"Chuyện này, chỉ sợ có khó khăn!" Cố Độc Hành khó xử nói:
"Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu đã để các thế gia Trung Tam Thiên ở đó, đương nhiên phải bao hết toàn bộ. Với thân phận mà chúng ta ngụy trang hiện giờ, căn bản không thể nào tiến vào được. trừ phi... trừ phi bại lộ thân phận chân chính của ta.""Vậy không được." Sở Dương trực tiếp cự tuyệt:
"Sự xuất hiện của ngươi, ngược lại sẽ khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu hoài nghi. Hơn nữa, hai tên ca ca của ngươi chỉ hận ngươi không xuất hiện để giết ngươi, ngươi còn tự bại lộ thân phận đi tìm bọn hắn?"Cố Độc Hành trừng mắt, nói:
"Vậy phải làm sao bây giờ?""Nếu như Quân Lộc Lộc có thể sớm tới đây thì tốt rồi." Sở Dương thở dài một tiếng, nhíu mày:
"Để ta nghĩ xem.""Ta có thể giúp các ngươi vào." Một thanh âm đột nhiên truyền tới:
"Hơn nữa, tuyệt đối không có người hoài nghi."Cố Độc Hành cả người căng cứng, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.
Ánh mắt Sở Dương lại không thay đổi, nói:
"Là ngươi?""Là lão tử!" Một thanh âm rầu rĩ khó chịu vang lên, một thanh y nhân đột nhiên xuất hiện.
Thân thể như hư như huyễn, xuất hiện trước mặt hai người, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi:
"Tiểu vương bát đản, ngươi làm cái bẫy đó!""Cái đó cũng không thể trách ta? Nếu ngươi không tới ăn trộm, thì làm sao lại dẫm vào bẫy của ta?" Sở Dương trợn trắng mắt, nói:
"Ngươi có biện pháp gì thì nói mau. Ta bây giờ một tấc thời gian là một tấc vàng, chuyện không quan trọng thì để sau nói."Thanh y nhân hoàn toàn chán nản, tên tiểu tử này sao đến nửa điểm kinh ngạc cũng không có?
Hắn cũng không biết, ngay vừa rồi sau khi Sở Dương đột phá tâm cảnh, liền giống như niết bàn sống lại vậy. Chuyện hắn đột nhiên xuất hiện tuy rất bất ngờ... nhưng không thể ngăn cản, chỉ có thể thừa nhận...
Cho nên Sở Dương mới trong nháy mắt đã lựa chọn tiếp nhận!
Nếu không thì làm được gì khác?
Nhưng quá trình chuyển đổi trong lòng hơi mau một chút, cho nên thanh y nhân mới buồn bực như vậy.
Nếu không phải vừa rồi ngươi đột phá tâm cảnh trong áp lực như vậy, thật sự khiến ta thưởng thức, ta cũng mặc kệ mấy chuyện vớ vẩn của các ngươi.
" Thanh y nhân trừng mắt: "Giúp ngươi cũng được, bất quá, có một điều kiện.
"
"Điều kiện gì?
" Sở Dương thản nhiên.
"Chờ đến khi ngươi xong việc, phải theo ta về một chuyện.
" Thanh y nhân thầm nghĩ, không tìm thấy tử tinh ngọc, trên kia cũng không có người xuống, vậy ta cứ mang hắn về xem sao, cũng đỡ phải chạy tới chạy lui.
"Hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần ta xong việc ở đây, ngươi muốn trở về lúc nào, ta sẽ đi với ngươi, kiến thức một chút.
" Sở Dương híp mắt cười cười: "Lại nói, cho dù ngươi bắt ta đi, ta cũng không thể phản kháng, không phải sao?
"
"Tuy ngươi không thể phản kháng, nhưng đến lúc đó ngươi lại không hợp tác, ngược lại còn nói láo gì gì đó thì..
" Thanh y nhân nói một nửa, nuốt lại một nửa câu sau. Nửa sau chính là: "Lão tử sẽ thảm rồi....
"
"Cứ quyết định vậy đi!
" Thanh y nhân thật cao hứng.
"Một lời đã định.
" Sở Dương cũng gật gật đầu: "Ừm, chỉ cần xong chuyện ở đây, ta sẽ trở về với ngươi. Nhưng ngươi còn chưa giải quyết hộ ta chuyện này đấy.
"
"Vậy rốt cuộc ngươi có tử tinh ngọc bội không?
" Thanh y nhân không nhịn được hỏi.
Sở Dương trừng mắt nhìn lại: "Gì cơ?
"
Thanh y nhân gần như phát điên: "Ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện ngươi không có đi! Nếu không ngươi sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc đó!" Nghiến răng nghiến lợi nói xong, sưu một tiếng, đã lao vụt ra khỏi cửa sổ.
Tiếp Thiên lâu đã đầy ngập khách.
Tiếp Thiên lâu tuy không phải tòa nhà cao nhất Trung châu thành, nhưng lại là cổ xưa nhất hơn nữa cũng chiếm diện tích lớn nhất! Đây không chỉ là một khách điếm, mà còn là một sòng bạc, một thanh lâu. Tóm lại, phàm là những nghề có thể kiếm tiền nhanh chóng, lợi nhuận kếch xù, Tiếp Thiên lâu đều có. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Nơi này chẳng khác gì một căn cứ lưu chuyển vàng bạc khổng lồ!
Đệ tử gia tộc Trung Tam Thiên tới Tiếp Thiên Lâu rồi, lại toàn bộ bất quá cũng chỉ chiếm hết một nửa số phòng khách mà thôi.
Lão bản Tiếp Thiên lâu, nghe nói là một nhân vật thần bí. Hắn chưa bao giờ an dua quyền quý, nhưng đám quyền quý Đại Triệu lại không dám làm loạn ở Tiếp Thiên lâu.
Bất kể là ân oán thế nào, chỉ cần vào Tiếp Thiên lâu rồi, đều sẽ phải thành thật. ở trong Tiếp Thiên lâu, cho dù là kẻ thù giết cha đứng trước mặt, hơn nữa không có chút lực phản kháng nào, nhưng ngươi cũng không thể động thủ!
Một khi động thủ, hậu quả không một ai thừa nhận được!
Từng có một vị bát phẩm võ tôn, giết chết cừu nhân ở Tiếp Thiên lâu, kết quả là ngay tại hôm sau, vị võ tôn này đã 'biến mất', không một vết tích!
Mặc dù mất tích, nhưng Tiếp Thiên lâu lại xử lý theo cách của riêng mình, để cho người giang hồ cùng biết, vị võ tôn này nhận được đãi ngộ như thế nào.
Nghe nói, chủ nhân Tiếp Thiên lâu bắt được vị võ tôn nay, phán án tử hình, nhưng cuộc hành hình, lại diễn ra trong ba tháng! Từ lúc bắt đầu hành quyết, tới lúc hoàn toàn giết chết, không hề dừng tay một chút nào, giết trong ba tháng!
Như vậy tàn khốc tới mức nào, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể khiến người ta sởn hết cả da gà.
Bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng, vị võ tôn này làm thế nào mà chống đỡ được trong ba tháng đó. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu được: Vị võ tôn này đã muốn chết ngay trong ngày đầu tiên, nhưng chết, khi đó, đối với hắn đã là một loại hi vọng và ảo tưởng cực độ xa vời.
Nghe nói, chủ nhân Tiếp Thiên lâu từng tiếc nuối nói: "Haiz, chỉ là một vị võ tôn, phân lượng thật sự không đủ lớn. Nếu có thể chậm rãi giết một vị vương tọa. Hiệu quả nhất định có thể tốt hơn một chút."
Những lời này, khiến cho tuyệt đại đa số người trong giang hồ câm như hến!
Chủ nhân tiếp thiên lâu, họ Đỗ, tên của hắn cũng rất bình thường, thậm chí rất thô thục và khôi hài. Hắn tên là Đỗ Phát Tài!
Nhưng không có ai dám cười hắn.
Từ khi Tiếp Thiên lâu khai trương tới nay, vị chủ nhân Tiếp Thiên Lâu này liền ru rú trong nhà. Mọi người chỉ biết, lần duy nhất hắn ra ngoài cửa nghênh đón chính là khi Đệ Ngũ Khinh Nhu lần đầu tiên tới Tiếp Thiên lâu. Vị Chủ nhân Tiếp Thiên lâu này vì chiếu cố vị nhất đại kiêu hùng trước mặt, đã đi ra nghênh đón một lần, khách sáo vài câu.
Có thể nói, trong toàn bộ Hạ Tam Thiên, cũng chỉ có một mình Đệ Ngũ Khinh Nhu mới được hưởng thụ loại vinh dự đặc biệt này.
Cho nên, đám cậu ám Trung Tam Thiên đều mang theo cao thủ hộ vệ vương cấp, Tiếp Thiên lâu cũng vì thế là lập tức tụ hội hơn mười vị cao thủ vương tọa, nhưng cũng không ai dám nói, có thể khiến cho Đỗ Phát Tài ra nghênh đón.
Nhưng sáng sớm hôm nay, TIếp Thiên Lâu đột nhiên bận rộn hẳn lên!
Tầng chót của Tiếp Thiên lâu vẫn luôn để trống, trong phút chốc đã có hàng chục người vội vàng chạy lên quét tước, ngay cả rèm che, thảm đất cũng được thay thế toàn bộ, đổi hết thành một màu tuyết trắng. Về phần giường đệm bên trong, cũng đổi hết!
Thậm chí, càng khó tin là ở chỗ, ngay cả vách tường cũng được sơn lại một lần nữa, hoàn toàn trắng như tuyết. Hơn mười vị cao thủ đi lên tầng đỉnh, tỉ mỉ cẩn thận, dùng nguyên khí quý giá của mình, cấp tốc hong khô lớp sơn mới cứng trên tường.
Gia cụ có thể đổi, trong phút đã được đổi hết.
Có một thanh âm không ngừng hò hét: "Nhanh! Nhanh lên! Phải tranh thủ thời gian. Vị khách quý này thích màu trắng, thích sạch sẽ.... Nhanh!
"
"Tiểu Tam Nhi, đi trông chừng ngoài cửa đi. Ừm, cả ba cửa ra vào đều bố trí người trông choi. Một khi công tử xuất hiện, lập tức báo cho ta.
"
Mắt thấy thời gian dần dần qua đi, công việc tu sửa bên trong cũng hoàn thành, đã sắp tới chính giữa buổi trưa rồi.
Người vẫn luôn hò hét kia lau mồ hôi, vừa đi vừa nói: "Thôi để ta tự mình tới cửa chờ....
"
Cảnh tượng này khiến cho đám cậu ấm Trung Tam Thiên cảm thấy nghi hoặc không thôi, nhưng ai cũng biết, nhất định là có một vị đại nhân vật sắp tới!
Bằng không, Tiếp Thiên lâu cũng không hốt hoảng như thế.
"Tên mập vừa xuống lầu, chính là chủ nhân Tiếp Thiên lâu - Đỗ Phát Tài.
" Mạc Thiên Cơ chắp tay đứng bên cạnh lan can tầng ba, ánh mắt âm nhu trở nên trịnh trọng.
Ở phía sau hắn là hai vị cao thủ vương cấp của Mạc thị gia tộc. Bên cạnh có một công tử trẻ tuổi đứng, cũng là đại công tử La Khắc Vũ của La thị gia tộc.
"Đỗ Phát Tài rốt cuộc cũng ra nghênh đón lần nữa. Không biết người được nghênh đón lần này là ai?
" La Khắc Vũ trầm tư nói: "Ở trên đời này, ai có thể khiến Đỗ Phát Tài khẩn trương đến thế?
"
Bên cạnh, một thanh bào thanh niên chậm rãi đi tới, tiếp lời La Khắc Vũ: "Chẳng lẽ Quân Tích Trúc tới?
"
"Không đâu.
" Khóe miệng Mạc Thiên Vân nhếch lên, ánh mắt có chút âm trầm: "Cố Viêm Dương, ngươi vẫn là cái loại không não như trước. Quân Tích Trúc tới đây, há có thể phô trương lớn nhưu vậy? Hơn nữa, phô trương như thế này, rõ ràng là nghênh đón người ngoài."
Sắc mặt La Khắc Vũ sầm xuống.
Cố thị gia tộc cùng Mạc thị gia tộc có quan hệ liên minh, cùng La thị gia tộc là quan hệ đối địch. Vừa rồi Mạc Thiên Vân nói như vậy, rõ ràng là nhằm vào hắn. hơn nữa, Mạc Thiên Vân còn ẩ ước trách cứ Cố Viêm Dương, không nên chen miệng vào. Bằng không hắn đã có thể danh chính ngôn thuận chế nhạo La Khắc Vũ rồi.
Bởi vì mọi người đều biết, nửa câu mà La Khắc Vũ chưa nói hết cũng chính là lời Cố Viêm Dương nói: "Chẳng lẽ... Quân Tích Trúc tới đây?
"
"Cứ nhìn là biết. hiện giờ đoán thì làm cái chim gì?
" La Khắc Vũ hừ một tiếng, nói: "Mạc Thiên Vân ngươi cũng đoán chẳng ra. Còn ra vẻ?
"
Mấy ngày hôm nay, ở Tiếp Thiên lâu không thể động võ, cho nên mấy vị công tử cũng đấu võ mồm tới om cả tỏi.
Mạc Thiên Vân đang định trả đũa, thì đột nhiên thấy bên ngoài lập tức trở nên im lặng.
"Đến rồi!" trong lòng mọi người đều có một ý nghĩ trong đầu.
Trước mắt bao người, từ cửa Tiếp Thiên lâu bịch một tiếng, một cuộn thảm trắng như tuyết lăn ra. Thảm quý giá như vậy lại được trải ra mặt đất lầy lội, không chút tiếc nuối. Thậm chí còn kéo dài ra tới hơn mười trượng.
Đám người Mạc Thiên Vân im lặng đứng trên lầu quan sát, cũng lập tức cảm nhận được một loại không khí kỳ diệu.
Ở phía cuối con phố, bỗng nhiên yên tĩnh.
Sau đó, hai bóng người chậm rãi xuất hiện từ sau góc quẹo, bước đi như đang tản bộ trong sân vắng, hướng về phía này mà đi tới. Hai người còn thoải mái nói chuyện với nhau gì đó. Có thể nhìn ra, đối với cảnh tượng thế này, hai người đã quá quen rồi.
Đây là hai thiếu niên!
Hai thiếu niên áo trắng như tuyết! Không nhiễm chút bụi trần!
Trong gió lạnh, hai thiếu niên áo trắng tay áo bồng bềnh, vẻ mặt không màng danh lợi, thản nhiên cất bước, không nóng không nảy, tựa hồ theo gió mà tới, lại theo gió mà đi bất cứ lúc nào...
Hai người đều có dáng người cao cao, diện mạo như ngọc, mắt sáng như sao, mày kiếm thoáng nghiêng, tóc đen như mực, tiêu sái xuất trần. Hai người đều có dáng người hơi gầy, chiều cao tương đương, đi cùng với nhau, giống như một đôi quỳnh tiêu ngọc thụ, theo gió mà tới.
Cẩn thận quan sát, khuôn mặt hai người này có điểm tương tự, giống như một đôi thân huynh đệ.
Hơn nữa, khí chất của hai người này cũng có chút giống nhau. Đều là cao ngạo, sắc bén, hai người cũng không hề bày ra tư thái tài trí hơn người gì gì, nhưng ở trong mắt mọi người, hai người trẻ tuổi này lại chính là quý tộc trời sinh, khí chất như vậy, đủ để vượt qua bất cứ kẻ nào trên thế gian này!