Thân ảnh mới xuất hiện này cũng là một gã nam tử cao ráo, thân hình còn gọn gàng hơn Quan Vũ, tướng mạo đoan chính, mày rậm mắt to, một cỗ anh khí bừng lên trên khuôn mặt, mình mặc giáp trắng, tay cầm trường thương màu bạc, khí thế rất bất phàm.
Kinh nghiệm thực chiến của Linh Bảo đại pháp sư phong phú, biết mình đã rơi vào trong một trận pháp, rất có khả năng là do Kim Cương Dạ Xoa kia lập ra, giờ chỉ cần giết hết địch nhân trước mặt hẳn là sẽ phá được trận này.
Nam tử giáp bạc kia bề ngoài rất anh vũ, nhưng Linh Bảo đại pháp sư biết tu vi người này hẳn cũng như nam tử mặt đỏ lúc trước, chỉ là Chân tiên mà thôi. Bất quá sau khi trải qua giáo huấn của nam tử mặt đỏ, Linh Bảo đã không còn dám coi thường đối thủ. Vừa rồi dùng lưới vàng bắt lấy nam tử mặt đỏ là hắn đã phỉa nuốt vào một viên đan dược giúp vết thương nhanh chóng khôi phục, nhưng sự đau đớn và tiêu hao nguyên khí vẫn không thể nào tránh được.
Nam tử giáp bạc trừng mắt nhìn Linh Bảo một cái, cả người toát ra một cỗ sát khí âm trầm, trường thương trong tay vung lên đâm về phía Linh Bảo, tiếng gió rít trời. Vốn hắn còn cách Linh Bảo 7, 8 trượng, nhưng một thương này nháy mắt đã tới trước mặt, thực hết sức kinh người.
Linh Bảo không ngờ nam tử giáp bạc này có thủ đoạn như vậy, vội vã giơ kiếm lên đỡ, chỉ thấy một cỗ lực lượng cực kỳ sắc bén truyền tới, mang theo lực xoáy cực mạnh, nhất thời thối lui vài bước, cơ hồ đứng không vững nữa.
Lực lượng của người này tuy không hơn nam tử mặt đỏ lúc trước là bao, nhưng sự xảo diệu trong lực đạo lại mạnh hơn rất nhiều. Công kích của hắn không chỉ kèm theo một lực xoáy đặc dị, mà còn đem tiên lực toàn thân nén lại, tập trung lên đầu thương, khiến cho uy lực hết sức kinh người.
Nam tử giáp bạc không cho Linh Bảo thời gian phản ứng, ngân thương múa lên, bức hắn tới chân tay rối loạn, tốc độ cũng rất nhanh, nháy mắt đã tiếp cận gần người. Linh Bảo biết vũ kĩ cùng năng lực cận chiến của mấy quái nhân này đều rất kinh khủng, mình tuyệt không phải đối thủ, liền không dám dây dưa, một lần nữa lấy ra lưới vàng chụp lấy nam tử giáp bạc.
Người này tựa hồ đã sớm phòng bị, thân hình như điện lui xuống tránh qua cái lưới chụp xuống, đồng thời trường thương trong tay chớp giật điểm lên lưới vàng một cái, từng tia lửa bắn ra tung toé. Linh Bảo kinh ngạc khi thấy tốc độ thối lui của nam tử này còn nhanh hơn tốc độ hắn xông lên, lưới vàng trong tay không chịu bỏ cuộc, liên tục giật lên chụp xuống nam tử, nam tử cũng dùng tốc độ cực nhanh liên tiếp né tránh.
Sau vài lần, Linh Bảo đã nắm được quy luật di động của nam tử, nhắm chuẩn cơ hội quăng lưới vàng lên lần nữa. Lưới này tuy không có tốc độ bằng nam tử, nhưng phạm vi nó mở rả cực lớn, mắt thấy đã sắp trói được người này.
Thế nhưng một tràng cảnh khiến Linh Bảo không thể tin nổi xuất hiện, nam tử giáp bạc lần này không thèm tránh né, ánh mắt đầy lạnh lẽo, xoay trường thương trong tay liên tục điểm lên lưới vàng như đụt lỗ vậy. Lưới vàng vừa hạ xuống gần nam tử, đang muốn trùm lên thì lập tức đứt thành hai nửa, rơi xuống đất im lìm.
Linh Bảo thực không cách nào tin vào mắt mình, trong lòng càng thêm run sợ: lưới vàng này tên gọi Thiên La địa võng, không phải bảo bối tầm thường, mà là pháp bảo được Dao Trì Kim Mẫu tặng cho, dùng Tiên ngọc vân tàm cùng Giảo kim ti kết hợp lại luyện chế ra. Mỗi giao điểm đều có nút buộc đặc thù, không chỉ rất dẻo dai mà còn có lực lượng đặc dị, có thể hoá giải lực giằng co của người bị chụp. Ngay Vu Chi Kỳ năm đó cũng bị khốn trong Thiên La địa võng này, thực không ngờ một kẻ tu vi vỏn vẹn Chân Tiên trước mặt đây lại có năng lực huỷ diệt nó!.
Kiện pháp bảo này chính là vũ khí bí mật của Linh Bảo, không dễ dàng lộ ra trước mặt người khác, một là sợ lộ bài, hai là sợ lộ quan hệ bí mật giữa mình và Thiên giới. Trừ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cùng vài người thân mật khác, cho dù là sư huynh đệ trong Thập nhị kim tiên cũng không biết được lai lịch chân thật của vị Linh Bảo đại pháp sư ngày thường với ít nói này.
Linh Bảo đâu biết, bất kể là nam tử mặt đỏ hay nam tử giáp bạc trước mặt này, thứ họ sử dụng đều không phải là tiên lực đơn thuần, mà là một loại lực lượng khác –tín ngưỡng lực! chính nhờ đó mới khiến cho các Chiến hồn đều có đặc tính riêng biệt, có thể phát huy lực chiến đấu siêu cường trong Cửu cung ma trận. Loại chiến đấu này còn hơn xa sự tưởng tượng trong đầu kẻ chế tạo Trương Tử Tinh.
Chiến hồn của nam tử giáp bạc chính là danh tướng thời Tam quốc Triệu Vân Triệu Tử Long. Tên tuổi Triệu Vân quá nổi tiếng rồi, không cần nhắc lại nữa. Trong Cửu Cung Ma Trận, Triệu Vân có được lực lượng chữ
"Tín", mà đặc tính của
"Tín hồn" trừ tốc độ cùng xảo kình cực cao ra, còn có một đặc tính lợi hại nhất –năng lực phá huỷ pháp bảo!.
Vừa rồi Triệu Vân phải đối phó với sự công kích liên tục của Thiên la địa võng, lúc đầu là thử dò sức lực và nhược điểm của nó, sau nhắm trúng thời cơ, một thương điểm ngay nút thắt yếu nhất trên võng. Mấy nút thắt này tuy có năng lực tước đi lực giằng co của kẻ bị trói, nhưng đồng thời cũng là điểm mấu chốt nhất của cả lưới. Triệu Vân dùng toàn lực điểm vào, nút thắt không cách nào hoàn toàn hoá giải lực công kích cuối cùng hỏng hẳn, khiến cho Thiên la địa võng tan nát, bảo bối của thiên giới này triệt để thành phế vật rồi.
Nếu Linh Bảo không quá tự tin chỉ dùng Thiên La địa võng truy kích Triệu Vân, đổi sang một bảo bối khác, có lẽ cũng đã không có kết quả như này.
Mất đi Thiên la địa võng, Linh Bảo đại pháp sư hết sức đau lòng, lấy Ngũ hành thú phiên ra rung một cái, tức thì bốn con cự thú xuất hiện, phân biệt mang theo lực lượng Kim, Mộc, Thuỷ, Thổ. Nếu án thuộc tính ngũ hành, Triệu Vân thuộc tính Kim, mà Hoả tính trong Ngũ hành thú phiên đã sớm bị Khổng Tuyên tiêu diệt, còn Triệu Vân từng nổi danh trong Tam quốc với sự tích độc chiến Trường Bản cứu ấu chúa, thứ hắn không sợ nhất chính là dạng quần chiến này, tức thì lấy một địch bốn, không hề e ngại.
Linh Bảo đại pháp sư không ngờ ngay Ngũ hành yêu thú đều không có cách thịt được nam tử giáp bạc này, đang trong lúc không biết làm sao thì lại thêm một thân ảnh nữa xuất hiện. Người này thấp hơn nam tử giáp trắng một chút, mặt trắng như ngọc, trông rất đặc sắc, cái đặc biệt nhất là hai cái tai to thuỳ như dài gần tới vai, đôi tay cũng rất dài, vươn xa hơn gối. Người này mặc kình trang, không mang khải giáp, trông không ra văn cũng chẳng ra võ, lưng còn vác hai thanh bảo kiếm.
Linh Bảo đại pháp sư thấy đối phương có thêm viện quân thì càng giật mình, đang định chỉ huy Ngũ hành yêu thú chia ra công kích, thì thấy người kia rút hai kiếm ra. Tưởng là hắn định xông lên, nhưng người này rút kiếm ra không phải làm vũ khí tới công kích, mà ôm kiếm sụp xuống khóc nức nở, tựa như thanh kiếm kia là tình nhân mới chết của hắn vậy, kiểu khóc trông rất đa dạng nhiều màu sắc, khiến người thấy thực cảm thương!!!, giọt nước mắt to đùng không ngừng lăn xuống.
Linh Bảo ngây ra: sao lại có cái loại quái nhân như thế này? Nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra điều không ổn: tiếng khóc này tựa như có một loại lực lượng kì dị, khiến hắn đầu óc mơ hồ, nhất thời hoảng hoảng mê mê. Mà vẻ hung hãn mắt của bốn con yêu thú cũng giảm đi nhiều, công kích không còn dồn ép như lúc trước, hình như đã mất đi đấu chí.
Linh Bảo vốn xuất thân tiên giới, lại là đệ tử thân truyền của Xiển giáo thánh nhân, thế nào cũng là hạng phi phàm, lập tức làm ra phản ứng: hắn miễn cưỡng giơ tiên kiếm lên trỏ mũi kiếm vào đầu mình, tức thì kiếm khí xông vào mặt hắn giúp hắn khôi phục bình thường. Hắn vội vàng điều khiển tách ra hai con Ngũ hành thú xông tới tấn công nam tử tai to kia. Nhưng tiếng khóc của nam tử tai to vẫn không hề ngừng lại.
Linh Bảo đột nhiên cảm giác cả người nặng nề, tựa như nặng hơn rất nhiều, ngay trái tim cũng đập chậm lại, thử làm vài động tác thì phát hiện ra chậm chạp hơn ngày thường tới chục lần, tiên lực trong cơ thể cũng thành suy nhược, tựa hồ vừa trúng bệnh nặng vậy. Tình trạng này cũng xuất hiện trên mình bốn yêu thú, nhưng Triệu Vân không chút nào chịu ảnh hưởng của tiếng khóc, đâm liền vài thương, toàn bộ đều trúng vào chỗ yếu hại của Ngũ Hành thú. Cho dù miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nhưng lực lượng và khí thế đã giảm đi nhiều.
Linh Bảo dựa vào lực lượng tinh thần cường đại của Kim tiên trung giai, nỗ lực thoát khỏi dạng trói buộc này, biết nam tử tai to mình mang dị thuật, rất khó đối phó, lập tức ném tiên kiếm trong tay ra nhắm về phía trái tim nam tử.
Nam tử tai to giơ song kiếm lên ngăn lấy tiên kiếm,
"ai oán" nhìn Linh Bảo một cái, nước mắt lại ầm ầm tuôn ra, một bên tồ tồ khóc một bên ngăn lấy tiên kiếm. Nam tử tai to này cùng gã mặt đỏ và gã giáp bạc kia tu vi gần như nhau, nhưng thủ đoạn công kích lại hoàn toàn bất đồng, thuần tuý là phòng thủ, hai thanh Thư hùng bảo kiếm kia phòng ngự rất chặt, cơ hồ mưa gió không lọt, hình thành một vòng bảo vệ kì dị, tiên kiếm của Linh Bảo không thể tiến thêm một bước.
Càng tuyệt hơn là, nam tử tai to trong lúc phòng ngự cũng không quên khóc rống lên, tiếng khóc cùng nước mắt càng ầm ĩ hơn trước, âm điệu cũng có chỗ biến hoá. Trong tiếng khóc này, ánh mắt bốn con yêu thú dần dần hiện kỳ quang, đột ngột quay mình xông về phía chủ nhân. Linh Bảo kinh hãi, vội vàng giật giật Ngũ hành thú phiên vài cái, bốn con thú tỉnh lại, đang muốn quay đầu thì lại nghe tiếng khóc vang lên, bèn tiếp tục xông về phía Linh Bảo. Linh Bảo vội niệm tiên quyết, đem tinh huyết tập trung nơi đầu lưỡi, đang định dùng máu triệt để thu lại quyền chỉ huy, đột nhiên thấy trước ngực đau đớn, một thương bén nhọn đã xuyên qua người hắn, sau đó mang theo một loại xoáy vòng kỳ dị nhanh chóng biến mất.
Linh Bảo giận dữ hét lên một tiếng, còn chưa kịp quay đầu thì bụng lại trúng thêm một thương. Linh Bảo cay lắm, nếu không phải vừa rồi bị gã mặt đỏ phá đi hộ thân tiên quyết, hai thương vừa rồi sao thương tổn được đến hắn?
Tại lúc này, bốn con thú mặt đầy hung ác đã xông lại, chụp lấy tứ chi hắn bắt đầu cắn xé. Linh Bảo đau đớn, làm rơi cả tiên kiếm và Ngũ hành thú phiên, mà nam tử giáp bạc cùng gã tai to từ từ bức lại. Tiên lực trong cơ thể Linh Bảo tức thì chạy loạn lên, đầu
"ong" một tiếng, ý thức dần trở nên mơ hồ…
Linh Bảo mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại đỉnh núi trên Nguyên Dương động, mà
"Kim Cương Dạ Xoa minh vương" kia đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch ngồi phía đối diện, ngưng thần điều tức, tựa hồ vừa tiêu hao rất nhiều sức lực.
Linh Bảo phát hiện tiêm kiếm và Ngũ hành thú phiên đều ở dưới chân mình, thân thể như vẫn hoàn hảo, tất cả những điều vừa xảy ra chỉ như một cơn ác mộng chợt đến chợt đi mà thôi. Ánh mắt Linh Bảo nhìn Kim thân của Kim Cương Dạ Xoa lơ lửng trên không trung, không khỏi cười lạnh: cái này cũng chỉ là ảo giác mà thôi!.
"Ha ha, chút tiểu thuật mà thôi, sao có thể làm khó được ta?", Linh Bảo vừa cười lên, đột nhiên cảm giác trái tim đau nhói, một trận lạnh lẽo truyền lại, tiếp đó, tay chân đột nhiên rời ra, cả người rơi xuống đất. Linh Bảo nhìn thân thể không còn đầu lâu của mình, gặp lại ánh mắt khó tin của chính bản thân: chẳng nhẽ…vừa rồi không phải ảo giác?
Không! Ta là thần tướng Thiên đình, lại là một trong 12 Kim tiên Ngọc Hư Cung! Thiên đế từng hứa ngày xưa sẽ cho ta thoát khỏi thần đạo, trực tiếp phong làm tiên đế! Ta không có khả năng chết tại nơi này! Không có khả năng…
Đây là ý niệm cuối cùng trong tiên thức của Linh Bảo đại pháp sư, sau đó lập tức tan đi.
Cái chết của Linh Bảo đại pháp sư hoàn toàn diễn ra trong mắt Trương Tử Tinh, nếu không phải pháp lực toàn thân hắn đã hết, đang phải dựa vào đan dược khôi phục, hắn hẳn đã đứng lên nói với Linh Bảo đại pháp sư một câu kinh điển: ngươi đã chết rồi!. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Lúc này đột nhiên một bầy yêu thú mang theo đủ loại hình dạng kỳ quái rầm rập chạy ra khỏi Nguyên Dương động, cầm đầu chính là Viên Hồng. Viên Hồng thấy Trương Tử Tinh hoá thân Kim cương đạo nhân đang ngồi điều tức, vội vàng tiến lại đứng một bên hộ thân.
Lũ yêu thú kia nhìn thấy thi thể của Linh Bảo đại pháp sư, không hẹn mà cùng lộ vẻ câm hận, nghiến răng nhe vuốt đồng loạt xông lên. Sau khí bầy thú tản ra, Linh Bảo đã thi cốt vô tồn, ngay y phục còn lại cũng không thấy đâu. Bầy yêu vật nuốt sạch thi thể Linh Bảo xong, thần thái trở nên thất thường, có con ngẩng mặt hú dài, có con khóc lớn không thôi, có con hoan hô nhảy nhót, có con chưa phát tiết hết mối hận trong lòng, lại đem mục tiêu chuyển tới người mấy gã đồng tử đang hôn mê kia. Trương Tử Tinh thấy vậy, bất chấp nguyên khí chưa hồi phục, vội vàng đứng dậy quát chúng dừng tay. Bầy yêu thú không thèm để ý, tiếp tục xông lại, lúc này Viên Hồng bay lên phía trước quát lớn một tiếng, bày yêu thú lúc này mới chịu dừng lại.
Thì ra bầy yêu vật này đều là được Viên Hồng cứu ra khỏi Nguyên dương động, đều cảm kích viên hồng không thôi. Viên Hồng lớn giọng nói với lũ yêu thú, người có công tiêu diệt đại cừu nhân Linh Bảo cùng giải phóng bầy yêu chính là vị sư bá này của hắn.
Yêu thú đều là hạng có linh tinh, có kẻ tu vi cũng không kém, nếu không đã không bị Linh Bảo bắt lại, lập tức quỳ xuống trước mặt Trương Tử Tinh.Trương Tử Tinh cũng không khôi phục diện mạo hay nói ra thân phận của mình, chỉ an ủi một phen, dặn bọn chúng không nên ở lại, nhanh chóng rời đi nơi này nếu không sẽ gặp hoạ. Lũ yêu đều bị cầm tù nhiều năm, khát vọng tự do đã tới tột cùng, quỳ hết xuống lạy ba lạy rồi nhanh chóng tản đi, chỉ có mười mấy con không chịu bỏ đi, nguyện ở lại theo ân nhân.
Lúc này một đoá mây đen từ phía chân trời cực nhanh bay lại, tốc độ kinh người. Viên Hồng thấy thế kinh hãi, vội lấy ra Huyền tang côn cùng vài con yêu thú đứng lên khẩn trương bảo vệ Trương Tử Tinh.
Mây đen nháy mắt vượt qua tâng không hạ xuống trước Nguyên dương động, hoá thành một đại hán khôi ngô – chính là Hình Thiên. Hình Thiên nhìn tình cảnh xung quanh, biết Trương Tử Tinh đã xử lí xong chuyện này, cười nói:
"Ta đến chậm rồi".
Trương Tử Tinh nhìn Hình Thiên gật đầu:
"Nơi này không nên ở lại lâu, nhanh chóng rời đi thôi".
Viên Hồng cùng bầy yêu thương lượng một trận, hẹn nơi gặp lại ngày sau, liền theo Trương Tử Tinh cùng Hình Thiên đi tìm Viên Phương rồi dùng độn thuật nhanh chóng rời khỏi núi Không Động.
Trong Ngọc Hư cung núi Côn Lôn, Xiển giáo thánh nhân Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ngồi trên đài bát quái, đang cùng một lão già tóc bạc nói chuyện, đột nhiên một cảm giác kỳ lạ trong người nổi lên, như cảm ứng được có chuyện xấu gì vừa xảy ra. Lúc này Nam Cực Tiên Ông hớt hải chạy vào, mồm luôn miệng kêu:
"Sư tôn, đại sự bất ổn rồi!".