ Thần cung tinh kỵ của Đông Di, lại thi kì kế đánh tập hậu doanh trại Đông Di, trí tuệ không tầm thường, chớ nên khinh địch".
Lang Dã tiên tựa hồ rất kính trọng đạo nhân này, gật đầu nói: "quốc sư nói cũng có lí, chỉ là giờ không giống năm xưa, Đại Thương ỷ vào bàn đạp, yên cương, liên nỏ, mấy thứ này chúng ta đã sớm có được. Tuy lần trước quân đội của Hoàng Phi Hổ lợi hại, nhưng đạo thuật không đủ, không chỉ không hơn về quân giới, lại trúng độc thuật, mất sức chiến đấu. Còn nếu nói về tập kích, quân Thương sao bằng được chúng ta? Giờ những thành quân ta đã chiếm, nếu cần có thể vứt bỏ, vương thành của chúng ta ở trong đại mạc, sợ gì chiến thuật này? Bất kể Thương thiên tử kia lợi hại ra sao, có quốc sư cùng mấy vị đạo trưởng ở đây, liền không phải lo nữa".
Thì ra đạo nhân này là quốc sư Khuyển Nhung, hắn thấy Lang Dã Tiên không hề kiêu ngạo, phân tích ra đầu ra đuôi, cũng không tiếp tục khuyên nữa.
"Lang Nha tam tương quân nghe lệnh!".
Huyết Lang tướng quân Hợp Xích Mộc, Kim Lang tướng quân Trát Tạp cùng Hắc Lang tướng quân Phụ Bật Viễn vội vàng đứng dậy, như nghe Lang Dã Tiên hạ lệnh:
"lệnh ba người dẫn năm vạn Lang Nha quân tới Kỳ sơn, cho Thương thiên tử kia nếm thử hàm răng của Lang tộc chúng ta".
Ba tướng lĩnh mệnh, đang định rời đi, quốc sư bỗng đứng dậy nói:
"chờ đã, ta có một vị đạo hữu người nhiều thần thông, gần đây mới tới, tiện có thể để hắn với các ngươi cùng đi, một đường phải hầu hạ cẩn thận, không được thất lễ".
Ba tướng lộ vẻ vui mừng, nhất tề hành lễ với quốc sư:
"có đạo hữu của sư tôn tương trợ, trận này nhất định giành thắng lợi".
Tin tức năm vạn tinh binh Khuyển Nhung tới gần đã truyền tới Tây Kỳ. Trương Tử Tinh ngầm cười lạnh, ta còn chưa tìm các ngươi, các ngươi đã tới tận cửa tìm chết rồi!.
Hôm sau, quân Khuyển Nhung ở bên ngoài cửa nam thành Tây Kỳ khiêu chiến. Trương Tử Tinh mang theo Đát Kỷ, dẫn chư tướng lên tường thành quan sát, quả nhiên thấy Khuyển Nhung bình cường mã tráng, trận hình chỉnh tề, ở giữa trận một lá Lang Kỳ bay phấp phới, dưới có một tướng, tướng này lại không cưỡi ngựa, mà là một cự lang to lớn như ngựa, nhìn rất hung ác, răng nanh sắc bén. Kỵ binh xung quanh đều là loại được huấn luyện, chiến mã đứng
"cùng sói" mà không hề loạn chạy.
Tướng kia hô lớn:
"quân Thương có kẻ nào dám cùng ta đánh một trận?"Đát Kỷ có vẻ như sợ sệt tình cảnh này, khống dám nhìn lâu. Thực tế, ánh mắt nàng bí mật rơi trên người một nam tử đứng cạnh Thiên tử. Người này toàn thân mang giáp trụ, ngay diện mạo cũng che đi, tỏ ra hết sức thần bí – quốc sư Tiêu Dao tử!, không ngờ hắn cũng tới đây.
Hồng Cẩm biết địch tình, bước lại tâu:
"đây là một trong Lang nha tam tướng quân, thủ hạ đắc lực nhất của Lang Dã Tiên, gọi là Huyết Lang tướng quân Hợp Xích Mộc, người mang dị thuật, Quý Khang của quân ta chính là chết trong tay hắn".
Trương Tử Tinh nhìn chư tướng phía sau hỏi:
"ai muốn ra đánh trận đầu?"Vị thần bí nhân mặc giáp trụ kia lập tức xin ra chiến, đồng thời còn có vài viên đại tướng.
Trương Tử Tinh nhìn người mặc giáp trụ cười nói:
"mấy kẻ tiểu tốt mà thôi, sao dấm nhọc quốc sư ra trận? thôi xin mời Dư Hóa Long tướng quân ra đánh một trận này đi".
Cơ Phát cùng chư hầu bên cạnh đó nghe Thiên tử xưng hộ vậy, nhất tề kinh hãi, tên mang giáp trụ thần bí này chính là quốc sư trong truyền thuyết dùng cầm đàn bại Bá Ấp Khảo!, Đát Kỷ càng tâm hồn xao xuyến, nhưng trên mặt không hề dám biểu lộ ra.
Quốc sư nói:
"Dư lão tướng quân không biết đạo thuật, sợ có thể bị địch nhân thi thuật ám toán, hãy mời Trương Khuê tướng quân cùng lên, giúp lão tướng quân lược trận".
Thaanh âm quốc sư này rất khó nghe, nhưng Thiên tử lại coi như thường, lập tức đồng ý ý kiến của hắn.
Dư Hóa Long vốn đã muốn xin ra lập công, thấy Thiên tử cho phép mình ra trận, lập tức mừng rỡ, liền cùng Trương Khuê dẫn quân ra ngoài thành nghênh địch.
Hợp Xích Mộc thấy có tướng xuất trận, cười to ha ha, loan đao trong tay trỏ vào Dư, Trương hai tướng:
"kẻ nào muốn chết trước?"Dư Hóa Long giục ngựa xông lên, giận dữ nói:
"phiên tướng chớ có ngông cuồng, có Dư Hóa Long tới đây!".
Một tướng bên cạnh Hợp Xích Mộc tiến ra:
"loại như lão già này đâu cần nhọc sức tướng quân!".
Hợp Xích Mộc nhìn lại, thì ra là thủ hạ dưới tay Tang Mão, gật đầu nói:
"cũng được, Tang Mão, công đầu này dành cho ngươi!".
Dư Hóa Long nghe đối phương coi mình như đồ trong túi, nộ ý càng cao, giục mã nhắm hướng Tang Mão xông tới. Tang Mão thân thể cường tráng, trong tay cầm hai cây đại chùy, không nói nửa lời, giơ lên đánh xuống đầu Dư Hóa Long. Dư Hóa Long mượn lúc hai ngựa giao nhau, nguy hiểm tránh khỏi đại chùy, vút thanh đao trong tay, tức thừ sau lưng Tang Mão hiện ra một vết máu dài ngoằng.
Tang Mão không ngờ một chiêu đã bị đối phương đánh thương, giận dữ hét lớn, ném một thanh chùy về phía Dư Hóa Long. Dư Hóa Long vũ khí cao cường, dùng sống đao đỡ nhẹ, rung một cái, chùy kia bị xảo kình kích hạ, không hề bị thương.
Không chờ Tang Mão ném chùy tiếp, Dư Hóa Long đã lấy từ trong túi ra ba thanh tiểu đao, ước chừng to bằng bàn tay, ném về phía Tang Mão, tốc độ rất nhanh. Tang Mão không kịp phản ứng, trong đao ngã xuống, bị Dư Hóa Long xông lại chém lấy thủ cấp.
Quân Thương thấy Dư Hóa Long giết được tướng địch, sĩ khí đại tăng. Dư Hóa Long cầm đao trỏ về phía Hợp Xích Mộc, ý tứ khiêu khích. Hợp Xích Mộc giận dữ, giục cự lang xông lại. Con cự lang này tốc độ nhanh hơn cả ngựa, Dư Hóa Long cảm thấy tọa kị dưới người như sợ hãi, không dám chậm trễ, vội mua đao đón đỡ. Mới được vài chiêu, cự lang kia đột nhiên há mồm cắn đứt nửa đầu chiến mã của Dư Hóa Long, hắn không kịp đề phòng, cùng xác ngựa ngã xuống đất.
Hợp Xích Mộc đang muốn tiến lại giết chết Dư Hóa Long, bỗng đằng sau một tiếng thét vang lên:
"phiên cẩu chớ ỷ vào dã thú thương người, Trương Khuê ta tới đây!".
Hợp Xích Mộc nghe thanh âm này ở phía sau, không dám truy sát Dư Hóa Long nữa, vội vàng giục cự lang xoay mình. Chỉ thấy trước mặt xuất hiện một viên tướng uy vũ, tay cầm trường đao, cưỡi một con ngựa đen, trên đầu ngựa còn có một bướu thịt kỳ quái. Dư Hóa Long mượn cơ hội này, vội chạy về bổn trận.
Trương Khuê cũng không nói nhiều, giơ đao chém lại. Hợp Xích Mộc giao thủ vài hiệp, chỉ thấy võ nghệ người này còn trên cả Dư Hóa Long, hết sức khó thắng, liền muốn thi kế cũ, điều khiển cự lang cắn trộm tọa kị đối phương. Đâu ngờ hắc mã kia đối diện với cự lang không hề sợ hãi, mà tốc độ còn nhanh hơn nhiều, dễ dàng tránh né hàm răng sắc bén của cự lang, cả thân xoay lại, đá hậu trúng bụng cự lang. Cứ lang đâu từng bị thu thiệt như vậy, nhất thời đau đớn lồng lộn, thiếu chút hất Hợp Xích Mộc xuống đất.
Trương Khuê chiếm đợi lợi thế đời nào chịu bỏ, vỗ vỗ sừng thịt trên mình Ô yên thú, tốc độ Ô Yên thú lập tức nhanh hơn, nháy mắt đã đuổi tới Xích Mộc. Đao của Trương Khuê nhanh như điện giật, chém xuống đầu địch tướng. Hợp Xích Mộc hồn phi phách tán, toàn lực bật người, cả người rơi xuống cự lang, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, vai phải bị trúng một đao, sâu tận gân cốt.
Hợp Xích Mộc cũng là loại cường hãn, nghiến răng rút từ trong túi pháp bảo ra một vật ném tới Trương Khuê. Vật này là một thanh kim xử (cái chày vàng), lúc bay trong không trung, tựa hồ mang theo một loại phạm âm kì dị.
Kim quang vừa chạm vào Trương Khuê, liền nghe hắn kêu lên một tiếng, ngã xuống Ô yên thú. Hợp Xích Mộc thấy đánh ngã đối phương, vội vàng chạy lại, muốn một đao giết chết hắn, đầu ngờ dưới đất nào có bóng dáng Trương Khuê- trong nguyên tác, Trương Khuê từng dựa vào thuật địa hành thành công tránh né Cửu Long thần hỏa tráo cùa Na Tra và Hạo Thiên Khuyển của Dương Tiễn, một cái kim xử đơn giản này tất không có gì đáng nói.
Hợp Xích Mộc đâu biết điều này, trong lòng nghi hoặc, đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên lòng sinh dự cảm, hươ một đao chém ra đằng sau, nhưng chỉ thấy cahan trái đau nhói, thì ra đã bị người chặt đứt, rồi thân ảnh Trương Khuê
"chui lên" từ dưới đất.
"Địa hành thuật", Hợp Xích Mộc kinh hô một tiếng, nhịn đau định phóng lại kim xử. Trương Khuê đột nhiên lắc người, lại biến mất, một lần nữa quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn, một đao kết liễu tính mạng của Hợp Xích Mộc.
Quân Khuyển Nhung thấy chủ tướng tử trận, lập tức đại loạn. Trương Khuê cùng Dư Hóa Long thừa cơ dẫn quân truy kích, Khuyển Nhung tử thương vô số, ngay là cờ Lang diện kia cũng bị Trương Khuê một đao chém gãy.
Trương Tử Tinh thấy hai tướng chiến thắng, cũng không truy cản, hạ lệnh thu binh, rồi sai người ghi lại công đầu của Trương Khuê và Dư Hóa Long. Chúng tướng khen ngợi đạo thuật của Trương Khuê không dứt. Dư Hóa Long cùng năm anh em Dư Đức cũng tạ ơn cứu mệnh của hắn và ân đề tình của quốc sư.
Kim Lang tướng quân Trát Tạp và Hắc Lang tướng quân Phụ Bật Viễn đóng quân cách đó mười dặm, biết tin Hợp Xích Mộc bị giết, trong lòng kinh hãi, đâu còn dám coi thường binh Thương, vội vàng lui tiếp 10 dặm, thu lại tàn bình, chuẩn bị ngày mai tái chiến.