Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 144: Cuộc chiến Vương tọa

Âm Vô Pháp tinh thần đại chấn, cảm giác hưng phấn vì sắp thành công ám sát một vị thượng vị giả tràn ngập trong đầu! Vào lúc này, chiến ý của hắn bốc lên bừng bừng, nhiệt huyết năm xưa khi hắn vượt ngàn dặm ẩn nấp, lấy đầu tướng địch giữa thiên quân vạn mã bốc cao tận trời.

Ngay khi Hắc y nhân này vừa xuất hiện, Âm Vô Pháp hét lên phấn khởi, liền toàn lực xuất thủ!

Quanh người và chân tay hắn giống như được bao bọc bởi một lớp sương mù vàng kim, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra hơn ba trăm chưởng. Bốn tiếng hét thảm thiết vang lên, bốn gã Võ Tôn liền bị đánh văng ra bốn phía, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên rôm rốp, máu tươi văng tung tóe, thậm chí có hai người chưa rơi xuống đất đã chết ngay tại chổ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai người may mắn sống sót cũng đã hôn mê bất tỉnh, ngã vật trên mặt đất, thất khiếu ròng ròng máu tươi.

Âm Vô Pháp cười lớn, hai tay gã chấn động liền vang lên một tiếng "phốc". Không ngờ vừa rồi hắn có thể khiến ống tay áo phát ra tiếng va đập như kim loại. Bụi bặm trên y phục lả tả rơi xuống. Động tác quả thật vô cùng kiêu ngạo, tiêu sái.

Sau đó hắn chậm rãi sửa lại vạt áo che đi vết thương nơi ngực. Dưới sự khống chế của nguyên khí, nơi đó đã không còn chảy máu nữa.

Âm Vô Pháp ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười lãnh khốc, nhìn Hắc Ma Vương Tọa thản nhiên thốt:

"Vậy là đã yên tĩnh rồi!"

Thời điểm vị "Sở Diêm Vương" này xuất hiện, Âm Vô Pháp cũng đã cảm giác được, gã Ngự tọa trong truyền thuyết của Bổ Thiên Các này là một cường địch trong đời của gã từ trước đến nay.

Cho nên hắn liền dứt khoát xử lí sáu tên Võ Tôn, để chuẩn bị cho trận chiến lớn này!

Vốn hắn là sát thủ, nhưng giờ đã hiện thân đối mặt, không cách nào ẩn mình được nữa, chỉ còn có thể trực diện đối chiến mà thôi! Điều này khiến Âm Vô Pháp vô cùng bất lợi, quả thật là đã mất đi ưu thế lớn nhất của bản thân mình.

Nhưng cơ hội ngàn vàng đã đến, nếu không thử một lần hắn làm sao cam tâm cho được? Muốn tiếp xúc Sở Diêm Vương thêm một lần như thế này nữa sẽ khó càng thêm khó rồi!

Đối phương vẫn là một cao thủ!

Khi hai người đối chiến với nhau, nếu như vào thời điểm mấu chốt mà có người quấy rối thì chắc chắn mình sẽ rơi vào hiểm cảnh! Cho nên trước tiên phải giải quyết sạch sẽ mới được.

Hắc ma Vương Tọa nhìn chằm chằm Âm Vô Pháp. Trong lòng gã sát khí đã nổi lên, từng giây từng giây trôi qua ánh mắt của hắn càng lúc càng lạnh tanh giống như một tảng băng. Sáu tên thủ hạ đắc lực, bốn trọng thương hôn mê bất tỉnh, hai người đã chết!

Đây là tổn thất đầu tiên khi mình tới Hạ Tam Thiên này!

Người này không cần hỏi han gì cả, ra tay như thể có thâm cừu đại hận với ta, hơn nữa công lực lại cao cường như vậy, nhất định là người của Mạc Thị chứ không ai khác!

"Yên tịnh ư?"

Hắc Ma Vương Tọa không hề bước đi, người lăng không cách mặt đất ba thước, quanh người lởn vởn những vụ khí màu đen, hiển nhiên đang đề tụ công lực toàn thân, lạnh tanh đáp:

"Ngươi là kẻ nào?"

"Là người lấy mạng ngươi!" Âm Vô Pháp hai tay vẫn chắp sau lưng, rất có phong thái cao thủ!

"Người giết ta..?" Hắc Ma Vương Tọa lẩm bẩm một câu,rồi cười lạnh tanh đáp:

"Không tệ, không tệ, mày là gì Vương? Mấy phẩm? Rõ ràng đang bị thương mà còn dám to mồm à?"

Âm Vô Pháp vẫn cười đắc ý đáp: "Lục phẩm Vũ Vương! Mặc dù ta đang bị thương nhưng muốn lấy mạng ngươi vẫn dễ như trở bàn tay thôi!"

Hắc Ma Vương Tọa chậm rãi gật đầu, đáp: "Đúng, ngoại trừ Ngũ Phẩm Vương Tọa trở lên, đúng là không ai dám tự đại cho rằng có thể giết ta, và cũng sẽ không dám đơn thương độc mã xông tới đây!"

Hai bàn tay gầy guộc của hắn chậm rãi mở ra, vụ khí màu đen càng ngày càng đậm đặc hơn. Trong làn khói mờ ảo, đôi mắt của hắn càng lúc càng đen lại, càng về sau dường như tròng trắng cũng đã biến mất. Đôi mắt gã tựa như hai cái lỗ đen sâu hun hút.

Tình cảnh kỳ dị này quả thật vô cùng khủng bố! Hắn giống như một Cửu Thiên Thần Ma lần theo mùi của làn tinh phong huyết mà hàng lâm.

Áo bào đen không gió mà phần phật tung bay.

Choang….!

Tay phải hắn đã xuất hiện thêm một thanh trường kiếm màu đen bốc lên từng đợt vụ khí.

"Chỉ Lục phẩm Vũ Vương mà muốn giết bổn tọa?" Hắc Ma Vương Tọa cười lạnh, nói tiếp:

"Chắc gia tộc của ngươi chưa bảo với ngươi…Một năm trước bổn tọa đã đột phá Lục phẩm Kiếm Vương rồi…!!"

"Lục phẩm Kiếm Vương?" Âm Vô Pháp cười âm trầm đáp:

"Dù sao đi nữa thì hôm nay ngươi cũng phải chết mà thôi!"

"Ngươi dám giết thủ hạ của ta, hôm nay nhất định ngươi phải chôn cùng! Bổn tọa tuyệt sẽ không cho ngươi còn sống mà rời khỏi đây."

Hai vị Vương Tọa vừa đấu võ mồm, vừa triển khai khí thế! Trong không khí, vụ khí vàng kim cùng vụ khí màu đen va chạm với nhau liên hồi!

Hai bên đều chỉ có một suy nghĩ: chỉ cần trong khí thế đối phương thoáng suy yếu, mình sẽ tấn công chớp nhoáng, trong thời gian ngắn nhất giải quyết đối thủ!

Cao thủ đối chiến, so đấu khí thế cực kỳ trọng yếu!

So đấu khí thế sẽ quan hệ tới cảm ứng khí cơ khi động thủ về sau. Bên nào chiếm được thượng phong khí cơ cảm ứng sẽ mạnh mẽ hơn, uy lực khi xuất chiêu khẳng định sẽ lớn hơn đối phương một bậc!

Đây là chênh lệch không cách đền bù!

Sau hồi lâu, không ngờ là khí thế hai bên đều ngang ngữa. Vụ khí màu đen vẫn không tiến lên, vụ khi màu vàng cũng không hề lui lại. Trên đầu hai người, vụ khí màu đen và màu vàng phân biệt huyễn hóa ra vương miện của mỗi người!

Vương miện vừa xuất hiện, lập tức các cao thủ xung quanh đều dừng lại, hồi hộp theo dõi tình huống từ xa.

Trách không được động tĩnh lớn như vậy, hóa ra là hai vị Vương Tọa đang chiến đấu!

Vút…vút, trường kiếm màu đen liền chém ngang, để lại trên không gian một vệt cắt đen ngòm. Khí thế hai bên đang ngang ngửa, thế cân bằng đã bị phá vỡ. xuất thủ rồi! Kiếm đã xuất!

Âm Vô Pháp cười lớn, vụ khí quanh song chưởng càng lúc càng nồng đậm, không chút né tránh, lao mình tới tấn công.

Tiếng ti tách vang lên không dứt. Không gian xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, thanh âm còn hiện hữu chỉ là tiếng không khí bị xé rách mà thôi. Hai bóng đen lao nhanh như chớp, chưởng ảnh liên miên, bóng kiếm trùng điệp. Hai cao thủ Vương Tọa đã tiến hành tràng sinh tử bác đấu.

Hai người đều vô cùng chăm chú, không hề khinh thường đối thủ. Hai bóng người thon gầy, đều âm trầm đến đáng sợ.

Có lực mà không thể xuất!

Âm Vô Pháp trong lòng đã nổi giận! Vốn công lực của mình hơn hẳn tên Sở Diêm Vương này, nhưng vì chịu một kiếm kia, khiến cho thực lực bản thân giảm mạnh. Đánh hồi lâu mà chẳng chiếm được chút thượng phong nào!

Người quan chiến càng ngày càng đông, Âm Vô Pháp nội tâm đã nôn nóng dị thường. Liền rống to một tiếng, hóa chưởng thành trảo, thi triển tuyệt chiêu bản thân sáng chế - Vô Pháp Vô Thiên Thập Bát Thức. Trảo phong vù vù, độ sắc bén so với kiếm phong không hề kém cạnh.

Hắc Ma Vương Tọa từ khi bắt đầu chiến đấu vẫn không nói một lời, sắc mặt lạnh tanh, tay kiếm vẫn tung bay. Trường kiếm màu đen như độc long lao ra từ trong hắc sắc vụ khí, mỗi một kiếm đều ẩn chứa vô vàn sát cơ!

Ầm!

Tay Âm Vô Pháp cùng trường kiếm va chạm, thân thể hai người lóe lên, vô vàn tiếng ầm ầm liền vang lên liên miên bất tuyệt.

Hai người đều đã nổi giận!

Âm Vô Pháp bất kể thế nào đều muốn đánh chết tên Sở Vương Tọa này, mà Hắc Ma Vương Tọa cũng muốn đánh chết kẻ vừa giết hai tên thủ hạ đắc lực của mình.

Hai người đều có lý do liều mạng. Tuy mỗi người đều bảo trì tỉnh táo trong lòng, nhưng sát cơ trong mắt càng lúc càng dâng lên nồng nặc, tùy thời đều có thể bộc phát.

Sở Dương sớm đã đứng dậy, hắn nội thương tuy nặng nhưng chưa đến mức không thể nhúc nhích, đứng ở xa xa xem hai vị Vương Tọa đối chiến, trong lòng sướng rơn.

Đúng là cao thủ a!

Quả thực là đôi kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức a! Hai bên công phu lợi hại, thật khiến cho người ta bội phục quá thể nha…!!!

Sở Dương say mê nhìn hai người giao đấu. Coi như kiếp trước mình cũng chưa từng thấy Vương Tọa chiến đấu như thế này a…. Mỗi chiêu mỗi thức vận dụng, từng cái đã chân, những cái vung tay đều là đỉnh của đỉnh a…

Sở Dương quan chiến liền so sánh với chiêu thức của bản thân, nhiều chỗ gã còn bế tắc, giờ phút này lập tức thông suốt.

Một chưởng xuất ra, chân trái tiến lên, chân phải xoay, nhìn giống như tấn công bên trái nhưng chân phải biến hóa liên miên từng giây từng phút, chỉ Nam đánh Bắc, ngươi phòng phải ta công bên trái! Quả là biến hóa tùy tâm a!

Mà kiếm kia, nhìn như đâm thẳng, nhưng thân kiếm lại là cong, có thể tấn công tới các vị trí bình thường không thể thực hiện, đối phương tuyệt đối không ngờ tới! Điều này còn cần vận dụng thân pháp, nguyên khí phối hợp một cách xảo diệu. Thiếu một thứ cũng không được!

Sở Dương hai mắt sáng rực, hầu như quên hẳn bản thân mình vẫn còn đang bị trọng thương.

Một tiếng nổ mạnh. Vương miện trên đỉnh đầu hai người lắc lư liên hồi Sau đó chỉ thấy hai bóng đen như đại bằng bay ngược về đằng sau!

Hai người toàn lực va chạm một chiêu! Âm Vô Pháp đánh một trảo vào vai trái Hắc Ma Vương Tọa, Hắc Ma Vương Tọa cũng liềm một kiếm vào tay phải Âm Vô Pháp, huyết quang lòe hiện. Âm Vô Pháp đã bị chém mất một mảng thịt lớn.

Hai người bay ngược trở lại, khuôn mặt Hắc ma Vương Tọa đột nhiên đỏ bừng rồi sau đó tái nhợt, liền phun ra một búng máu tươi! Khuôn mặt Âm Vô Pháp cũng trở nên vàng vọt, sau đó tái nhợt. Một vòi máu tươi bắn lên không trung!

Sau khi hai người dạt ra, liền xông ngay về phía trước, quấn lấy nhau một đoàn trên không trung.

Hai người đánh từ mặt đất đánh lên không trung.

Hai người tử chiến không lui, hai mắt đỏ quạch! Hai người đều đang trọng thương! Chính diện giao đấu mà bị thương, cả hai người đều cảm thấy đó là điều vô cùng sỉ nhục trong đời!

Hận ý với đối phương mỗi lúc càng sâu thêm! Cả hai đều không nói một lời, vẫn liều mạng tử chiến!

Chiêu số xuất ra mỗi lúc một thêm tàn nhẫn và âm độc hơn!

Sở Dương ngẩng đầu chăm chú quan sát. Ra sức thể ngộ, còn trong nội tâm thì ra sức cầu nguyện: Không ngờ đã đánh tới mức không chết không thôi như thế này. Xem ra cả hai thằng này đều không có ý định rút lui. Tốt nhất là hai đứa mày tranh thủ thời gian đánh nhau rồi đồng quy vu tận cho ông. Nhanh nhanh chết hết đi cho ông nhờ…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất